Tần Sở đứng ngoài cửa phòng, bình thản cởi áo khoác rồi tiện tay cầm lấy ly rượu mà nhân viên phục vụ vừa mang vào.
Người đàn ông trung niên kia lập tức thay đổi thái độ, tiến lên trước thân thiết chào hỏi: “Hóa ra là bạn của cậu Tần? Tôi đúng là có mắt như mù, nếu sớm biết thì cho dù cả mười cái áo tôi cũng sẵn sàng để cho hai vị tiểu thư đây làm hỏng”.
Nghe ông ta ngọt giọng nịnh hót, Tô Mạch hừ lạnh một tiếng, thấp giọng mắng: “Đồ cẩu nô tài”. Dường như mọi người xung quanh đều nghe thấy. Vị khách trung niên kia giận tím mặt, nhưng vì nể mặt Tần Sở mà không dám ho he. Nghe nói Tần Thị sắp “nuốt chửng” công ty Kim Lợi mà trong tay ông ta còn nắm giữ hơn ba mươi phần trăm cổ phần của công ty này, vì ôm hy vọng nên chưa thực hiện di dời tài chính. Nếu lúc này đắc tội với Tần Sở, không chừng sáng sớm mai báo chí sẽ đăng tin: Cổ đông XX bị bắt giữ vì thực hiện hành vi điều động tài sản bất hợp pháp.
Cạn một vài ly rượu, nói vài câu xin lỗi, mọi chuyện đã được giải quyết xong xuôi.
Lập Hạ và Tô Mạch cùng nhau dọn dẹp. Lập Hạ ngẩng đầu lên hỏi nhỏ: “Cậu quen anh ta à?”.
“Không”.
Sao có thể gọi là quen được chứ? Hôm ấy ở tiệc sinh nhật của Chu Gia Ngôn, chính người đàn ông kia là kẻ nhìn lén cô thay quần áo, nghĩ tới là cô chỉ muốn lột da anh ta. Hơn nữa, cô cũng không muốn nhắc đến cái tên Chu Gia Ngôn trước mặt Lập Hạ.
Lập Hạ không hỏi gì thêm. Sắp đền giờ quán bar đóng cửa, hai người thu dọn xong liền rời khỏi quán. Một chiếc xe thể thao màu xám bạc không biết đã dừng bên ngoài từ khi nào. Vừa trông thấy, Tô Mạch liền nhận ra đó chính là chiếc xe đã đưa Hà Huân về ký túc hôm trước. Cô nhớ rõ như vậy là bởi vì hai số cuối trên biển số xe trùng với ngày sinh của cô – 19. Cô tò mò tới gần, muốn xem là thần thánh phương nào đã “nẫng tay trên” bạn gái của Cố An Sênh, nào ngờ, chưa kịp nhìn cho rõ thì đối phương đã xuống xe, chủ động chào hỏi hai cô.
Tô Mạch lúc ấy chỉ có một suy nghĩ, người đàn ông này đúng là âm hồn bất tán. Cô biết như thế là không phải, dù sao thì vừa nãy anh ta cũng đã giúp đỡ mình. Vậy nên, cô đành lịch sự cúi đầu nói cảm ơn, rồi vội vàng kéo Lập Hạ đi.
Thế nhưng, Tần Sở đã kịp vươn cánh tay ra, giữ Tô Mạch lại. Đôi mắt mị hoặc của anh ta nhìn thẳng vào cô.
“Lại muốn chạy? Cảm ơn một câu như thế là xong ư? Tôi không phải nhà từ thiện giúp người mà không cần đền đáp!”.
Giọng nói lạnh băng của anh ta vang lên.
Ngoài đường giờ này người qua lại thưa thớt, Tô Mạch cảnh giác níu chặt cánh tay Lập Hạ, trong đầu lập tức hiện lên những vụ thiếu nữ bị hãm hại đăng trên báo. Cô vừa cố gắng giãy giụa để thoát khỏi Tần Sở, vừa hét lên với Lập Hạ: “Chạy mau!”.
Thế nhưng một lúc sau, cả Lập Hạ và Tần Sở đều không có phản ứng gì, ngay cả sắc mặt cũng chẳng hề thay đổi. Tô Mạch bất lực cúi xuống cắn vào bắp tay Tần Sở, giống như cô đã làm hôm ở nhà Chu Gia Ngôn. Đáng tiếc, sức lực yếu ớt của cô không có bất kỳ tác dụng nào.
Có lẽ quá ngán ngẩm hành vi ấu trĩ này của Tô Mạch, Tần Sở đột nhiên kéo mạnh cô về phía mình.
Thắt lưng đập vào ô tô khiến Tô Mạch đau đến chảy nước mắt.
Tần Sở cười khẩy: “Thôi nghĩ xa xôi đi Tô Mạch! Cho dù tôi có là tên háo sắc cũng chẳng dậy nổi hứng thú với cơ thể của cô đâu”.
Tô Mạch vẫn tiếp tục giãy giụa, mãi sau mới sửng sốt thốt lên: “Sao anh biết tên tôi?”.
Tần Sở gian tà đáp: “Tôi có miệng thì hỏi. Cô cho rằng lần trước cô cắn tôi một nhát rồi đùa giỡn tôi như thế, tôi đã quên sạch rồi sao? Con người tôi không có ưu điểm gì ngoài nhớ dai”.
Chưa đợi Tô Mạch định thần lại, Lập Hạ đứng bên cạnh đã lên tiếng: “Vậy anh muốn chúng tôi phải trả ơn anh thế nào mới chịu?”.
Tần Sở trầm mặc hồi lâu, sau đó ngẩng đầu lên, chỉ vào Tô Mạch và nói: “Tôi không cần hai cô, tôi cần cô ấy”.
Vừa nghe vậy, Tô Mạch sợ tái mặt. Cô vừa đánh liên tục vào vai Tần Sở, vừa mắng chửi: “Đồ khốn khiếp, tôi có chết cũng không để anh muốn làm gì thì làm”.
Đột nhiên, Tần Sở quay đầu lại, lấy từ băng ghế sau trong xe ra một chiếc hộp màu xanh lá mạ, đưa cho cô, Tô Mạch thôi không đánh nữa, dè dặt nhận lấy: “Không lẽ vì muốn trả thù tôi mà anh đã chuẩn bị sẵn cả thuốc nổ?”.
Tần Sở tặng cô một cái nhìn khinh bỉ: “Bớt nghĩ nhăng nghĩ cuội đi, cô không đáng để tôi phải hương tàn ngọc nát đâu”.
Tô Mạch nghi hoặc mở nắp hộp ra xem, bên trong là chiếc váy dạ hội hở vai màu hồng phấn rất đẹp. Cô thầm xuýt xoa trong lòng rồi len lén nhìn về phía Tần Sở, vô thức nghĩ tới câu chuyện nhất kiến chung tình trong tiểu thuyết. Bỗng hình ảnh Cố An Sênh hiện lên trong đầu cô. Cô chần chừ giây lát, sau đó đóng nắp đẩy chiếc hộp về lại phía Tần Sở: “Không công không thể hưởng lộc”.
Tần Sở đang nhìn vào trong gương để chỉnh lại mái tóc bị gió thổi rối tung của mình, nghe vậy bèn quay đầu lại. Anh nhìn thẳng vào mắt Tô Mạch, nói ngắn gọn: “Tối mai có một buổi dạ hội, tôi chưa kiếm được bạn nhảy. Mặc dù dáng người cô không được đẹp cho lắm nhưng gương mặt cũng coi như tạm chấp nhận được. Vừa được chơi, vừa được ăn uống thỏa thích, trả ơn như vậy là quá tốt rồi còn gì?”.
Tô Mạch xấu hổ vì ý nghĩ ban nãy của mình: “Chỉ đơn giản như vậy?”.
Tần Sở nheo mắt nhìn cô: “Cô tưởng là gì? Cô muốn tự nguyện dâng hiến, tôi chưa chắc đã nhận ấy chứ. Bảy giờ tối mai gặp nhau ở cổng trường cô.”
Dứt lời, Tần Sở lên xe, nhấn ga lao đi. Bóng dánh trong gương chiếu hậu mỗi lúc một nhỏ dần, anh mơ hồ có thể nghe thấy cô gái kia đang mắng chửi mình là người hẹp hòi, không có phong độ. Khóe môi không khỏi cong lên.
Chạng vạng tối hôm sau, Tần Sở lái xe tới trước cổng lớn đại học Q. Đợi mãi không thấy Tô Mạch, anh sốt ruột lái xe vào trong. Đến phòng tự học, người ta nói với anh Tô Mạch vừa đi WC. Anh nhìn ngó xung quanh một hồi, không thấy có người, mới khẽ gọi: “Nguyễn Tô Mạch?”.
Nghe được bên trong vọng ra tiếng đáp lại, Tần Sở mới thở phào nhẹ nhõm, anh cứ tưởng cô đã đổi ý.
Thực ra Tô Mạch thay quần áo xong từ lâu nhưng cứ đứng trong WC, do dự không dám ra ngoài. Chiếc váy dạ hội này như được may riêng cho cô, vừa vặn và tôn dáng đến nỗi cô cũng phải tự hỏi có phải mình không hiểu rõ cơ thể mình hay không? Màu hồng phấn dịu dàng, điểm thêm một vài bông hoa, nơi cần bó sát thì bó sát, kín đáo mà không mất đi vẻ quyến rũ.
Phải thừa nhận rằng, gu thẩm mỹ của Tần Sở rất tốt. Mặc dù Tô Mạch không hiểu rõ lắm về đồ hiệu nhưng chỉ cần sờ vào chất vải cũng đoán được giá chiếc váy này đắt đến cỡ nào. Chính vì thế, cô mới sợ mặc nó đi ra ngoài, thu hút sự chú ý của mọi người.
Tô Mạch rón rén thò đầu ra, kinh ngạc trông thấy Tần Sở đang đứng ở hành lang, buồn chán đùa nghịch với chiếc bật lửa. Ngọn lửa xanh lam cứ bùng lên rồi lại vụt tắt, liên tiếp không ngừng.
Phát hiện Tô Mạch thập thò sau cánh cửa, Tần Sở dừng tay, trêu chọc cô: “Cô đang làm kẻ trộm đấy à?”.
Tô Mạch cố gắng kiềm chế, mềm giọng thương lượng: “Tôi có thể không đi được không? Tần thiếu gia thích mời người đẹp nào đi mà chẳng được…”.
Đáng tiếc, đối phương có vẻ rất thích đấu khẩu với cô.
“Đêm này là để “cải tạo” phụ nữ xấu, tôi đưa một mỹ nữ đi sẽ không phù hợp với chủ đề. Hơn nữa, tôi cũng không phải “má mì”.”
Quả nhiên, sự công kích này rất hữu dụng. Tô Mạch hùng hổ bước ra ngoài, lúc bị Tần Sở tóm lấy, cô mới tỉnh ngộ mình vừa mắc bẫy. Hai người giằng co hồi lâu trước cửa WC, cuối cùng Tô Mạch cũng phải chịu thua, bị Tần Sở lôi đi.
Lúc hai người xuống đến tầng một, có vài bạn học trông thấy Tô Mạch, vừa chào hỏi vừa nhìn cô bằng ánh mắt dò xét. Tô Mạch biết càng giải thích càng dở, chỉ hận mặt đất không có khe hở nào để mình chui xuống.
Đây là lần đầu tiên Tô Mạch tham gia một sự kiện long trọng nên không tránh khỏi hồi hộp. Xung quanh, từng nhóm người đang đứng quây quần, chạm cốc với nhau. Trên gác lửng, dàn nhạc đang chơi một bản hòa tấu du dương. Quả nhiên nơi này không phải thế giới dành cho cô.
Ngay sau đó, ánh mắt Tô Mạch sáng rực lên khi trông thấy những chiếc bánh ngọt và món điểm tâm được trang trí hấp dẫn.
Tần Sở khinh bỉ nhìn cô: “Cô đừng làm tôi mất mặt như thế có được không?”.
Cơm thèm ăn của Tô Mạch phát tác, nhưng đúng lúc này, mấy người đàn ông đứng đằng xa nâng ly rượu lên, mỉm cười hướng về phía cô và Tần Sở.
Tần Sở cũng làm tương tự đáp lễ. Một số người bất ngờ tiến lại.
“Cậu Tần, sao không thấy cô Bạch đi cùng cậu?”.
Tần Sở không trả lời ngay, mà thản nhiên uống cạn ly rượu đỏ trong tay, sau đó hơi nghiêng đầu, trao cho Tô Mạch một ánh mắt nóng bỏng. Không để cô kịp tiếp nhận chuyện gì đang xảy ra, anh đã ôm lấy eo cô. Đối phương trông thấy vậy, tự khắc hiểu ra vấn đề.
Tô Mạch tức sôi máu, chỉ muốn gạt cánh tay Tần Sở xuống. Nhưng sau khi bình tĩnh lại, cô nghĩ, nếu làm thế, không biết anh ta sẽ còn gây khó dễ gì cho mình nữa. Ngay từ giây phút đầu tiên gặp gỡ, cô đã có cảm giác Tần Sở là một quả bom hẹn giờ, nhất định không thể đến gần, kẻo tan xương nát thịt lúc nào không hay.
Tần Sở dường như không thích nói chuyện với đám người kia cho lắm. Thấy bầu không khí trở nên gượng gạo, Tô Mạch đành chủ động tìm chuyện để nói: “Cô Bạch là ai?”.
Tần Sở không hề bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để trêu chọc cô: “Sao thế em yêu? Em ghen à?”.
Tô Mạch ngước lên, mỉm cười một cách giả tạo: “Anh yêu à, giờ thì em đã hiểu vì sao mẹ anh lại đặt tên anh là Tần Sở rồi. Triêu Tần, mộ Sở[*], quá hợp với anh luôn.”
[*] Thành ngữ chỉ những người có thói tráo trở lật lọng, thay đổi thất thường.
Tần Sở nhướng mày.
“Thực ra trước kia tên anh là Tần Trì. Nếu nói theo cách của em thì anh đúng là một người si tình rồi nhỉ?”[*]
[*] Trong tiếng Trung “Tần Trì” có cách phát âm gần giống với “si tình”.
Thấy hai người kẻ tung người hứng, vị khách kia liền cho rằng thái độ của Tần Sở đối với Tô Mạch rất đặc biệt, ông ta chớp thời cơ nịnh nọt.
“Phong thái của cô Bạch Ly làm sao có thể sánh với vị tiểu thư đây được!”
Cái tên này nghe có vẻ quen tai. Tô Mạch ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng nhớ ra Bạch Ly là người giành giải quán quân trong cuộc thi tìm kiếm người mẫu gần đây, đồng thời cũng là tân binh trong giới giải trí. Có lần Lập Hạ trông thấy hình của Bạch Ly trên báo, liền chỉ vào, nói: “Cầu trời đừng cho Chu Gia Ngôn gặp phải loại phụ nữ có dung nhan như hồ ly tinh thế này”.
Bạch Ly là bạn gái cũ của Tần Sở?
Tô Mạch kinh ngạc. Nếu thế thì “người chống lưng” cho cô ta mà báo chí hay nhắc đến chính là Tần Sở?
Nghĩ tới đây, Tô Mạch đột nhiên tránh ra thật xa, chỉ vào Tần Sở mà nói: “Hóa ra anh chính là người họ Tần trước kia dính tin đồn bị một kẻ đồng tính cướp mất người yêu?”.
Tô Mạch vừa dứt lời, sắc mặt Tần Sở liền sa sầm.
Nhân vật vừa giàu có vừa quyền thế như Tần Sở, hẹn hò qua lại với vài cô gái cũng chẳng phải chuyện gì lạ. Nhưng không hiểu sao, trong số họ, có đến ba cô đều bị người đồng tính cướp đi. Hồi đó, khi đọc được tin này trên báo, cả Tô Mạch và Lập Hạ đều tỏ ra vô cùng thông cảm cho người đàn ông họ Tần kia. Lập Hạ còn nghiêm túc nói: “Chắc là anh ta có vấn đề!”. Nhưng Tô Mạch không thể nào ngờ tới, ngày hôm nay, đối tượng ấy đang đứng sừng sững trước mặt mình. Đột nhiên, ánh mắt cô nhìn Tần Sở thoáng qua chút thương hại.
Miệng lưỡi thế gian quả thật đáng sợ, từ người này sang người khác, câu chuyện đã thay đổi hoàn toàn. Đúng, Tần Sở vẫn còn nhớ mình từng qua lại với ba cô gái kia, nhưng rõ ràng là sau khi anh chia tay với họ, những chuyện mà báo chí đề cập mới xảy ra, nào có liên quan gì tới anh?
Anh thật sự không thể chịu nổi cái nhìn đầy cảm thông của Tô Mạch. Giống như đọc được ý nghĩ trong đầu cô, anh lớn tiếng nói: “Em yên tâm, anh không có vấn đề gì hết”.
Ngay lập tức, tất cả mọi người đều phóng ánh mắt về phía họ.
Mặt Tô Mạch nóng ran, cô cắn môi, tức giận nói: “Anh có vấn đề gì hay không thì liên quan gì tới tôi? Anh đi chết đi!”.
Dứt lời, cô chạy ra cửa.
Tần Sở chỉ còn biết than thầm, cái tính ưa chạy trốn của cô gái này thật không đáng yêu chút nào! Anh vội vàng đuổi theo, tóm được cô ở bên đài phun nước ngay ngoài cửa lớn.
“Buổi tiệc còn chưa bắt đầu, cô đã muốn làm cô dâu chạy trốn rồi à? Tôi thật sự không hiểu nổi, vì sao mỗi lần thấy tôi, cô đều bỏ chạy? Tôi đáng sợ đến thế sao?”.
Thực ra, bản thân Tô Mạch cũng không biết tại sao lại như vậy. Cô chỉ cảm thấy mỗi lần gặp Tần Sở là y như rằng sẽ có chuyện xui xẻo xảy ra với mình. Người đàn ông này chẳng khác nào sao Chổi, khắc tinh của cô.
Cuối cùng thì Tô Mạch vẫn bị lôi vào trong.
Chỉ trì bữa tiệc này và Tần Thị vừa ký kết xong một hợp đồng xây dựng, Tần Sở đương nhiên trở thành khách quý, vừa được ngồi ở hàng ghế trên, vừa được mời lên khiêu vũ đầu tiên.
Tô Mạch ghé tai anh thì thầm: “Tôi đã nói với anh từ lâu, tôi không biết nhảy”.
Tần Sở nửa tin nửa ngờ nhìn cô. Nhận ra độ thành thật trong mắt Tô Mạch, anh ngẫm nghĩ một lát rồi đột nhiên cúi người xuống, cởi đôi giày cao gót của cô. Tô Mạch khó hiểu hỏi: “Anh làm gì thế?”.
Tần Sở không trả lời, cũng không dừng tay. Đúng lúc người dẫn chương trình tuyên bố dạ hội chính thức bắt đầu thì anh cũng cởi xong giày ra khỏi chân cô. Chưa để Tô Mạch kịp nhận thức tình hình, anh đã kéo cô ra giữa sàn nhảy, ổn định trọng tâm đứng của cô. Tiếng nhạc nổi lên, Tần Sở nhỏ giọng nói bên tai cô: “Đừng cử động”.
Anh nâng cánh tay cô, hơi dùng lực đầu mũi chân để bàn chân cô giẫm lên đôi giày Ý sáng bóng của mình.
Tô Mạch hết sức kinh ngạc, năm đầu ngón tay bám chặt vào bả vai Tần Sở. Cả người run rẩy nhưng cô không dám cử động. Cô nghe thấy đám đông xung quanh có những tiếng xúyt xoa xen lẫn trầm trồ. Có lẽ đây là ngày mất mặt nhất hoặc sẽ là ngày khó quên nhất trong cuộc đời cô.
Dàn nhạc đang chơi một ca khúc quen thuộc, cô đã từng vài lần nghe Lập Hạ hát.
Tell me you love me when you leave. You’re more than a shadow that’s what I believe. You take me to places I never thought I’d see…[*]
Phút giây em rời xa, xin hãy nói yêu tôi. Tôi tin tưởng em không chỉ là một người đi ngang qua cuộc đời tôi. Em cho tôi được sống trong những cảm xúc mà tôi chưa bao giờ biết tới…
Khi những ánh đèn màu bật sáng và không ngừng chuyển động khắp sàn nhảy, mỗi một cái xoay người, một cái nhấc chân hay đứng im, mọi người đều phải lấy bạn nhảy làm trọng tâm, như thế mới không dễ bị ngã. Rõ ràng cơ thể không hề cử động, nhưng cô thực sự cảm nhận được trái tim mình đang đập theo mỗi động tác của anh.
Bản nhạc đầu tiên kết thúc, Tô Mạch đè nén sự căng thẳng, rời khỏi sàn nhảy trong cái khoác tay của Tần sở, đi về phía bàn ăn. Hết người này đến người khác tới mời rượu, đương nhiên họ sẽ không bao giờ bỏ qua cơ hội tìm hiểu xem Tô Mạch là ai.
Tần Sở không có ý định uống rượu đỡ giúp cô vì cho rằng uống thứ champagnes này không dễ bị say. Nào ngờ tửu lượng của cô quá kém, mới được vài ly mà đã bắt đầu có dấu hiệu thần chí mơ hồ, nói năng lảm nhảm.
“Chẳng hay cô Nguyễn và anh Tần quen nhau thế nào?”
Tô Mạch uống cạn một ly champagnes, sau đó chỉ về phía Tần Sở đứng cách đó mấy bước chân, dõng dạc nói: “Anh ta nhìn trộm tôi thay quần áo!!”, dứt lời, còn “Ợ!” một tiếng.
Đám đông lặng thinh. Tần Sở sa sầm nét mặt.
Tô Mạch, cô chết chắc rồi!