Diệp Dương Thành dùng ngữ khí thập phần khẳng định nói:
- Tóm lại phải ngăn cản không cho nó quay lại thú hạch, hơn nữa ép nó cách xa thú hạch rồi tiêu diệt, đây mới là lựa chọn tốt nhất!
- Cô lỗ…
Vẻ mặt Triệu Kiệt Thụy có chút ngây dại, theo bản năng nuốt nước bọt, sửng sốt thật lâu mới gian nan mở miệng nói:
- Lão…lão sư…ta…ta còn chưa tiêu diệt nó đâu…
- Cái gì?
Diệp Dương Thành ngây ra, trừng lớn mắt:
- Vậy hiện tại nó ở đâu?
- Không phải trong thú hạch!
Triệu Kiệt Thụy có chút khẩn trương, lại như nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng nói:
- Nhưng ta khống chế nó ở gần trái tim, khoảng cách thú hạch rất gần!
- Khống chế gần trái tim?
Diệp Dương Thành kinh ngạc đánh giá Triệu Kiệt Thụy từ trên xuống dưới, nói:
- Nhìn ngươi không giống kẻ ngu xuẩn, khống chế nó làm gì? Giết chết nó a!
- Nhưng mà…nhưng mà ngài không có nói với ta, ta làm sao mới có thể giết chết nó!
Triệu Kiệt Thụy gấp phát khóc:
- Ta chỉ biết có thể dùng tinh thần lực vây khốn nó, nhưng ta không biết làm sao giết chết nó…lão sư, ngài nhanh chóng nói cho ta biết đi, bằng không ta…
- Được rồi, đừng nói nhiều lời.
Diệp Dương Thành cũng bị hắn làm khẩn trương, nâng tay cắt đứt lời của hắn, nói:
- Lập tức khống chế tinh thần lực của ngươi đẩy nó vào linh hồn chi hỏa, nhớ kỹ, dùng linh hồn chi hỏa thịnh vượng nhất!
Linh hồn chi hỏa chống đỡ linh hồn, có thể nói là bộ phận thiết yếu, tuy rằng linh hồn chi hỏa không chủ động công kích hoặc có năng lực phòng ngự thương tổn từ bên ngoài đến, nhưng đối với tinh thần lực mạnh mẽ xâm nhập thậm chí là quỷ hồn, đều có lực sát thương không nhỏ, đây cũng là năng lực phòng ngự bị động của linh hồn.
Tàn phách dị thú là tinh thần lực không trọn vẹn, nhưng vẫn còn sót lại lối suy nghĩ nguyên thủy nhất, ít nhất biết được vật gì không nên đụng vào, vật gì có thể chạm tới.
Cho nên dù linh hồn chi hỏa nằm trong linh hồn, nhưng chỉ cần tàn phách dị thú cố ý né tránh nó, linh hồn chi hỏa cũng không khả năng gây thương tổn được nó.
Nhưng hiện tại khác hẳn, tàn phách dị thú đã bị tinh thần lực của Triệu Kiệt Thụy hoàn toàn khống chế, chỉ cần Triệu Kiệt Thụy dùng linh hồn chi hỏa thiêu đốt, không bao lâu năng lượng tàn phách dị thú sẽ bị bốc hơi biến mất, trực tiếp đi hướng diệt vong!
Triệu Kiệt Thụy lập tức nhắm mắt lại khống chế tinh thần lực của mình, thúc đẩy tàn phách dị thú tiến tới chỗ linh hồn chi hỏa.
Đại khái chưa đầy ba mươi giây sau, Triệu Kiệt Thụy khó nén vui mừng nhảy dựng lên, dùng thanh âm gần như rít gào phát tiết nỗi vui sướng trong lòng mình:
- Không còn! Lão sư! Nó thật sự không còn, ta tốt lắm, ta không cần phải chết! Ha ha ha ha…ta không cần phải chết!
Tiếng rít gào tràn đầy vui sướng vang vọng cả giáo quán, Triệu Kiệt Thụy như được giải thoát, không ngừng múa máy tay chân phát tiết.
Lúc này trong lòng Diệp Dương Thành cũng tràn ngập vui vẻ, Triệu Kiệt Thụy có thể thành công tiêu diệt tàn phách dị thú ẩn nấp trong linh hồn, cũng ý nghĩa…trong lịch sử mấy vạn năm Vũ Không đại lục, đã có cường giả dưới thần hoàng thành công tiêu diệt tàn phách dị thú trong cơ thể của mình!
Sau lưng sự kiện này, không chỉ là Triệu Kiệt Thụy lấy được cuộc sống mới, trọng yếu hơn chính là Diệp Dương Thành tìm được biện pháp giải quyết tai họa trong cơ thể của cường giả nhân loại Vũ Không đại lục!
Âm mưu mà dị thú bí mật tiến hành suốt mấy vạn năm tựa hồ đã kết thúc…một kết thúc đủ làm nhóm thống lĩnh dị thú phát điên!
Nếu không phải vì bảo trì hình tượng lão sư của chính mình, hắn cũng muốn rống to vài câu phát tiết nỗi lòng.
- Đương!
Ngay lúc Triệu Kiệt Thụy nổi điên hô to, Diệp Dương Thành còn đang đứng mỉm cười, chín đệ tử thần vương chờ ngoài cửa giáo quán đã nghe được thanh âm rít gào bên trong, khẩn trương không chịu nổi liền cắn răng tự tiện xông vào.
Dù sao bọn họ cũng đã nghe được Triệu Kiệt Thụy gào to nói mình không cần phải chết…nếu như vậy có phải ý nghĩa Diệp Dương Thành đã giải quyết xong vấn đề giống như ma chú luôn uy hiếp cường giả ngoài thần vương suốt mấy vạn năm của Vũ Không đại lục?
Cửa giáo quán bật mở, A Mễ Lị Á nhào tới trước mặt Triệu Kiệt Thụy đầu tiên, ánh mắt trợn tròn, thanh âm có chút run rẩy:
- Triệu Kiệt Thụy, ngươi…ngươi có phải đã…giải quyết?
- Phải!
Triệu Kiệt Thụy tràn đầy vui sướng gật mạnh đầu, nói;
- Phải, giải quyết, lão sư đã nói với ta, nguyên lai đại nạn…
- Khụ khụ!
Triệu Kiệt Thụy còn chưa nói xong, Diệp Dương Thành ho khan hai tiếng, trực tiếp xen lời khiển trách:
- Quả thật hồ nháo, ai cho các ngươi vào?
- …
Nhất thời bên trong giáo quán thật yên tĩnh, mọi người đều lộ ra thần sắc xấu hổ.
Cuối cùng A Mễ Lị Á quỳ dưới đất, bộ dáng đáng thương nói:
- Lão sư…ta…chúng tôi thật sự là chịu không nổi…
- Lão sư, chúng tôi sai lầm rồi.
Ánh mắt Khang Tư Đan Ti vừa chuyển, quỳ xuống nói:
- Ngài tha thứ chúng tôi lần này đi, chúng tôi cam đoan sau này sẽ không tái phạm!
- Phải đó, lão sư!
An Kỳ Lạp hai mắt ngập nước nhìn Diệp Dương Thành, bổ sung nói:
- Sau này chúng tôi nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời, ngài muốn chúng tôi làm gì chúng tôi quyết không dám cãi lại!
Tâm tình vốn rất tốt, Diệp Dương Thành cũng cho mình bậc thang, ra vẻ nghiêm túc nói:
- Được rồi được rồi, niệm tình thái độ nhận sai của các ngươi không tệ, lần này xem như…
- Lão sư vạn tuế!
Không đợi Diệp Dương Thành nói hết lời, A Mễ Lị Á đã nhảy dựng lên, lôi kéo Triệu Kiệt Thụy líu ríu hỏi:
- Ngươi vừa nói gì? Nhanh chóng nói nha!
- …
Vẻ mặt Diệp Dương Thành chợt cứng lại, bật cười, lắc đầu không nói.
Nhưng khi hắn vừa quay người lại, đã thấy ở cửa giáo quán có hai người đang đứng từ lâu, ánh mắt Tạp Nỗ Bỉ Tác Lợi cùng Ma Nhĩ Khắc Thác tràn đầy lửa nóng nhìn hắn…
Nhìn thấy ánh mắt sáng ngời của hai người, trong lòng Diệp Dương Thành vừa động, liền hiểu được ý đồ của họ, lập tức cười gật gật đầu, nói:
- Các ngươi đi về trước đi, một lát ta sẽ đi qua, tới lúc đó chúng ta nói sau.
- Ân…
Hai người nghe được lời này đều biết xảy ra chuyện gì, liếc nhìn nhau, trong mắt hiện lên vui sướng.
Nhất là Ma Nhĩ Khắc Thác đã bị ma chú “đại nạn” dày vò thật lâu, lúc này chợt dâng lên cỗ xúc động muốn điên cuồng hô to.
Ma chú bị phá bỏ, đại nạn biến mất, từ nay về sau…Vũ Không đại lục sẽ không còn xảy ra hiện tượng có “dũng sĩ lừng lẫy” đi thâm hải chấm dứt tính mạng của mình!
- Đi thôi.
Nhìn thoáng qua Diệp Dương Thành, khuôn mặt Tạp Nỗ Bỉ Tác Lợi rung động…hắn vô cùng hưng phấn!