Rầm bịch!
Triệu Dật Phong trợn to mắt nhìn nữ nhân đột nhiên xuất hiện cầm dao lấy mạng gã, mặt mày tràn đầy khó tin. Triệu Dật Phong há mồm muốn nói chuyện nhưng không thể thốt ra một chữ nào, cuối cùng nặng nề té xuống đất. Triệu Dật Phong trợn tròn mắt, biểu tình chết không nhắm mắt.
Ngay khi Triệu Dật Phong ngã xuống, bên Diệp Dương Thành cũng có hành động. Diệp Dương Thành ra lệnh xóa sổ, bảy nam hai nữ đi theo Triệu Dật Phong chết đứng tại chỗ, tắt thở.
Diệp Dương Thành quay đầu dặn dò Dương Đằng Phi:
- Dọn dẹp sạch sẽ.
Diệp Dương Thành bước tới gần Triệu Dung Dung đứng bên cạnh xác Triệu Dật Phong đang khóc sướt mướt.
Diệp Dương Thành ngần ngừ một lúc sau vịn vai Triệu Dung Dung, nói:
- Hắn đã không còn là Triệu Dật Phong mà nàng quen. Đi, chúng ta về nhà.
Triệu Dung Dung khóc ròng rã, giọt lệ rơi, giọt nước mắt dùng linh lực biến ra chưa chảy qua gò má đã bị thu về. Diệp Dương Thành cảm nhận được nỗi bi thương của Diệp Dương Thành.
Triệu Dật Phong chết khiến Triệu Dung Dung mất đi quyến luyến tình thân cuối cùng. Lời Triệu Dật Phong nói trước khi chết khiến Triệu Dung Dung từ bỏ mộng mơ. Đúng rồi, Triệu Dật Phong là tôn tử của phó tỉnh trưởng làm sao xưng hô tỷ đệ với một y tá nhỏ của bệnh viện? Triệu Dung Dung không suy tính thiệt hơn nhiều, nàng chỉ muốn khóc, khóc to ra, khóc vật vã.
Diệp Dương Thành đứng một bên nhẹ vỗ lưng Triệu Dung Dung, yên lặng an ủi tâm hồn bị thương của nàng.
Diệp Dương Thành biết rõ Triệu Dật Phong thay đổi, trong hơn một tháng ngắn ngủi tính cách của gã hoàn toàn thay đổi.
Tăng trưởng năng lực dị hóa là một nguy nhân, có lẽ ba người Diêm Chí Tường, Phương Nguyệt Hoa gặp nguyện là nguyên nhân chủ yếu làm Triệu Dật Phong hoàn toàn đổi tính.
Diệp Dương Thành chỉ có thể chôn vùi sự thật vào bụng, hắn hy vọng Triệu Dung Dung kiên cường vượt qua quá khứ, suy nghĩ rộng thoáng, chuyện cũng không có gì.
Về nhà, Triệu Dung Dung nằm trên giường, nhắm mắt lại. Triệu Dung Dung chỉ có thể dùng tu luyện xóa đi đau đớn đọng trong lòng. Diệp Dương Thành nhìn Triệu Dung Dung nhắm mắt như đang ngủ, hắn khẽ thở dài, ngồi dậy bên mép giường.
Mấy phút sau, Vương Minh Kỳ, Dương Đằng Phi phụ trách dọn dẹp hiện trường quay về phòng Diệp Dương Thành.
Ánh mắt Diệp Dương Thành ý hỏi, Dương Đằng Phi khom người nói:
- Thưa chủ nhân, đã dọn dẹp sạch sẽ, tro cốt ném vào ao Thạch Môn.
Diệp Dương Thành nhẹ gật đầu, nói:
- Ừm!
Vẻ mặt Diệp Dương Thành tràn đầy mệt mỏi, nói:
- Hai ngươi đi ra cửa nghỉ ngơi, ta muốn ngủ.
Một đêm bình yên. Bảy giờ hai mươi phut buổi sáng hôm sau, Triệu Dung Dung vẫn như mọi khi làm đồng hồ báo thức kêu Diệp Dương Thành thức tỉnh khỏi giấc mộng. Vẻ mặt tuyệt vọng của Triệu Dung Dung tối hôm qua như cơn mơ biến mất sạch.
Triệu Dung Dung cười ngọt ngào nói:
- Chủ nhân, dậy đi.
Diệp Dương Thành mơ hồ tỉnh ngủ, bị biểu hiện của Triệu Dung Dung làm giật mình. Nhưng ngẫm kỹ Diệp Dương Thành đại khái hiểu lý do tại sao Triệu Dung Dung có biểu hiện như vậy.
Nếu Triệu Dung Dung muốn quên chuyện ngày hôm qua thì Diệp Dương Thành sẽ không nhắc lại.
Diệp Dương Thành ngáp dài, chép miệng thản nhiên nói:
- Ừm! Cho ta ngủ thêm một lúc, bảy giờ rưỡi hãy kêu ta...
- Dậy đi!
Triệu Dung Dung không chịu tha, cười khúc khích đẩy Diệp Dương Thành:
- Chủ nhân hôm qua đã nói muốn dắt chó đi dạo!
Diệp Dương Thành kinh ngạc hỏi:
- A? Ta có nói như vậy sao?
Giây lát sau Diệp Dương Thành đoán được Triệu Dung Dung nghĩ gì, hắn không chọc thủng, thuận nước giong thuyền làm bộ nhớ ra:
- A! Suýt chút quên, vậy dậy thôi.
Triệu Dung Dung chủ động muốn quên mất đoạn ký ức kia, dời chú ý vào chỗ khác. Diệp Dương Thành rất vui lòng xem Triệu Dung Dung lãng quên Triệu Dật Phong, Nhung Cầu trên sân thượng là lựa chọn thay thế tốt nhất.
Triệu Dung Dung hầu hạ Diệp Dương Thành mặc đồ, hắn vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt thật nhanh. Diệp Dương Thành dặn dò Vương Minh Kỳ, Dương Đằng Phi trông nhà, hắn thì dắt Nhung Cầu, Triệu Dung Dung xuống lầu.
Ngày hôm qua phụ mẫu mới từ chức công xưởng, hôm nay nghỉ xả hơi chắc sẽ không dậy sớm. Tuy Diệp Hải Trung, Ngô Ngọc Phương biết trên sân thượng có một con chó nhưng chưa leo lên xem bộ dạng con chó như thế nào.
Nếu Diệp Hải Trung Ngô Ngọc Phương đột nhiên trông thấy Nhung Cầu cao gần một thước chắc sợ đứng tim. Diệp Dương Thành thuận lợi xuống lầu, ra khỏi nhà, hắn dắt Nhung Cầu đi trên ghềnh đá suối Kinh.
Lòng Diệp Dương Thành máy động, ngoái đầu hỏi Triệu Dung Dung:
- Dung Dung, Nhung Cầu có thể thấy nàng không?
Triệu Dung Dung gật đầu, nói:
- Có thể.
Hai tay Diệp Dương Thành tự nhiên ôm cánh tay Diệp Dương Thành, cười tủm tỉm nói:
- Nhưng Nhung Cầu nhìn thấy Dung Dung thì người khác cũng có thể.
- Vậy sao...
Diệp Dương Thành dừng bước, ngẫm nghĩ, cuối cùng cười giễu mình nảy ý lung tung.
Diệp Dương Thành mang theo Nhung Cầu đi dạo trên ghềnh đá ba phút. Nhung Cầu ở trên nóc nhà không một cọng cỏ một ngày một đêm, lúc này nó co chân chạy nhảy, thường làm một số hành động rất đáng yêu. Ai nhìn thấy Nhung Cầu bây giờ rất khó liên tưởng đến bộ dạng uy vũ trong rừng núi.
Nhung Cầu thường hành động làm Diệp Dương Thành cười ngoác mang tai. Triệu Dung Dung càng không chịu nổi, nàng ôm bụng cười nắc nẻ. Tiếng cười trong trẻo tựa chuông ngân chỉ mình Diệp Dương Thành nghe thấy.
Diệp Dương Thành không chú ý thấy đằng sau sự vui vẻ che giấu nỗi đau rướm máu, dù bây giờ Triệu Dung Dung cười rạng rỡ thì đầu chân mày vãn ưu sầu.
Thời gian là liều thuốc hay, hy vọng thời gian trôi qua giúp Triệu Dung Dung hoàn toàn vượt qua. Chuyện tối hôm qua nếu tính cạn kẽ thì đó là Triệu Dật Phong không biết chết sống tự đâm đầu vào, còn là điều cấm kỵ Diệp Dương Thành mẫn cảm nhận.
Lặng lẽ phát tài là tín điều Diệp Dương Thành đang tôn thờ, nếu lộ ra trước ánh sáng thì hắn còn phát tài âm thầm cái gì? Trời biết hôm nào bị người cắt cổ.
Chuyện liên quan sự sống chết của mình, ai rảnh đại từ bi tha cho kẻ tùy thời uy hiếp mình? Dù đối phương chỉ là một học sinh!
Bảy giờ bốn mươi phút, Diệp Dương Thành cùng Triệu Dung Dung, dắt Nhung Cầu đi hướng cửa tiệm. Trên đường đi Triệu Dung Dung huyên thuyên líu ríu, nàng không biết càng tỏ ra hoạt bát càng khiến Diệp Dương Thành đau lòng hơn.
Con người không phải cỏ cây, sao có thể vô tình? Triệu Dung Dung biểu hiện khác lạ càng làm Diệp Dương Thành quan tâm đến nàng hơn. Một nữ nhân luôn suy nghĩ cho mình hỏi xem có ai không động lòng? Dù Triệu Dung Dung chỉ là linh thể, không có xác thịt.
Lục gia, Tinh Diệu tập đoàn, sòng bạc Lục gia vân vân lúc trước toàn là cái tên hoành hành Ôn Nhạc huyện trong một đêm biến thành chuột chạy qua đường ai gặp đều ghét. Chính phủ Ôn Nhạc huyện cứng rắn được giới truyền thông khen nức nở.
Có lẽ lo lắng tình hình khuếch tán ra xa, các đại nhân vật to bự chú ý, vụ án hủy diệt Lục gia cố gắng thu hẹp trong phạm vi nhất định, không lan ra ngoài. Lý do rất đơn giản.
Quan trường bẩn thỉu xấu xa, ai dám vỗ ngực bảo mình trong sạch? Người bên dưới gặp họa, gây lớn chuyện thì không ai trốn thoát dính líu. Kết quả trọn vẹn, Lục gia bị hủy diệt, các lãnh đạo, đồng chí Ôn Nhạc huyện thở phào. Ít nhất ghế của bọn họ không mất, dù cấp trên mặt ngoài khen ngợi ngầm trách móc nhưng không quan trọng, giữ được cái mũ là tốt nhất.
Chỉ có Lục gia xui xẻo, sản nghiệp to lớn trong một đêm bị thanh lý sạch sẽ, đám người ngồi ăn chờ chết cuối cùng nhận ra sự việc nghiêm trọng. Tất cả chạy tán loạn, đoàn người Lục gia hoặc là về quê, hoặc là có bản lĩnh trốn ra nước ngoài. Trong một đêm đám người biến mất sạch.
Trong văn phòng cục trưởng đồn công an Ôn Nhạc huyện đang diễn ra cuộc khắc khẩu kịch liệt.
- Ta không đồng ý!
Huyện trưởng đại nhân nghe tin chạy tới sắc mặt âm trầm nói:
- Hiệp cảnh chuyển chính thức đã là ngoại lệ, vài ngày sau lại chuyển thành phó sở trưởng, hiện tại đề bạt nữa? Tuyệt đối không thể! Cho dù lần này hắn lập công lớn, cho huy hiệu huân chương nhị đẳng là được, cất nhắc thì miễn!
Trầm Vũ Phàm, thư ký huyện ủy đến sớm hơn huyện trưởng biểu tình nghiêm túc nói:
- Đúng vậy! Lão Vu, điều này không hợp phép tắc.
Trầm Vũ Phàm nhìn Vu Tô Nhạc, nói:
- Làm gì có chuyện một tháng liên tục tăng ba bậc? Huống chi bên chúng ta không có danh ngạch trống, ngươi muốn cất nhắc nhưng nâng hắn đi đâu? Đến vị trí nào!?
Vu Tô Nhạc liếc Trầm Vũ Phàm thư ký huyện ủy, lại nhìn mặt huyện trưởng, dịu giọng nói:
- Sở trưởng!
- Tạm thời cho làm sở trưởng, cụ thể thì xem biểu hiện tiếp theo của hắn như thế nào.
- Sở trưởng cũng không được!
Huyện trưởng phản đối ngay:
- Trong nam nhân mặc đồ tây trắng huyện bây giờ không thiếu số sở trưởng, ngươi định điều hắn đi đâu?
Vu Tô Nhạc đã có quyết định, không suy nghĩ giây nào mở miệng nói:
- Ở Bảo Kinh Trấn.
- Tiểu Trần đồng chí dù sao là dân bản xứ Bảo Kinh Trấn, hiểu biết tình huống bên đó, sắp xếp hắn làm sở trưởng, về tình về lý đều ổn.
Nghe Vu Tô Nhạc nói, Trầm Vũ Phàm thư ký huyện ủy biến sắc mặt nói:
- Xếp hắn làm sở trưởng Bảo Kinh Trấn, vậy sở trưởng Lâm Phong hiện tại thì sao? Ngươi định làm thế nào?
Lúc trước Trầm Vũ Phàm làm người hòa giải giờ dứt khoát đối lập với Vu Tô Nhạc:
- Chuyện này tuyệt đối không được!
Rất đơn giản, Lâm Phong là người của Trầm Vũ Phàm, sao gã có thể nhìn Lâm Phong bị Vu Tô Nhạc dễ dàng đẩy ra? Vu Tô Nhạc mới đến Ôn Nhạc huyện không lâu đã nhanh chóng lôi kéo đội của mình, điều này khiến Trầm Vũ Phàm khó chấp nhận hơn chuyện Lâm Phong bị cắt chức.
Vu Tô Nhạc hừ lạnh một tiếng:
- Lâm Phong? Hừ, các ngươi cảm thấy hắn có tư cách tiếp tục làm sở trưởng?
Vu Tô Nhạc xoay người lấy một tờ giấy tập trên bàn đưa tới trước mặt Trầm Vũ Phàm, thản nhiên nói:
- Ngươi tự xem đi.