Chàng Thiếu Niên Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 10: Góc pipa vạt dài viền đôi [1]

[1] một cách may áo sườn xám: góc pipa vạt dài là kiểu ngực áo sườn xám được may vát từ chính giữa cổ áo chéo xuống một bên hông áo, kiểu ngực áo này có độ dài vạt ngực áo dài hơn. Viền đôi là đường viền phía ngoài cùng chỗ nút cài, thông thường là viền đơn tức chỉ một đường viền, viền đôi là hai đường viền song song nhau.

"Phương pháp làm góc pipa vạt dài viền đôi không khó", Kinh Di vừa ở một bên cắt may, một bên nói với Hà Ngâm Hàng: "Lúc cắt, lớp ngoài cùng ở viền mép không được lưu lại đường may phụ, ở nút cài [2] chỉ giữ lại 0,5 cm đường may phụ. Lớp ngoài cùng của đường may phụ là đường ngoài cùng bên mép viền sau sẽ cắt đi."

[2] nút cài: từ trong bản raw là 开襟, trên baidu chú thích là nơi có thể mở quần áo ra như nịt, nút cài... ở đây, Kinh Di đang hướng dẫn may sườn xám nên tớ để là nút cài cho hợp ngữ cảnh.

Máy điều hoà đem mùa hè bên ngoài với trong phòng ngăn cách thành hai thế giới, ngoài trời nắng gắt, ve kêu râm ran cùng bóng cây in dưới ánh nắng, trong phòng nhiệt độ thích hợp, trên bàn cắt màu đất sét, miếng vải lụa màu xanh được một đôi tay khéo léo cắt thành hình dạng thích hợp, đôi tay kia xinh đẹp lại mềm mại, mười ngón tay như họa, không sơn móng, một chút trang sức cũng không đeo, lại không lộ ra sự đơn điệu, chỉ cảm thấy rất phù hợp.

Tạ Ngọc Võng nhìn chằm chằm đôi tay ấy, trong đầu nhớ lại tình cảnh ngày đầu cậu tới đây.

Cậu phải phát điên rồi mới dám hỏi cô "thích tôi không?"

Kinh Di cũng chỉ chần chừ mấy giây, thản nhiền cười cười: "Thích!"

Cậu vẫn chưa kịp vui mừng, đã nghe thấy cô nói:

"Đứng trên góc độ diễn viên mà nói, chị rất thích lối diễn của cậu, tranh thủ lấy mấy cái "Ảnh đế" về nhà, Ngọc Ngô nhất định sẽ vui tới nở hoa."

"Thích" của cô, thì ra là ý này.

Không hề có tư tâm, giống như thích ca sĩ kia vậy, không, vẫn không giống Lý Phu Lâm, ít nhất lúc cô nói tới Lý Phu Lâm, còn có chút ngượng ngùng.

Không giống như đối với cậu, chỉ là một việc không thể không quản, chịu trách nhiệm chăm sóc em trai của bạn bè.

Rốt cuộc xa cách 6 năm, chỉ có mình cậu trầm mê quá khứ, cũng chỉ có mình cậu vẫn cho rằng tất cả mọi thứ không thay đổi, nhưng thật ra đến một chút gần gũi đáng thương cũng bị thời gian làm tan biến gần như không còn.

Không phải, gần gũi cái gì, căn bản từ đầu đã không có gì hết!

Vốn dĩ, cũng chỉ có mình cậu chờ đợi.

Kinh Di chỉ dạy nghiêm túc, Hà Ngâm Hàng cũng học hành nghiêm tóc, không ai phát hiện ra Tạ Ngọc Võng khác thường, chờ cậu hồi thần trở lại, Hà Ngâm Hàng đã bắt đầu cắt vải.

Kinh Di chỉ ra chỗ không ổn rồi mới cùng Tạ Ngọc Võng nói một câu: "Chỉ là đóng phim, cậu không cần học quá cẩn thận, có thể biểu diễn ra hình thức là được, cậu xem động tác tay của Ngâm Hàng, học năm sáu phần là được rồi."

Kinh Di trong công việc so với thường ngày rất khác, bớt đi vẻ ôn hoà, nhiều thêm vài phần nghiêm khắc, cực kỳ nghiêm túc, đối với chính mình, đối với bản thân, yêu cầu đều rất hà khắc, là một mặt Tạ Ngọc Võng chưa bao giờ gặp qua.

Càng thêm... mê người.

Cậu mỉm cười rồi gật đầu, không nghĩ đến chuyện khác.

Một buổi sáng cứ vậy qua đi.

Buổi trưa có dì giúp việc tới nấu cơm, trước đó con gái của cô ấy sinh con nên xin nghỉ ít ngày, đợi trở về từ bệnh viện lại nhiều hơn một chàng trai xinh đẹp, còn cực kì quen mắt, nhất thời không phản ứng, sửng sốt nhìn Tạ Ngọc Võng nửa ngày: "Ah, chàng trai này thật tuấn tú, hình như đã nhìn thấy ở đâu rồi."

Tạ Ngọc Võng vốn không thích giao lưu với người lạ, gặp phải bà dì nhiệt tình như vậy không biết nên hàn huyên cái gì, chỉ gật đầu một chút, nói chào dì.

Tuy lãnh mạc, nhưng đủ lễ phép.

Dì là người nhiều chuyện, lại nhiệt tình, lôi kéo Tạ Ngọc Võng nói mãi không hết, Tạ Ngọc Võng tuy không nói, nhưng luôn cười mỉm, thi thoảng có trả lời.

Hà Ngâm Hàng vừa lúc thấy cảnh này: "Dì, trưa nay ăn gì, cháu vẫn muốn uống canh cá hôm đó.", cô tiến lên trước nói.

Dì gật đầu, lúc này mới nhớ tới chính sự chưa làm, hấp tấp chạy đi, trước khi đi vẫn không quên nói với Tạ Ngọc Võng: "Canh cá của dì làm rất thơm, cháu lát nữa nhất định phải ăn mấy bát!"

Tạ Ngọc Võng: "... Được."

Dì đi rồi, Tạ Ngọc Võng lại cảm ơn Hà Ngâm Hàng, cô gái này đang giải nguy cho cậu.

Hà Ngâm Hàng ở bên cạnh Kinh Di, không tiếp xúc với thế giới bên ngoài nhiều, cô lớn lên như vậy, duy nhất đối với sườn xám mới có hứng thú, cho nên cô mấy hôm nay vốn không để ý Tạ Ngọc Võng này, cô chỉ nghe Thường Thăng nói qua, dường như là minh tinh đang nổi, còn là bạn cũ của sư phụ, công việc yêu cầu nên mới đến chỗ sư phụ học.

"Không có gì, em cũng muốn cảm ơn anh tặng cho em gấm Khinh Dung [3]" Hà Ngâm Hàng mười phần khách sáo.

[3] gấm Khinh Dung: tên một loại vải tuyn.

Lần này Tạ Ngọc Võng tới, quà gặp mặt cho Thường Thăng và Hà Ngâm Hàng đều chuẩn bị đầy đủ, Thường Thăng là sách, Hà Ngâm Hàng thì là vải, quà tặng rất có giá trị đối với người yêu sườn xám như Hà Ngâm Hàng.

Tạ Ngọc Võng còn chưa nói gì, Kinh Di đã ra tới, thấy hai người trẻ đều có bộ dạng khách khí, hứng thú hỏi: "Nói gì vậy?"

Tạ Ngọc Võng thuận tay lấy xuống vài sợi tơ trên vai Kinh Di: "Dì nói chuyện với em, Tiểu Hà giúp em giải vây."

Kinh Di cười: "Tiểu Hà? Kỳ thực là thế này Võng Võng, dựa theo quy củ nhà chúng ta, cậu phải gọi là sư tỷ."

Tạ Ngọc Võng ngây người, nhìn Hà Ngâm Hàng 17 tuổi, khuôn mặt còn non nớt, đôi mắt thản nhiên nhìn thẳng mình, giống như đang chờ cậu gọi sư tỷ.

Bên cạnh, Kinh Di cười khanh khách.

Cậu thở dài, không làm sao cười được, nghiêm túc gọi Hà Ngâm Hàng một câu: "Sư tỷ!"

Hà Ngâm Hàng nghiêng gương mặt nhỏ, cũng nghiêm túc gọi: "Nhị sư đệ!"

Tạ Ngọc Võng: "..."

Không biết vị sư tỷ Tiểu Hà này có xem qua Tây Du Ký không.

- --------------

Thời gian buổi chiều là của Tạ Ngọc Võng.

Ở trong gian phòng làm việc của Kinh Di, một gian phòng vô cùng rộng rãi lại sáng sủa, bên trong đầy đủ các công cụ cơ bản, Tạ Ngọc Võng cho rằng quá trình chế tác sườm xám truyền thống hẳn là rất phiền toái phức tạp, nhưng toàn bộ quá trình này vào trong tay Kinh Di liền đơn giản giống như đưa tay lên lật sách vậy.

Một đôi tay, một cái kéo, một chiếc bàn là, một cây kim, cô có thể đem một tấm vải hóa thành một bộ sườn xám xinh đẹp tinh tế.

Hôm nay muốn dạy Tạ Ngọc Võng chính là đo thân người, loại trang phục sườn xám này, có tính tôn dáng cực cao, số đo thân thể của mỗi người đều khác nhau, nếu muốn vừa người, chỉ có thể đo cho tỉ mỉ.

Trong góc nhà có một ma- nơ- canh nữ bằng gỗ, Kinh Di vô cùng chuyên nghiệp đem sườn xám trên người "cô ấy" cởi xuống, chỉnh tề treo một bên.

Cô đem một bảng số liệu đưa qua, nói cậu nhìn kỹ.

Tạ Ngọc Võng liếc nhìn, bảng biểu này gồm 42 mục: chiều dài áo, số đo ngực, cổ, eo..., đều yêu cầu số liệu chính xác.

Kinh Di cầm thước dây, một bên dạy, một bên thực hành để Tạ Ngọc Võng biết đo thế nào, dạy cả nửa buổi, lại dường như nhớ tới cái gì, hỏi: "Võng Võng, nhân vật cậu đóng, là một sư phụ già công lực cao thâm sao?"

Tạ Ngọc Võng cho đáp án phủ định, nhân vật sư phụ sườn xám kia chỉ là ngụy trang của thân phận mà thôi: "Có gì khác nhau sao, sư phụ?"

Kinh Di cười cười, tựa hồ mặc nhận cách gọi của cậu, nói: "Lão sư phụ nói, đo người không nhất thiết cần thước đo, có thể đo tay không."

Tay không...

Tạ Ngọc Võng mỉm cười, nhìn chằm chằm đôi mắt Kinh Di: "Sư phụ, kỳ thực học trò cũng không rõ lắm, bằng không Người [4] chỉ dạy cho học trò phương pháp làm sao đo bằng tay không đi."

[4] Trong bản raw tác giả để Ngọc Võng gọi Kinh Di là 您 nhằm mục đích tặng sự tôn trọng, nghiêm túc trong việc học, các từ Việt tương ứng là "Ngài", "Bà"... những từ này dùng cho Kinh Di thì quá già, nên tớ dùng từ "Người". Cũng trong ngữ cảnh này, Ngọc Võng vẫn xưng 我 nhưng tớ dịch thành "học trò" để không khí truyện vẫn giữ được sự nghiêm túc khi học tập nhưng không kém phần dễ thương.

Kinh Di: "Cái này phải dựa vào thời gian tích luỹ, không phải lời thường có thể dạy được."

Tạ Ngọc Võng rũ mắt, che giấu dục vọng bên trong, nói: "Chỉ là học dáng vẻ, sư phụ dạy học trò đi."

"Được!"

Kinh Di tay cầm tay dạy, đốt ngón tay như bạch ngọc cầm lên tay Tạ Ngọc Võng, lòng bàn tay mềm ấm, dạ thịt mịn màng, hô hấp của Tạ Ngọc Võng đình trệ, có chút hối hận khi muốn học "tay không đo người".

Căn bản chính là tra tấn.

Không dễ gì mới chịu được qua, Kinh Di nói: "Cậu tự thử qua một lần."

Làm sao có thể, cậu căn bản không có chú tâm học, khắp nơi đều là mùi hương của cô, cự ly tiếp xúc như vậy, toàn bộ suy nghĩ đều là cô, không có một phân lượng nào cho ma- nơ- canh nữ bằng gỗ trước mặt này.

Tạ Ngọc Võng ngần ngừ giây lát, nhận sai nói: "Học trò... không nhớ!"

Kinh Di mười phần kiên nhẫn, bộ dạng một chút cũng không khó chịu, từng ly từng tý giải thích cho Tạ Ngọc Võng, thế nào mới giống một sư phụ sườn xám chân chính.

Trên dưới mười lần, Tạ Ngọc Võng cuối cùng làm ra dáng vẻ.

Kinh Di gật đầu, lại nói luyện tập nhiều là được.

Tạ Ngọc Võng quen lấy lòng Kinh Di, lộ ra một nụ cười đẹp nhất với cô: "Đều là sư phụ dạy tốt, cảm ơn sư phụ."

- ------------------

Về đêm, bầu trời Bắc Kinh không nhìn thấy sao, giữa tầng không đen như màn sân khấu, chỉ có một vầng trăng lẻ loi treo lơ lửng, đứng dưới tàng cây, từ trong cành lá rậm rạp nhìn lên, càng có vẻ cô tịch hoang vu.

Trong viện, Tạ Ngọc Võng chúc ngủ ngon với Kinh Di: "Sư phụ, ánh trăng tối nay thật đẹp, ngủ ngon."

Kinh Di nhìn ánh trăng mờ nhạt giữa không trung, không hiểu được tiểu đồ đệ mới thu nhận này bị cận thị khi nào rồi.

Trong phòng Tạ Ngọc Võng nhận được điện thoại từ bên Bắc bán cầu.

"Ui, đây là em trai độc thân hai mươi ba năm của tôi lúng túng khi nhận điện thoại sao?"

"..."

"Nghe nói nhà ngươi đã nhập chủ Đông cung, xâm nhập khuê phòng nhà người ta rồi hử?"

"Chị, có chuyện gì sao?"

"He, không có không thể gọi cho em nói chuyện được à."

"Khi nào về tới?", Tạ Ngọc Võng xoa mũi hỏi.

"Tin tức mau lẹ ghê, mị lập tức tới ngay."

"Uhm, lúc chị qua đây... đừng doạ cô ấy."

(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง