Lục Đức Tường nói điều tra sự thật là tìm đến những kẻ đáng ngờ, rồi cả đám côn đồ ùa lên tùy tiện tìm cớ đánh một trận, nhìn xem đối phương có phản ứng gì hơn. Đây là cách đơn giản nhất, có hiệu quả nhất, cũng khiến người tức nhất.
Lục Đức Tường suy nghĩ nát óc, cho nên gã làm ra hành động sơ sẩy một cái sẽ bị người đánh hội đồng cũng hợp lý.
Lục Đức Tường và mấy thân tín cũ của Lục Vĩnh Huy ở yên trong nhà khách chờ hồi âm. Những người từng xung đột hay thiếu nợ sòng bạc Bảo Kinh Trấn sau đó trả hết, thậm chí rửa tay nghỉ chơi cờ bạc đều gặp tai họa.
Vì bảo đảm an toàn, mỗi người từng xung đột với sòng bạc sẽ bị ghi chép kỹ trong sổ sách, để sau này xảy ra chuyện gì dễ tìm ra hung thủ và trả thù.
Sòng bạc Bảo Kinh Trấn cũng không ngaoị lệ, để lại rất nhiều sổ sách, danh sách. Tin tức đám người đăng ký trong danh sách miễn chưa rời khỏi Bảo Kinh Trấn thì chắc chắn không tránh thoát được.
Đám người này xem như đáng tội, ai bảo cờ bạc làm chi? Bị đánh tơi tả sẽ không chết người. Mặc dù tiếng oán than nổi lên khắp nơi nhưng không ai đứng ra lên tiếng bênh vực, bản thân bọn họ sợ bị trả thù, không dám báo cảnh sát, chỉ có thể nén giận chịu đựng đám côn đồ đá đấm.
Người xui xẻo nhất là những kẻ đáng thương bị khuyết tật bẩm sinh. Ai ngốc hay từng bị bệnh điên đều là mục tiêu điều tra hàng đầu của đám tay sai Lục gia.
Cấp trên ép gắt gao, cấp dưới càng sốt ruột hơn, khó tránh khỏi xuống tay không biết nặng nhẹ. Từ lúc bộ chỉ huy tạm thời của Lục Đức Tường ra lệnh đến chín giờ tối toàn Bảo Kinh Trấn đã lộn xộn.
Lục Đức Tường càng ra lệnh gấp gáp thì thuộc hạ hoạt động càng thường xuyên. Trong mấy tiếng đồng hồ nguyên Bảo Kinh Trấn có bảy mươi gia đình bị đập vỡ thủy tinh, đạp sút cửa phòng, cả gia đình gặp họa.
Các loại dấu hiệu tỏ rõ người Lục gia đã điên.
Hai chiếc xe cứu thương trong bệnh viện Bảo Kinh Trấn không đủ dùng, liên tục có người bị thương đưa vào bệnh viện cấp cứu. Tuy nhiều người được cứu sống nhưng khó tránh khỏi trường hợp ngoài ý muốn.
Diệp Dương Thành, Trần Thiếu Thanh một trước một sau vào một quán ven đường, xem như chúc mừng Trần Thiếu Thanh thăng cấp phó sở trưởng. Năm giờ chiều Trần Thiếu Thanh đã tới tiệm Diệp Dương Thành, chờ hắn xong việc, đóng cửa rồi đi ra mượn cơ hội ăn miễn phí.
- Tùy tiện chọn mấy món đi, tổ yến bảo ngư gì đó... Thôi không làm thịt ngươi. Nhưng hải sản này nọ thì ngươi chọn đi.
Nghe Trần Thiếu Thanh khách sáo nói, Diệp Dương Thành trợn trắng mắt, khinh thường bảo:
- Dù người giàu cũng không mau được tổ yến bào ngư!
Trần Thiếu Thanh mặt dày cười vô tư.
Nói là kêu vài món nhưng hai người cộng lại gọi mười một món ăn, rất là phô trương, lãng phí.
Trần Thiếu Thanh tự cho là rất có giác ngộ nói:
- Yên tâm đi, ăn không hết ta sẽ đóng gói mang về, ngày mia ăn tiếp!
Diệp Dương Thành câm nín nhìn trời, hắn nhận mệnh.
-...
Rất nhanh mười một món ăn bưng lên đầy đủ, Diệp Dương Thành đứng dậy khui hai chia bia rót đầy ly, lắc trước mặt Trần Thiếu Thanh.
Lần này Diệp Dương Thành không đùa giỡn, nghiêm túc nói:
- Chúng ta mừng thăng cấp, ta làm huynh đệ không có gì giúp được ngươi, chỉ có thể chúc vài câu. Chúc ngươi sau này đường làm quan suôn sẻ, tiền vô ào ào.
Trần Thiếu Thanh xúc động buột miệng:
- Sao ngươi không giúp ta được? Lần này nếu không nhờ... Ha ha ha ha ha ha! Nào, cạn!
Trần Thiếu Thanh phản ứng rất nhanh, gã kịp ngừng lại vào phút mấu chốt. Trần Thiếu Thanh cười gượng nâng ly chạm nhẹ vào ly Diệp Dương Thành, ngửa đầu uống cạn.
Diệp Dương Thành biết nửa câu sau Trần Thiếu Thanh muốn nói cái gì, hắn không chọc thủng. Diệp Dương Thành cười khẽ giả bộ không nghe thấy.
Diệp Dương Thành đặt ly rượu xuống, cầm cái đùi cừu trên bàn đưa vào miệng Nhung Cầu ngồi chực một bên.
Diệp Dương Thành vừa nhét đùi cừu vào miệng Nhung Cầu vừa cười nói với Trần Thiếu Thanh:
- Phụ mẫu của ngươi lần này đi đâu công tác?
- Ha ha, là Thiệu Hưng.
Trần Thiếu Thanh cười nói:
- Mấy ngày nữa sẽ về. Lần này khá gần, nói là đi lãnh đạo khảo sát tình trạng phát triển sản nghiệp đất đai gì đó, ta không hiểu.
- Ngươi...
[Mau sử dụng song tiết côn... Hừ ha ha...]
Ánh mắt Trần Thiếu Thanh đầy xin lỗi nhìn Diệp Dương Thành, móc di động ra nhìn dãy số trên màn hình, gã ngây người một lúc rồi ấn nút nghe, áp loa bên tai.
Trần Thiếu Thanh mở miệng hỏi:
- Lâm sở trưởng, có chuyện gì?
Điện thoại bên kia truyền ra giọng Lâm Phong sốt ruột hỏi:
- Tiểu Trần, ngươi đang ở đâu?
Lâm Phong không nghe Trần Thiếu Thanh trả lời, nói nhanh:
- Dù ngươi ở đâu thì trong vòng năm phút chạy tới bệnh viện nhân dân trong trấn, giường số hai phòng bốn lẻ chín lầu bốn, xảy ra chuyện lớn!
Trần Thiếu Thanh muốn từ chối:
- Lâm sở trưởng, bây giờ ta...
Nhưng Lâm Phong cáo già nói xong không cho Trần Thiếu Thanh cơ hội giải thích, gã cúp máy ngay.
Trần Thiếu Thanh đặt di động xuống, cười khổ nói:
- Xem đi, đây gọi là quan lớn một bậc đè chết người.
- Có chuyện gì?
Diệp Dương Thành vừa nhai rau cần tàu hủ ky vừa ú ớ hỏi:
- Gấp lắm sao?
- Sở trưởng của chúng ta gọi điện thoại.
Trần Thiếu Thanh nhíu mày nói:
- Bảo là xảy ra việc lớn, kêu ta đi phòng bệnh.
- A!
Diệp Dương Thành vươn đũa định gắp một miếng thịt chợt khựng lại, đặt đũa xuống, rút khăn giấy ra lau miệng.
Diệp Dương Thành nói:
- Vậy đừng chần chừ nữa, mau đi đi.
Trần Thiếu Thanh mắt cún nhìn thức ăn đầy bàn:
- Nhưng mà...
Trần Thiếu Thanh sờ bụng rỗng, cười khổ nói:
- Bao tử của ta đã mười mấy tiếng đồng hồ không thêm nhiên liệu...
- Việc công quan trọng hơn, hay là thế này đi.
Diệp Dương Thành thản nhiên nói:
- Chúng ta cùng nhau đi xem, ta kêu lão bản giữ rượu và thức ăn một tiếng đồng hồ, nếu chúng ta chưa trở về thì nhờ lão bản dọn dẹp, đêm mai chúng ta đến đây ăn đồ thừa!
Trần Thiếu Thanh gãi đầu:
- A!
Trần Thiếu Thanh khó hiểu hỏi:
- Ngươi đi làm gì?
Diệp Dương Thành hùng hồn trả lời:
- Tò mò được không?
Diệp Dương Thành phớt lờ Trần Thiếu Thanh trợn trắng mắt, vẫy tay với chủ quán nhậu:
- Làm phiền qua đây một chút.
Bốn phút sau, Diệp Dương Thành và Trần Thiếu Thanh, Nhung Cầu ngồi xe cảnh sát gã lái. Hai người một chó chạy nhanh đi lầu bốn khu nằm viện.
Bọn họ chưa tới gần phòng bệnh bốn lẻ chín, đang đi trên hành lang đã nghe giọng nam nhân trung niên tức giận chửi vang dội.
- Tổ cha nó, thật quá đáng! Bọn họ cho rằng có thể một tay che Ôn Nhạc huyện sao?
Nghe nam nhân trung niên chửi thề, mặt Trần Thiếu Thanh cứng lại.
Trần Thiếu Thanh nhỏ giọng nói với Diệp Dương Thành:
- Là sở trưởng của chúng ta, Lâm Phong.