- Bang bang…
Cửa phòng làm việc bằng gỗ cũ kỹ chợt vang lên thanh âm, Lâm Đông Mai đang ngồi trong văn phòng cầm bút bi màu đỏ chấm bài cho nhi đồng trong viện theo bản năng ngẩng đầu nhìn ra, hơi nhướng mày, vẻ mặt nghi hoặc lên tiếng:
- Mời vào.
Chi nha…
Cửa phòng bị đẩy ra, thanh âm tiếng vang kẽo kẹt chói tai, trong ánh mắt hồ nghi của Lâm Đông Mai, một thanh niên mặc áo sơ mi quần bò đi vào, chính là Diệp Dương Thành.
- Cậu là…
Vừa nhìn thấy Diệp Dương Thành, vẻ nghi hoặc trên mặt Lâm Đông Mai càng đậm, tuy đã gần năm mươi, nhưng dù sao đã làm viện trưởng cô nhi viện Quang Minh suốt hai mươi năm, từng gặp qua không ít người, phú hào bụng phệ vung tiền như rác, quan chức bụng phệ tay nắm quyền to, nhưng Lâm Đông Mai chưa từng nhìn thấy dáng vẻ vị khách nào như Diệp Dương Thành.
Thanh niên này chỉ khoảng hai mươi tuổi, nhưng trên người lại mang theo cỗ khí chất tường hòa như mùa xuân ấm áp, không biết vì sao Lâm Đông Mai thậm chí cảm thấy được trên người thanh niên kia có một cỗ khí thế thản nhiên uy nghiêm, cùng cảm giác tường hòa dung hợp, nhưng lại dị thường nho nhã.
- Lâm viện trưởng, chào ngài.
Nhìn ra vẻ mặt nghi hoặc của Lâm Đông Mai, trên mặt Diệp Dương Thành toát ra nụ cười ôn hòa, nói:
- Tôi tên là Diệp Dương Thành.
- Diệp Dương Thành?
Nghe được Diệp Dương Thành tự giới thiệu, Lâm Đông Mai thoáng ngẩn ra một lúc liền đứng lên, chần chờ nói:
- Không biết Diệp tiên sinh đến tìm tôi, là vì…
- Ha ha, Lâm viện trưởng, tôi ngẫu nhiên nghe nói cô nhi viện Quang Minh lâm vào khủng hoảng kinh tế, điều kiện cuộc sống của nhi đồng trong viện xuống dốc không phanh.
Sắc mặt Diệp Dương Thành nghiêm túc, thành khẩn nói:
- Tuy rằng tôi cũng không có bao nhiêu thực lực kinh tế, nhưng tôi cũng muốn làm chút chuyện cho bọn trẻ.
- Nga nha…
Lâm Đông Mai rốt cục phục hồi lại tinh thần, theo bản năng đẩy kính lão trên mũi, cười nói:
- Diệp tiên sinh thật đúng là người tốt ah!
Cảm xúc mơ hồ có chút kích động, điều này không trách được Lâm Đông Mai, trên thực tế từ mấy năm trước sau khi xí nghiệp kia hoàn toàn chấm dứt việc tài trợ cho cô nhi viện, cô nhi viện đã sa vào tình trạng khủng hoảng kinh tế, tuy rằng thường thường vẫn có nhân sĩ nhiệt tâm trong xã hội đến tặng ăn tặng uống, nhưng cũng không cách nào giải quyết khẩn cấp của cô nhi viện.
Cô nhi viện Quang Minh thu nhận hơn sáu trăm cô nhi, cứu chữa không dưới ba trăm nhi đồng có bệnh bẩm sinh, nhi đồng bị cha mẹ nhẫn tâm vứt bỏ đại đa số đều có bệnh từ lúc sinh ra, chỉ riêng nuôi sống nhiều nhi đồng như vậy mỗi tháng cần dùng một số tiền lớn, huống chi còn phải an bài trị liệu cho nhi đồng bệnh tật?
Ngày tháng chỉ chi tiêu mà không thu nhập đã kéo thật lâu, có vài nhi đồng rõ ràng có cơ hội chữa khỏi bệnh, nhưng bởi vì tài chính mà phải dừng trị liệu, trong đó có nhi đồng vì dừng trị liệu mà sau một tuần mang theo nỗi quyến luyến khôn cùng rời khỏi nhân thế, còn lại vài nhi đồng bởi vì chậm cứu chữa mà biến thành trẻ em mù lòa, hoặc câm điếc…
Trơ mắt nhìn thấy một nhóm nhi đồng bởi vì ốm đau tra tấn hoặc chết hoặc tàn phế, trong lòng Lâm Đông Mai đau đớn như bị dao cắt, phi thường khó chịu.
Mặc dù không ôm hi vọng quá lớn với Diệp Dương Thành, nhưng vẫn có ý tưởng có thể cứu được một đứa trẻ là quá tốt rồi, Lâm Đông Mai vẫn biểu hiện nhiệt tình, mời Diệp Dương Thành vào phòng làm việc, ngồi xuống bộ sô pha cũ kỹ, còn đứng dậy rót cho hắn chén trà.
- Không biết lần này Diệp tiên sinh đến đây là có tính toán…
Lâm Đông Mai có chút khẩn trương nhìn Diệp Dương Thành, chỉ sợ hắn há mồm nói một câu: nhi đồng trong nhà quần áo nhiều quá, nên đem vài bộ đến tặng bọn nhỏ, hoặc là mua một ít bánh mì hoa quả, đến thăm bọn nhỏ…
Cũng không phải nói Lâm Đông Mai bợ đỡ, bởi vì chút tiểu ân tiểu huệ như thế căn bản không trợ giúp gì được cho cô nhi viện lúc này, bà cảm kích lòng tốt của người thi ân, nhưng bà càng hi vọng được quyên giúp tài chính…cô nhi viện Quang Minh đã sắp không còn chống đỡ nổi.
Một khi tài chính hoàn toàn cạn kiện, hơn một trăm cô nhi còn lại trong viện sẽ do ai chiếu cố? Lại có ai có thể cam đoan cuộc sống ngày sau của bọn trẻ?
Hai mươi năm thời gian, đã có hơn trăm cô nhi trưởng thành, hoặc được người hảo tâm trợ giúp tiếp tục đi học đại học, có lẽ ra ngoài làm công, những cô nhi đã trưởng thành kia cứ cách một đoạn thời gian quay về viện hỗ trợ, nhưng dù sao khả năng vô cùng có hạn, như muối bỏ biển.
- Trước khi tôi đến nơi này, cũng không hiểu biết hiện trạng của cô nhi viện bây giờ.
Diệp Dương Thành thoáng trầm ngâm, nói:
- Tôi thật không biết trạng huống trước mắt của cô nhi viện, nếu như có thể, Lâm viện trưởng có thể giới thiệu một ít hiện trạng của cô nhi viện với tôi được không?
- Việc này…được rồi.
Lâm Đông Mai chần chờ gật đầu, trong lòng chậm rãi dâng lên tia hi vọng, thu thập xong chút tâm tình, nói:
- Trước mắt trong viện tổng cộng thu nhận một trăm ba mươi chín cô nhi, trong đó có một trăm lẻ bảy nhi đồng bị bệnh bẩm sinh cần được trị liệu gấp, hiện tại trong viện…tài chính chỉ còn chưa đầy bảy vạn.
Nói tới đây, trên mặt Lâm Đông Mai thật ngượng nghịu, dừng một chút mới nói:
- Tuy rằng trong viện không ngừng giảm bớt nhân viên chăm sóc cùng tiết kiệm, nhưng dựa theo tốc độ tiêu hao hiện tại, bảy vạn này chỉ chống đỡ được thêm hai tháng thời gian, một khi qua hai tháng còn không gom góp được tài chính thì…
Nước mắt chậm rãi tràn ra, Lâm Đông Mai bật khóc.
- Bảy vạn đồng chống đỡ hai tháng?
Đại khái hiểu biết hiện trạng của cô nhi viện hiện tại, Diệp Dương Thành có chút kinh ngạc nói:
- Ngày tháng như vậy mọi người làm sao trôi qua?
Một trăm ba mươi chín đứa bé, ăn uống khám bệnh vân vân, còn chi tiêu tiền lương cho nhân viên chăm sóc, cho dù có nhân sĩ nhân ái xã hội trợ giúp chút ít, chống đỡ hai tháng chỉ sợ thật khó khăn đi? Diệp Dương Thành không thể tưởng tượng, bọn nhỏ trong cô nhi viện làm sao sống nổi!
Thấy Lâm Đông Mai muốn nói lại thôi, cúi đầu yên lặng chảy nước mắt, trong lòng Diệp Dương Thành đã có quyết đoán, trầm ngâm chốc lát mở miệng nói:
- Như vậy đi, từ giờ trở đi, mỗi tháng tôi sẽ quyên giúp cho cô nhi viện một trăm năm mươi vạn, hôm nay đến vội vàng nên không mang theo nhiều tiền, trên xe của tôi chỉ có năm trăm vạn, mời cô theo tôi ra ngoài cầm vào đi.
- Cái…cái gì?
Lâm Đông Mai ngẩng phắt đầu lên, trên mặt lộ ra kinh ngạc nồng đậm, tiếp theo kinh ngạc biến thành vui mừng, hơi có chút lúng túng:
- Diệp tiên sinh, ngài…ngài đây là…
- Người sao, khi còn sống lại có năng lực, nên làm nhiều việc thiện.
Diệp Dương Thành bật cười lớn, nói:
- Huống hồ tiếp tục khổ cũng không nên khổ nhi đồng, tuy rằng sản nghiệp của tôi không dày, nhưng tôi cũng nguyện ý làm một chút việc cho bọn nhỏ theo khả năng, sau đó chúng ta sẽ ký một bản hợp đồng quyên giúp, không chỉ hiện tại cần quyên, sau này chỉ cần trong tay tôi có một đồng tiền, tôi cũng bài ra tám xu quyên giúp trong viện!
- Vậy…cảm ơn…thật sự là thật cảm ơn!
Lâm Đông Mai nói năng lộn xộn, Diệp Dương Thành đột nhiên đến thăm, gây cho bà một hi vọng mới, nếu Diệp Dương Thành thật sự giữ lời hứa mỗi tháng quyên ít nhất một trăm năm mươi vạn, như vậy cô nhi viện Quang Minh được cứu rồi, bọn nhỏ sẽ có hi vọng!
Nhìn Lâm Đông Mai tràn đầy nước mắt, trong lòng Diệp Dương Thành thở dài, trên thực tế hắn hứa hẹn mỗi tháng quyên một trăm năm mươi vạn chỉ là con số cơ sở, nếu tiếp theo tốc độ rửa tiền của hắn có thể nhanh hơn, hắn quyết sẽ đem một trăm năm mươi vạn mở rộng thành ba trăm vạn, năm trăm vạn thậm chí là một ngàn vạn!
Diệp Dương Thành không những muốn trợ giúp nhi đồng trong cô nhi viện, nếu như có thể hắn càng hi vọng thông qua cô nhi viện Quang Minh, tiến hành hành động dương thiện trong cả huyện Ôn Nhạc, phàm là thiếu niên hài đồng từ mười sáu tuổi trở xuống, cần đến hắn, hắn sẽ không chút nhíu mày!
Hiện tại công đức huyền điểm đã biến thành tặng phẩm phụ, nhìn vẻ mặt cảm kích của Lâm Đông Mai, Diệp Dương Thành chợt cảm nhận được thành tựu khi làm chuyện tốt, cùng cảm giác được người cảm kích, tuy rằng thật lãnh đạm, nhưng thật thoải mái, cũng thật tự tại.
Bỗng nhiên hắn cảm thấy được, chuyện mình làm đã có một tầng giá trị hoàn toàn mới.
- Mời.
Diệp Dương Thành cười nhẹ, dẫn Lâm Đông Mai rời khỏi văn phòng viện trưởng, đi tới chỗ đỗ xe của mình cách đó không xa.
Ở trong rương hậu bị sau xe, đặt một chiếc túi du lịch cùng một va ly da nhỏ, chứa ba trăm năm mươi vạn cùng một trăm năm mươi vạn, không phải hắn không thói quen dùng chi phiếu, mà là số tiền này là tiền mặt, gởi ngân hàng thật phiền toái, cho nên hắn trực tiếp sử dụng.
Ba ngàn vạn mà ông chủ xí nghiệp họ Dương cấp cho hắn, cũng là số tiền ba ngàn vạn đêm đó Hình Tuấn Phi mang đi, chẳng qua chuyển một vòng quay lại trong tay hắn mà thôi, đi ngân hàng gởi vào hai ngàn hai trăm vạn, trong tay hắn còn lại tám trăm vạn tiền mặt.
Về phần tư sản của người kia, Diệp Dương Thành không đụng tới đồng nào, không phải không muốn động, mà là không thể, dựa theo cách nói của Hình Tuấn Phi, đã rửa tiền, nên có bộ dạng rửa tiền!
Đem túi du lịch cùng va ly nhỏ quay về phòng làm việc, sau khi mở ra nhìn thấy bên trong chồng chất tiền mặt, Lâm Đông Mai nghẹn ngào nói không nên lời.
Cho dù là xí nghiệp gia năm đó giúp đỡ cô nhi viện, cũng chưa từng một lần quyên giúp năm trăm vạn như bây giờ, mà hôm nay bà nhìn thấy được năm trăm vạn lạc quyên lần đầu tiên trong đời!
Bọn nhỏ được cứu rồi, cô nhi viện được cứu rồi!
Đứng giữa hai đống tiền nghẹn ngào thật lâu sau, Lâm Đông Mai phác thông một tiếng quỳ trước mặt Diệp Dương Thành, nức nở nói:
- Cảm ơn…cảm ơn Diệp tiên sinh, tôi…tôi lạy tạ ngài!
- Đừng đừng đừng…
Diệp Dương Thành theo bản năng nhảy sang một bên, đang chuẩn bị nói chuyện khuyên bảo Lâm Đông Mai, cửa phòng làm việc vang lên tiếng gõ cửa, từ bên ngoài truyền vào thanh âm êm ái của một cô gái trẻ:
- Mẹ Lâm, mẹ ở đâu?