Tô Mạch bắt xe buýt đến thẳng quán bar Cánh Buồm. May mà giờ này chưa quá muộn nên cô vẫn lên kịp chuyến cuối cùng. Vừa vào cửa, Tô Mạch đã trông thấy ngay Cố An Sênh mà không cần phải cố gắng tìm kiếm, dường như ánh mắt cô lúc nào cũng dán trên người anh, chưa từng rời xa.
Cố An Sênh đang ngồi đờ đẫn ngay trước quầy bar, khẽ lắc ly vodka trong tay. Đây là lần đầu tiền anh nếm thử rượu ngoại, rất mạnh, yết hầu nóng ran và cay xè. Anh chỉ uống hai ngụm, nhưng mùi vị của nó đã khiến người ta phải nhíu mày.
Trông thấy cảnh tượng ấy, Tô Mạch không biết nên cảm thấy áy náy hay vui mừng. Hôm nay là sinh nhật Cố An Sênh, có phải cô bỏ đi giữa chừng nên anh đang mượn rượu giải sầu? Có phải tối nay mối tình thầm lặng của cô sẽ có một cái kết tốt đẹp?
Tô Mạch chậm rãi bước tới cạnh Cố An Sênh. Bất ngờ, anh đẩy ly rượu sang bên cạnh, sau đó mới quay đầu mỉm cười với cô.
“Đến rồi? Vốn định hôm nay nếm thử mùi vị rượu Tây xem sao, nhưng xem ra không được ngon cho lắm!”
Tô Mạch cũng vui vẻ cười: “Đúng thế, cái gì vào dạ dày rồi cũng như nhau cả, mùi vị sao còn ngon được chứ!”.
Giọng của cô càng về cuối câu nói càng nhỏ dần. Cô thầm mắng mình ngu ngốc, vì sao trước mặt anh lại nói ra những câu thô tục đến vậy cơ chứ?
Cố An Sênh bật cười. Bờ môi ươn ướt vì vừa nhấp ngụm rượu, gương mặt đỏ bừng. Tô Mạch gượng gạo ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh anh.
Bỗng nhiên Cố An Sênh thôi cười, anh nhìn cô, bất chợt nói: “Tô Mạch, vì sao trước giờ mình lại chưa từng phát hiện cậu đáng yêu đến thế?”.
Trống ngực Tô Mạch đập thình thịch. Cô trồng cây bấy lâu rốt cuộc đã đến ngày hái quả rồi phải không? Sau rất nhiều lần cố ý cho đối phương thấy tình cảm của mình mà thất bại, cô đã quyết định che đậy tất cả và chờ đợi. Hôm nay, tình cảm ấy đang gào thét muốn chui ra, tựa như chiếc hộp Pandora huyền bí.
“Vậy hả? Đáng yêu như thế nào? Dịu dàng hay cá tính?”
Tô Mạch không ngờ mình dám thốt ra câu hỏi ấy.
Cố An Sênh không trả lời. Anh chỉ lẳng lặng nhìn cô, thật tỉ mỉ. Tô Mạch chợt cảm thấy cảnh tượng này rất quen thuộc, giống lúc hai người ngồi ở nhà hàng cơm Tây, anh gạt tóc mái cho cô. Bầu không khí ám muội không ngừng khuyeesch tán, đáng tiếc nó đã bị Tần Sở đáng ghét phá hoại.
Bây giờ, cô nhất định sẽ không để ai quấy rầy nữa.
“Tô…”
“Cút ngay! Dám cản đường ông, mày không có mắt à?”
Số phận thật tàn nhẫn. Hai người giống như đang chơi đu quay, mỗi người ngồi trên một con ngựa gỗ, đuổi theo nhau, nhưng vĩnh viễn chẳng thể nào bắt kịp đối phương.
Tô Mạch đột nhiên bị ai đó đấy mạnh, lảo đảo suýt ngã khỏi ghế. Cố An Sênh nhanh tay đỡ lấy cô. Liếc nhìn đám thanh niên tóc vàng hoe, miệng phì phèo thuốc lá, anh nhíu mày, lẳng lặng trả tiền rồi kéo Tô Mạch đi. Lúc đi qua đám người kia, Tô Mạch vô thức lườm bọn họ. Một tên côn đồ trông thấy, tức tốc kéo cô trở lại.
“Mẹ nó! Dám lườm xong rồi bỏ đi! Tưởng đi dễ dàng thế à?”
Cố An Sênh quay đầu lại, trông thấy Tô Mạch đang cố sức giãy giụa. Anh không nói không rằng, xông vào bẻ tay gã du côn kia, lực rất mạnh, không nhẹ như lần trước dùng với Lưu Minh Nghĩa.
Đám du côn nháo nhác như ong vỡ tổ, bắt đầu lao vào bảo vệ đồng bọn. Cố An Sênh đẩy Tô Mạch sang một bên: “Đứng yên đấy, đừng qua đây!”.
Sau đó, cuộc đánh lộn bắt đầu.
Tưởng rằng chỉ có mấy người này, nào ngờ đồng bọn của chúng ở trong phòng bao gọi nhau ra viện trợ. Tốp năm tốp ba vây lấy Cố An Sênh, rat ay cùng lúc. Tô Mạch chợt nhớ lại ngày bé ở ngõ Tịnh Thuỷ, lúc cô bị Đổng đầu sỏ bắt nạt, Cố An Sênh đã xuất hiện kịp thời cứu giúp, anh còn oai phong cảnh cáo tên Đổng đầu sỏ: “Sau này dám bắt nạt người khác, tao sẽ đốt tóc mày!”.
Bao nhiêu năm qua, anh còn học thêm rất nhiều chiêu võ để tự vệ. Ban đầu, Tô Mạch tin chắc anh sẽ thắng, cô yên tâm đứng đợi anh xử lý đám côn đồ này, sau đó hai người cùng trở về. Nhưng tình hình lúc này có vẻ không khả quan cho lắm, đối thủ quá đông, một mình Cố An Sênh không thể chống đỡ nổi.
Mãi đến khi thấy Cố An Sênh may mắn tránh được cú đánh bất ngờ và những chiếc bàn xung quanh lần lượt đổ xuống, Tô Mạch mới ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc. Cô suy nghĩ quá đơn giản mất rồi! Ngày nhỏ chỉ là cuộc ẩu đả của mấy đứa trẻ con, còn bây giờ, người trưởng thành đánh nhau đã hoàn toàn khác.
Tô Mạch hoảng hốt không biết phải làm sao. Cô phóng ánh mắt sợ hãi tìm kiếm xung quanh xem có ai quen biết hay không. Nhưng không có. Toàn bộ đều là những gương mặt xa lạ, họ đang dửng dung như đứng xem kịch vui. Tô Mạch tuyệt vọng, trái tim như bị ném vào nồi nước nóng, từ từ bị luộc chin.
Nhìn Cố An Sênh nằm dưới đất, lăn trái rồi lại lăn phải để tránh những cú đánh hung bạo, Tô Mạch đột nhiên nhớ tới một người. Cô lập tức rút điện thoại ra, run run tìm số máy quen thuộc kia.
Bạch Ly chậm rãi đi tới bên cửa sổ, vòng tay ôm lấy người đàn ông từ phía sau. Cô ta khẽ gọi: “A Sở!”.
Tần Sở vẫn đứng im. Chiếc di động trong tay không ngừng rung, nhưng anh dường như không có ý định nghe máy.
Bạch Ly liếc nhìn dãy số xa lạ hiển thị trên màn hình, chẳng rõ anh là do không lưu số, hay vốn dĩ đã ghi nhớ trong long? Tần Sở đột nhiên trở nên trầm mặc, còn cố gắng quên đi cú điện thoại dai dẳng này, vì sao? Anh đang bận tâm điều gì?
Bạch Ly khẽ xoay mình, nhướn người hôn lên môi anh.
Tần Sở không ngăn cản, nhưng khi phát hiện bàn tay đối phương đang cố tình lần mò tới chiếc điện thoại di động giống như muốn tắt đi, anh liền tóm lấy cổ tay cô ta rồi đẩy ra. Ngay sau đó, anh ấn nút nghe.
Giống như sợ Tần Sở sẽ dập máy ngay tức khắc, Tô Mạch nói liền một hơi: “Tần Sở, tôi và Cố An Sênh đang gặp rắc rối ở quán bar. Anh mau tới giúp chúng tôi!”.
Tần Sở thong thả đáp: “Chuyện của bạn trai cô, cô gọi điện thoại cho tôi làm gì?”.
Tô Mạch bần thần: “Chẳng phải anh có cách ư? Nhất định anh có thể giúp được phải không?”
Tần Sở hừ lạnh: “Cô biết rõ, tôi là thương nhân, không phải xã hội đen. Đừng có gộp tôi vào cùng với cái đám lưu manh đó!”.
Nghe giọng điệu ấy của Tần Sở, Tô Mạch vô cùng tức giận, nhưng thấy Cố An Sênh đang một mình chống trọi với đám người hung dữ kia, cánh tay đầy máu, cô lại hạ giọng cầu xin: “Tôi xin anh!”.
Tần Sở im lặng một lát mới rành mạch nói: “Nguyễn Tô Mạch, cô xác định là đang cầu xin tôi? Chẳng phải cô nói sẽ không hối hận ư? Giờ đã muốn đổi họ nhanh vậy sao?”.
Lúc này Tô Mạch mới nhớ đến những gì mình đã mạnh miệng nói trước khi rời khỏi nhà Tần Sở. Nhưng người đàn ông này sao có thể hẹp hòi đến thế chứ?
Biết chắc Tần Sở không vui thì sẽ không giúp mình, Tô Mạch cắn răng nói: “Đúng thế! Tôi muốn đổi họ rồi đấy, được không?”
Tô Mạch cứ ngỡ nghe vậy thì Tần Sở sẽ vui vẻ mà đồng ý giúp mình. Ngờ đâu, một giây tiếp theo anh ra tỏ vẻ nuối tiếc nói: “Thật xin lỗi cô, cho dù vậy thì tôi cũng không thể làm gì được. Tôi đánh nhau đâu có giỏi, phải không? Vì thế, hai người tự lo liệu lấy đi nhé, bye bye!”.
Sau đó, cuộc gọi chấm dứt.
Tô Mạch hụt hẫng nghe những tiếng tút dài vang lên. Ừm, dường như cô đã quên mất rằng, Tần Sở không có lý do bắt buộc phải giúp cô. Anh là gì của cô? Bạn bè không phải, cùng lắm chỉ là chủ và người làm thuê!
Tô Mạch ngẩng đầu lên, thể lực Cố An Sênh lúc này đã tiêu hao rất nhiều. Một gã thanh niên tóc nhuộm đỏ đá anh ngã gục xuống đất, mấy tên khác nhân cơ hội đó xông tới. Tô Mạch vô thức chạy đến, cô đã quên mất lời anh dặn, quên mất phải bỏ trốn. Trong mắt cô bây giờ chỉ còn những chai rượu đủ màu sắc bày la liệt trên quầy bar.
Khi một chai rượu vang đỏ đập vào đầu một tên trong đám du côn, tất cả mọi người mới kinh hãi dừng động tác. Gã kia quay lại, một tay ôm đầu, tay còn lại giáng cho Tô Mạch một cái tát thật đau. Tô Mạch ngã khuỵu xuống sàn, trên mặt nhanh chóng nổi lên dấu những ngón tay đỏ lừ. Cố An Sênh gắng hết sức đứng lên, nhưng lại bị đám người kia ngăn lại.
Da mặt tê rần, Tô Mạch cúi đầu xoa xoa khoé miệng chợt trông thấy một bên mắt của Cố An Sênh đã bị tóc mái che khuất, viền mắt hoen đỏ. Anh đang bị người ta giữ lấy, liên tục giãy giụa mà không thể thoát thân. Cô muốn gọi anh, nhưng vừa mới há miệng đã lại nhận thêm một cái bạt tai nữa. Rất đau.
“Mẹ con ranh! Dám đánh ông mày!”.
Tô Mạch không đếm xỉa tới gã, chỉ nhìn Cố An Sênh đang bị giữ chặt dưới mặt đất. Thấy cô bị đánh, anh càng giãy giụa mạnh hơn, nhưng vô dụng. Cô rất muốn gọi anh, bảo anh đừng cử động, vì cử động chắc chắn sẽ rất đau. Đáng tiếc, cái miệng đã không còn nghe lời cô nữa, sung tấy và nóng bừng như lửa thiêu.
Bất ngờ, một đám người ở ngoài xông vào quán bar, mấy tên du côn đang đè Cố An Sênh thoáng cái bị lôi ra. Tô Mạch chẳng kịp nghĩ nhiều, cô lao tới đỡ anh dậy.
“Đồ ngốc! Cậu đánh nhau với chúng làm gì cơ chứ!”.
Cố An Sênh chống tay đứng dậy. Anh bám vào quầy bar, gượng cười xoa tóc cô: “Mình không sao. Cậu có đau không?”.
Tô Mạch chợt thấy sống mũi cay cay, thầm tự trách bản thân quá nóng nảy, chuốc vạ vào thân, mang lại phiền phức cho người khác. Cô đang định dìu Cố An Sênh thì bị một ai đó kéo lại. Cô ngoảnh đầu, vừa trông thấy người đàn ông kia, bao nhiêu quật cường và ngoan ngoãn lập tức biến thành đanh đá chua ngoa. Quên cả đau nhức, Tô Mạch cứ thế khua chân múa tay đánh đối phương.
“Vì sao? Vì sao dập máy? Vì sao không đến sớm? Lẽ ra không nên gọi anh là Tần Sở, lại càng không nên gọi là Tần Trì, phải gọi anh là cầm thú[*]!”.
[*] Trong tiếng Trung chữ “cầm” trong từ “cầm thú” có phát âm gần giống với chữ Tần trong tên của Tần Sở.
Tần Sở không chấp nhặt cô, anh nhẹ nhàng kéo cô vào lòng, sau đó sai người đưa Cố An Sênh đến bệnh viện.