Rốt cục có thể sử dụng thuấn tức di động trên Vũ Không đại lục, Diệp Dương Thành vô cùng hứng trí, liên tục thử nghiệm một phen mới quay về chỗ đứng của Khải Lạc Khốc Kỳ.
- Biện pháp sử dụng thuấn tức di động này có thể giao cho người khác sử dụng không?
Diệp Dương Thành có chút lòng tham không đáy, nhưng không còn biện pháp, nếu có thể giảng dạy cho đệ tử khác, như vậy trong cuộc chiến tranh sắp tới sẽ phát ra tác dụng khó thể đánh giá, ưu đãi thế nào không cần nói cũng biết.
Nhưng hiển nhiên sự thật thường thường lệch khỏi quỹ đạo ảo tưởng, nghe được lời nói của Diệp Dương Thành, Khải Lạc Khốc Kỳ vội vàng tiến lên nói:
- Lão sư, ngài nên sớm bỏ qua ý nghĩ này đi!
- Sao vậy?
Diệp Dương Thành có chút khó hiểu, đây không phải ý nghĩ tốt sao? Vì sao phải bỏ qua?
- Ngài không biết, quy luật vận hành năng lượng hàng rào không gian phi thường rối loạn, nếu gia nhập thêm quy luật tương tự quá nhiều, sẽ tăng thêm một phần phiêu lưu.
Khải Lạc Khốc Kỳ cười khổ đáp:
- Hiện tại ngài sử dụng quy luật vận hành tương tự như ta, bản thân đã có ý mạo hiểm, nếu có thêm vài người…
Hắn không cần nói câu kế tiếp, nhưng Diệp Dương Thành cũng không phải đồ đần, vừa nghe liền hiểu rõ:
- Nói cách khác nếu ngươi có thể tìm được quy luật vận hành mới, có thể tiếp tục giao cho vài người sử dụng, nhưng số lượng không thể nhiều lắm, đúng không?
- Đúng vậy.
Khải Lạc Khốc Kỳ gật đầu, nhún vai nói:
- Nhưng lão sư, quy luật vận hành không phải nói muốn phát hiện thì có thể phát hiện được, ngoại trừ thiên phú còn bảy thành vận khí, ta cũng không dám nói mình nhất định làm được.
- Tóm lại nếu có thời gian thích hợp, ngươi thử nghiệm lại đi.
Diệp Dương Thành nói:
- Nếu có thể làm được, sẽ có ý nghĩa cực kỳ trọng yếu trong chiến tranh, các võ giả nhân loại có thể sử dụng phương pháp kia, chúng ta sẽ càng chiếm ưu thế.
Đến nước này Khải Lạc Khốc Kỳ chỉ có thể gật đầu đáp ứng.
Diệp Dương Thành lại nói:
- Vậy hãy đi về chuẩn bị một chút, đợi lát nữa nên xuất phát.
- Chuẩn bị? Xuất phát?
Khải Lạc Khốc Kỳ theo bản năng đưa mắt nhìn quanh, hơi bồn chồn hỏi:
- Vậy…lão sư, những người khác đâu?
- Cần những người khác làm gì?
Diệp Dương Thành có chút kỳ quái nhìn hắn, nói:
- Nguyên bản ta dự định gọi theo mười vị thần hoàng cực mạnh kia, nhưng nếu hiện tại chúng ta đã có thể sử dụng thuấn tức di động, tiếp tục gọi họ đi theo chẳng phải biến thành gánh nặng sao?
Nói xong Diệp Dương Thành khoát tay, thúc giục nói:
- Nhanh quay về chuẩn bị một chút, một giờ sau chúng ta cùng xuất phát!
- Ách…
Khải Lạc Khốc Kỳ trợn tròn mắt, mãi tới khi Diệp Dương Thành đã rời khỏi mới thất thanh kêu lên:
- Không phải đâu, lão sư, chỉ có hai người chúng ta?
Diệp Dương Thành không trả lời hắn, mà chính hắn cũng lập tức phản ứng lại…đúng là chỉ có hai người bọn họ!
Trong lúc nhất thời hắn không biết nên khóc hay nên cười, chỉ sợ từ sau khi dị thú chiếm cứ thiên vạn đại sơn, hai sư đồ bọn họ là “quân đội” nhân loại nhân số hai người xâm nhập đầu tiên, hai người ah! Đi quét sạch thiên vạn đại sơn?
Diệp Dương Thành đã quay về tiểu viện của mình trong học viện, kỳ thật hắn cũng không có gì thu thập, chỉ mang theo vài bộ chiến phục chuẩn bị thay đổi mà thôi.
Thu thập xong hết thảy, hắn liên lạc cùng Tạp Nỗ Bỉ Tát Lợi vừa quay về tới tổng bộ hiệp hội tự do dong binh.
Một đạo ánh sáng bắn ra, nhìn thấy là Diệp Dương Thành, Tạp Nỗ Bỉ Tát Lợi có chút kinh ngạc.
- Diệp Dương Thành thần hoàng bệ hạ, ngài đây là…
Tạp Nỗ Bỉ Tát Lợi đang đứng trên tầng cao nhất tổng bộ tự do dong binh, bên cạnh không có người nào.
- Ân, có chút việc muốn ngươi giúp ta xử lý.
Diệp Dương Thành cười cười nói:
- Cũng không phải chuyện đại sự gì, nhưng phải nhớ giữ bí mật.
- Nga?
Tạp Nỗ Bỉ Tát Lợi nghiêm túc nói:
- Ngài cứ yên tâm đi, ta nhất định sẽ giữ bí mật, mời ngài cứ nói!
- Chuyện thứ nhất, ngươi lập tức điều tra tư liệu của thiên vạn đại sơn, tận lực tập hợp sau đó truyền tới máy truyền tin của ta, tốc độ phải nhanh.
- …
Trong lòng Tạp Nỗ Bỉ Tát Lợi có dự cảm bất tường, nhưng cắn răng không hỏi, đáp:
- Được.
- Ân, chuyện thứ hai, điều phái phi hành khí ngăn chặn mấy con đường đi vào thiên vạn đại sơn, hành động nhất định phải bí mật, nếu trước khi ta hạ lệnh rút lui, có người khác tiến vào phải tận lực khống chế, không cho phép bọn hắn rời đi.
- Việc này…
Trong lòng càng thêm bất an, Tạp Nỗ Bỉ Tát Lợi tự nhủ Diệp Dương Thành đang định làm gì? Đó là thiên vạn đại sơn, không phải sân chơi!
Diệp Dương Thành lại nói tiếp:
- Còn nữa, thuận tiện dùng máy quấy nhiễu phá hủy toàn bộ tín hiệu thông tin chung quanh thiên vạn đại sơn, hãy lấy tiêu chuẩn thông tấn khí của siêu cấp chiến phục làm chuẩn!
- A?
Lần này Tạp Nỗ Bỉ Tát Lợi không dám im lặng nữa, vội vàng nói:
- Ngài…tín hiệu thông tin tiêu chuẩn kia đã được nghiêm cấm trong hiến pháp, ngài là muốn…
- Gọi ngươi phong tỏa thì phong tỏa đi, tóm lại không phải chuyện gì xấu.
Diệp Dương Thành cười nói:
- Mặt khác còn có chuyện cuối cùng, gọi người đi làm nhiệm vụ ở thiên vạn đại sơn, đều phải là người thân tín hiểu rõ, là tâm phúc của ngươi trong hiệp hội dong binh.
- Còn nữa, nói cho bọn hắn biết một tiếng, nhiệm vụ của họ chỉ ở bên ngoài thiên vạn đại sơn, bất luận nghe được thanh âm động tĩnh gì bên trong, chỉ cần giữ vững cương vị là được, không cần tiến vào điều tra.
- Ân, đại khái là những chuyện này, ngươi nhanh chóng an bài người chấp hành một chút!
Nói xong Diệp Dương Thành chặt đứt liên lạc, chỉ để lại Tạp Nỗ Bỉ Tát Lợi đứng ngẩn người, thật lâu vẫn chưa phục hồi lại tinh thần.
Hắn cũng không phải kẻ đần, nhất là sau khi khôi phục thần trí thanh tỉnh!
Mệnh lệnh của Diệp Dương Thành rõ ràng muốn xuống tay với thiên vạn đại sơn…nhưng vấn đề mấu chốt chính là, thiên vạn đại sơn dễ hạ thủ như vậy sao?
Hơn nữa làm hắn kinh hãi đảm chiến, là hắn không thu nhận được tin tức sắp hạ thủ với thiên vạn đại sơn!
Nếu là như vậy, chỉ còn lại một khả năng, còn cần nói rõ sao?
Đây là Diệp Dương Thành hạ quyết định một mình hành động! Hắn…hắn tính toán một mình xâm nhập, đi tìm dị thú trong thiên vạn đại sơn phiền phức?
Tay chân hắn lạnh lẽo, sau lưng ước đẫm mồ hôi lạnh.
- Ai!
Ngây người thật lâu sau, hắn thở dài, vẻ mặt phức tạp rời khỏi phòng.
Nếu Diệp Dương Thành đã phân phó, hắn dù hoài nghi cũng chỉ đành làm theo.
Hi vọng…hắn có thể còn sống trở ra đi! Trong lòng Tạp Nỗ Bỉ Tát Lợi thầm tự nhủ với mình.