Chanh Mật Ong

Chương 17

Buổi chiều, mặt trời dần lui xuống, rút đi những tia sáng rọi nắng gắt, Tô Tuấn Khang quyết định mang theo mấy người bạn nhỏ đi hái quả mận.


Đi vào trong ruộng, mọi người bị cảnh tưởng quả lớn chồng chất làm cho kinh ngạc. Tô Vũ Nịnh là người đầu tiên bò lên cây, hái được một quả chuẩn bị ăn Tô Tuấn Khang vội nói: "Đừng ăn, đừng ăn, quả này ông phun thuốc trừ sâu bên ngoài."


Tô Vũ Nịnh đành ném quả vào sọt đeo sau lưng, Tô Tuấn Khang lại nói: "Chanh Chanh à, ông vừa mới nhớ ra, hai ngày trước có trận mưa to, khiến cho thuốc ông phun đều bị trôi sạch rồi."


Tô Vũ Nịnh lại vừa định ăn Tô Tuấn Khang lại nói: "Đừng ăn, đừng ăn, bẩn, trở về rửa rồi hãng ăn." Tô Vũ Nịnh trong lúc Tô Tuấn Khang đã dùng tay xoa xoa cho sạch rồi ăn. Mọi người ở ruộng hái quả, Tô Tuấn Khang bị bắt ngồi nghỉ ngơi ở nhà gỗ nhỏ trong vườn trái cây. Buổi tối Tô Tuấn Khang bảo Tô Chí Lăng mang chỗ quả mận đó đển lên xe, sáng mai ông mang đi bán.


Tô Chí Lăng từ chối, bảo rằng không muốn để Tô Tuấn Khang đã lớn tuổi như vậy rồi mà còn tính đi bán mấy thứ đồ này, để ông ấy mang đi bán cho. Cả nhà sau đó trở về, ai ngờ đâu Tô Chí Lăng mới 4 giờ sáng đã lạch cạch mở cửa trong nhà, mọi người đều tỉnh. Tô Chí Lăng vô cùng bất đắc dĩ: "Ba, không phải con bảo rồi sao, để con đi bán cho."


Tô Tuấn Khang nói: "Không phải là ba sợ con bán không được sao, ba một mình ở nhà nóng lòng, cả cái nhà to như vậy có mỗi mình ba, già rồi ngủ cũng không được nhiều, mấy tiếng là đã tỉnh rồi. Ba cũng không có việc gì mà."


Tô Chí Lăng nghe vậy lại nghĩ ra một ý, nhìn thấy mới hơn bốn giờ nên bảo ông cụ đi vào trong phòng nghỉ ngơi trước. Tô Chí Lăng nói: "Ba, người cứ yên tâm đi, quả mận kia ngày mai con mang đến tiệm cơm, đợi lúc nữa con mở cửa đặt ở cửa, lúc công nhân đến thì con sẽ nói mấy câu chào hàng với người ta, người yên tâm đi." Tô Tuấn Khang nhìn thấy cả nhà đều ở đó, đặc biệt nhìn thấy hai cháu ngoại của mình cũng đứng ở đó, cuối cùng cũng chịu đi nghỉ ngơi."


Buổi sáng 6 giờ rưỡi Tô Vũ Nịnh rời giường, 7 giờ đeo cặp sách ra cửa, ở trên đường cô nghĩ, nếu ông nội đã cô đơn như vậy, hay là tìm cho ông một người bạn già đi nhỉ. Vì thế lúc đến lớp, cô đi khắp nơi hỏi thăm xem nhà ai còn bà nội, ngoại độc thân. Diện mạo, nhân phẩm, khí chất, tiến hành tìm hiểu tất cả, cuối cùng cũng tìm được bà cụ ưu tú nhất, chính là bà cô của Lý Tử Mộc. Bà cô này chính là em gái của bà nội Lý Tử Mộc, bạn già ra đi sớm, người vô cùng đẹp, nhân phẩm tốt, có thể chịu khổ. Tô Vũ Nịnh cảm thấy người này rất phù hợp với ông nội cô, vì thế liền suy nghĩ hợp tác với Lý Tử Mộc sắp xếp cho hai người này gặp nhau một lần.


Tô Vũ Nịnh sau khi về nhà lấy lí do tản bộ, dẫn Tô Tuấn Khang đến công viên dưới lầu, Lý Tử Mộc lấy cớ muốn ra ngoài chơi, còn nói buổi tối muốn ở lại nhà bà cô nhưng mà đã quên đường rồi, muốn bà cô chờ ở công viên. Đến lúc này, hai người đều nói có việc bận phải đi, để hai người già ở lại nói chuyện phiếm với nhau.


Tô Vũ Nịnh với Lý Tử Mộc đứng ở gần đó âm thầm quan sát, không nghĩ đến hai người đó trò chuyện rồi lại đột nhiên thẹn thùng, nhưng mà khoảng cách không phải quá gần nên cũng không thể nghe thấy họ nói gì. Một lát sau, Tô Vũ Nịnh đi ra gọi Tô Tuấn Khang về nhà ăn cơm, không nghĩ dến Tô Tuấn Khang gọi theo cả bà cô đi, Lý Tử Mộc cũng đi. Tô Vũ Nịnh không ngờ có thể nhanh như vậy, quả không hổ là ông của cô mà.


Tô Tuấn Khang sau đó mỗi ngày đều đến công viên cùng với bà cô nói chuyện phiếm, hai người ngồi cùng nhau cũng không biết là nói chuyện gì, sau đó còn rủ nhau đi nhảy ở quảng trường. Sau đó, Tô Vũ Nịnh nghe Lý Tử Mộc nói, hóa ra hồi trẻ bà cô cùng với ông của cô ở trong cùng một thôn, hai người lúc đó vô cùng thích khiêu vũ, nên thường xuyên cùng nhau tham gia tiết mục trong thôn. Hai người bọn họ đến tận bây giờ lại có thể gặp nhau, còn có thể ở bên nhau hay không thì vẫn phải xem duyên số đi.