Bảy giờ sáng hôm sau, Trần Thiếu Thanh và Diệp Dương Thành quàng vai bá cổ đi xuống lầu, chia tay nhau ra khỏi cửa. Trần Thiếu Thanh đi đồn công an, Diệp Dương Thành thì đi cửa tiệm chuẩn bị ngày kinh doanh mới.
Bên Trần Thiếu Thanh, sau khi đến nam nhân mặc đồ tây trắng gã gọi điện thoại cho Vu Tô Nhạc, nói qua một buổi tối suy nghĩ đắn đo cảm thấy làm theo Vu sở trưởng chắc chắn có tương lai.
Trần Thiếu Thanh lộ một nửa ý định sau này sẽ chung xuồng với Vu Tô Nhạc, gã sẽ hết sức giúp đỡ Vu gia muốn mở sòng bạc mới trong Bảo Kinh Trấn, tuyệt đối không để đám lính dưới tay gây phiền phức. Tóm lại Trần Thiếu Thanh nói ba hoa chích choè chỉ có một mục đích: Giữ vị trí sở trưởng của mình, những cái khác hiện nay chỉ là mây bay.
Bên kia Trần Thiếu Thanh luồn lách lừa dối, bên này Diệp Dương Thành thoải mái tự do. Hễ nghĩ đến Vu gia lợi hại hơn Lục gia sẽ vào Ôn Nhạc huyện là tâm tình Diệp Dương Thành hân hoan.
Mặc kệ thế nào, một Vu gia đủ lượng cho Diệp Dương Thành nâng thần cách từ tứ giai tới ngũ giai. Về diện tích khu vực quản lý ít cũng cỡ thêm tám trăm, một ngàn km vuông, thế thì nguyên Ôn Nhạc huyện rơi vào vòng khống chế của Diệp Dương Thành.
Diệp Dương Thành ngồi bên quầy nghĩ đến chỗ vui vẻ gã kiềm không được nhe răng cười.
Nhưng tạm thời chỉ đành tưởng tượng. Muốn chiếm một địa bàn, dù là nơi không còn thế lực cũng cần một thời gian dài dặc. Huống chi Vu gia là ác ôn dựa vào hắc ác thế lực lập nghiệp? Dù Vu gia từng cát cứ Ôn Nhạc huyện nhưng sau này vẫn bị Lục gia đuổi đi. Lục gia kinh doanh nhiều năm, Vu gia muốn nhúng tay vào còn cần làm nhiều hoạt động, có rất nhiều khâu phải bôi trơn. Sở trưởng như Trần Thiếu Thanh, nghĩa là các quan viên cơ bản đều là đối tượng Vu gia muốn lôi kéo.
Cho nên bây giờ điều Diệp Dương Thành có thể làm đó là chờ, đợi Vu gia đến, đợi quân đội Vu gia thuận lợi vào trong Ôn Nhạc huyện mới xuống tay. Hy vọng sau khi Vu gia bị diệt có thế lực hắc ám khác thèm thuồng Ôn Nhạc huyện phồn vinh mà thò tay vào.
Canh giữ khu vực Ôn Nhạc huyện, không ngừn đả kích những thế lực hắc ám mới vào rồi liên tục hấp dẫn nhiều thế lực ác khác vào. Bản kế hoạch siêu lý tưởng hình thành trước mặt Diệp Dương Thành, khiến hắn cười toe toét, bật cười ra tiếng.
Diệp Dương Thành bắt chéo chân nhàn nhã ngồi bên quầy, ngoài cửa tiệm vang tiếng la hoảng hốt của Vương Tuệ Tuệ.
- Lão... Lão Diệp!
- Nguy... Nguy rồi!
- Cái gì!?
Vương Tuệ Tuệ đột nhiên chạy tới làm Diệp Dương Thành giật nảy mình, hắn đứng bật dậy, mặc kệ mấy khách hàng đang chọn lựa quần.
Diệp Dương Thành hỏi ngay:
- Có chuyện gì?
Vương Tuệ Tuệ luống cuống tay chân làm Diệp Dương Thành bất an.
- Mẫu... Mẫu thân của ngươi bị... Người ta đánh!
Vương Tuệ Tuệ nhìn Diệp Dương Thành, thở hồng hộc nói:
- Ngươi mau đi qua xem, người kia nói... Nói muốn đóng cửa tiệm!
- Cái gì???
Diệp Dương Thành trợn tròn mắt, mẫu thân bị người đánh, kẻ đánh người đòi đóng cửa tiệm của mình? Tổ cha nó, thật là động thổ trên đầu thái tuế, không biết sống chết!
Diệp Dương Thành vọt ngay ra ngoài tiệm, hét hướng tiệm quần áo thời trang của Lưu Tuyết Oánh:
- Nhung Cầu, đi!
Một bóng den xẹt qua, Nhung Cầu đã đến bên cạnh Diệp Dương Thành, theo đuôi hắn chạy nhanh đi chợ quần áo đường Nam Môn.
Vương Tuệ Tuệ cũng chạy theo, tuy nàng mập mạp nhưng tốc độ không chậm hơn Diệp Dương Thành.
Vương Tuệ Tuệ vừa chạy vừa nói:
- Có bốn người đến, hai người mặc đồ cảnh sát. Vừa vào bọn họ đã đòi đóng cửa tiệm, mẫu thân ngươi không đồng ý thế là họ đánh người.
Mặt Diệp Dương Thành đen thui, lúc này có nói gì đều vô dụng, đến hiện trường rồi tính.
* * *
Một nam nhân hai mươi bảy, tám tuổi mặc đồ tây đen, nách kẹp bao công văn chỉ vào mũi Ngô Ngọc Phương, mẫu thân của Diệp Dương Thành.
- Bà nội nó, mụ đàn bà này tránh ra mau!
Nam nhân mặc đồ tây đen tức giận quát:
- Nếu không tránh ra có tin là ta đánh chết ngươi không?
Khóe môi Ngô Ngọc Phương chảy máu, gò má bên phải sưng phồng chặn cửa tiệm, biểu tình kiên cường.
Ngô Ngọc Phương hùng hổ trừng thanh niên mặc đồ tây đen mới tát nàng một cái:
- Dựa vào cái gì đóng cửa tiệm của ta? Ta phạm tội gì?
Ngô Ngọc Phương chém đinh chặt sắt nói:
- Không tránh!
Thanh niên mặc đồ tây đen cười gằn:
- Ha, cứng cổ thật.
Thanh niên mặc đồ tây đen đánh giá Ngô Ngọc Phương từ trên xuống dưới, nói:
- Không nhìn ra lớn tuổi mà dẻo dai như vậy, mỗi ngày kéo khách cho nhi tử của ngươi đúng không?
Lời nói ô uế làm Ngô Ngọc Phương tức giận suýt nín thở xỉu:
- Ngươi...!
Ba nam nhân đứng sau lưng thanh niên mặc đồ tây đen cười khả ô, các từ tục tĩu đổ ập xuống người Ngô Ngọc Phương.
Ngô Ngọc Phương là một phụ nữ giữ khuôn phép, đã bao giờ bị người nhục nhã như vậy? Nhưng hai nhi tử vắng mặt, lão công Diệp Hải Trung thì sáng sớm đi nhà má vợ làm việc. Ngô Ngọc Phương không biết nên làm sao.
Mặt thanh niên mặc đồ tây đen sa sầm:
- Nhiễu loạn trật tự chợ, phi pháp có số tiền lớn. Ta nói cho ngươi biết, ta chắc chắn đóng cửa tiệm này!
Thanh niên mặc đồ tây đen vung tay chỉ tiệm của Diệp Dương Thành, nói:
- Đập đi, để ta xem ai dám ngăn cản?
Bốp!
Một cú tát mạnh vào gò má trái của Ngô Ngọc Phương. Thanh niên mặc đồ tây đen chưa chịu thôi, nhấc chân định đạp Ngô Ngọc Phương để giết gà dọa khỉ.
Trong đám người đứng xem chật ních, tiếng gầm cực kỳ tức giận của Diệp Dương Thành xuyên thấu qua các tiếng xì xầm bàn tán tựa sấm rền vang bên tai mọi người.
- Tổ cha nó, tên nào dám đánh mẫu thân của ta!?
Thanh niên mặc đồ tây đen chưa kịp đá chân thì một bóng đen lao ra khỏi đám đông đè gã té xuống.
Nhung Cầu cao gần một thước nhảy lên, cái đầu to cỡ bánh xe nhìn xuống thanh niên mặc đồ tây đen, nhếch mép, nước miếng nhễu xuống.
Nhung Cầu đè chặt thanh niên mặc đồ tây đen, sủa to:
- Gâu gâu!
Thanh thế kinh người.
Mặt thanh niên mặc đồ tây đen trắng như tờ giấy, không còn vẻ uy phong như trước. Ánh mắt hung tợn của Nhung Cầu hù gã nằm ngay đơ.
- Chó... Chó điên nhà ai!?
Thanh niên mặc đồ tây đen bị đè ba giây sau kinh khủng hét to:
- Dắt đi, mau dắt nó đi!
Diệp Dương Thành chen lấn ra khỏi đám người, sải bước đi tới bên cạnh thanh niên mặc đồ tây đen, mặt đen thui.
- Là ngươi, đánh mẫu thân của ta?
Thanh niên mặc đồ tây đen mụ người, ấp úng không nói thành câu:
- Ta... Ta...
Một nam nhân trung niên mặc đồng phục công thương đi theo thanh niên mặc đồ tây đen đứng ra, nói chuyện lịch sự định lừa Diệp Dương Thành dắt con chó đi.
- Tiểu huynh đệ đừng hiểu lầm, chúng ta nhận được người ta tố cáo nên mới tới đây, tất cả là hiểu lầm. Ngươi có thể... Dắt con chó này đi được không? Tội chống đối nhân viên thi hành công vụ...
Bốp!
Diệp Dương Thành tát một cái rõ to vào mặt nam nhân trung niên, làm gã ngất ngư, mắt đầy sao.
- Hiểu lầm cóc khô! Ta vừa đánh ngươi, đây cũng là hiểu lầm!
Diệp Dương Thành hoàn toàn nổi khùng. Có người tố cáo, đóng cửa tiệm cũng không sao, Diệp Dương Thành không thiếu một cửa hàng, có tiền thì mở ở đâu chẳng được? Nhưng bọn họ tuyệt đối không nên đánh người nhà của hắn!
Thủ đoạn sấm rền gió cuốn của Diệp Dương Thành khiến người sợ hãi. Kinh ngạc một lát sau, hai nam nhân còn lại áp sát bao vây Diệp Dương Thành.
Một nam nhân mặt sa sầm nói:
- Tiểu tử, đừng quá kiêu ngạo, có biết chúng ta là ai không?
Diệp Dương Thành hừ lạnh một tiếng:
- Một đám sâu mọt!
Diệp Dương Thành quay đầu nói với Nhung Cầu:
- Nhung Cầu, xé cánh tay của tên khốn kiếp này xuống!
- Ui!
Phản ứng của Diệp Dương Thành vượt ngoài dự đoán của mọi người, bao gồm ba nam nhân đến đóng cửa tiệm, thanh niên mặc đồ tây đen bị Nhung Cầu đè ngã xuống đất.
Nghe Diệp Dương Thành kêu chó Ngao xé tay mình, thanh niên mặc đồ tây đen trợn tròn mắt, giãy dụa kịch liệt.
Thanh niên mặc đồ tây đen điên cuồng gào thét:
- Không... Đừng!
Ngô Ngọc Phương đứng một bên bị hành động điên cuồng của Diệp Dương Thành hù sợ.
- Dương thành!!!
Ngô Ngọc Phương không rảnh lau máu bên môi, vội chạy tới kéo tay Diệp Dương Thành lại, sốt ruột khuyên:
- Đừng làm bậy!
-...
Ngô Ngọc Phương ngăn cản làm Diệp Dương Thành lấy lại lý trí, hắn hít sâu kêu Nhung Cầu xuống khỏi người thanh niên mặc đồ tây đen, quay về bên cạnh hắn.
Nhìn phản ứng của Diệp Dương Thành, biểu tình hoảng loạn trên mặt mẫu thân Ngô Ngọc Phương, nam nhân trung niên mới bị hắn tát tai cho rằng đã khống chế được tình hình. Nam nhân trung niên bước ra trước một bước chỉ vào Diệp Dương Thành định nói gì.
Bốp!
Diệp Dương Thành lại tát một cái, lần này là bên má kia của nam nhân trung niên.
- Cút!
- Tiểu tử, ngươi..
- Ta đếm đến ba!
Mắt Diệp Dương Thành lộ rõ sát khí, ánh mắt lạnh lẽo trừng nam nhân trung niên:
- Nếu chưa cút thì chó nhà ta sáng hôm nay chưa ăn cơm.
-...
Diệp Dương Thành quá hung dữ, không, nói đúng hơn là Nhung Cầu bên cạnh hắn quá dữ. Từ xưa đến nay luôn là chó cậy thế chủ, hôm nay ngược lại Diệp Dương Thành người nhờ vào chó.
Bốn nam nhân nhìn Nhung Cầu nhếch mép nhe răng nanh thì rất sợ.
Thanh niên mặc đồ tây đen mới bị Nhung Cầu đè xuống lại cứng đầu bảo:
- Tiểu tử, chuyện hôm nay chúng ta chưa xong...
- Lên!
- Gâu gâu!
- Má ơi!
Thanh niên mặc đồ tây đen chưa buông lời uy hiếp xong Diệp Dương Thành thả chó. Nhung Cầu rượt bốn nam nhân chạy ra chợ quần áo, có thể nói là cực kỳ chật vật. Chuyện chấm dứt từ đây? Không, vẫn còn sớm. Diệp Dương Thành chẳng những không nguôi giận mà càng bực tức hơn.