Chân Tiên

Chương 84: Thi thể rơi rụng


Đám người Liễu gia đều cả kinh, động tác vừa rồi của Cổ Thần quá mức nhanh, bọn họ hoàn toàn chưa kịp nhìn rõ cái gì, thế nhưng, chỉ trong một cái chớp mắt, một vết máu xuất hiện trên cổ Liễu Bách Sinh, rất nhanh, máu tươi từ vết cắt ồ ạt tuôn trào, cái đầu của Liễu Bách Sinh chậm rãi từ trên cổ hắn trượt xuống dưới đất.

Bịch…

Một tiếng vang vọng.

Vừa rồi cổ tay Cổ Thần nhoáng lên, trực tiếp cắt đứt cổ Liễu Bách Sinh.

- Bách Sinh…

- Thiếu chủ…

Liễu Hóa Nguyên cùng với đám người Liễu gia nhất thời kêu lên bén nhọn.

- A…

Hai con mắt Liễu Hóa Nguyên đỏ bừng, quát lớn:

- Ta liều mạng tới đám vương bát đản các ngươi, không phải các ngươi chết, chính là ta mất mạng…

- Tộc trưởng…

Một gã trưởng lão cuối cùng giữ chặt lấy tay Liễu Hóa Nguyên, nói:

- Hiện tại không phải là đối thủ của bọn hắn, chúng ta đi mau, lưu lại thanh sơn, không sợ thiếu củi đốt, sau này chúng ta trở lại báo thù…

- Đúng vậy, tộc trưởng, hiện tại chúng ta không có phần thắng…

Đám người Liễu gia đã sớm đánh mất ý chí chiến đấu, đồng thời kêu lên nói.

- Ngươi… Các ngươi, không giết Cổ Thần, ta làm sao tiêu tan mối hận trong lòng…

Liễu Hóa Nguyên nghiến răng nghiến lợi nói.

Bịch…

Đúng lúc này, lại thêm một cỗ thi thể hạ xuống, nện giữa trung gian hai nhà Liễu, Cổ.

A? Mọi người kinh hãi, lúc này hai nhà Liễu Cổ đều không có người nào động thủ, là thi thể của ai? Mọi người nhất tề nhìn thoáng qua không trung, hoàn toàn đen kịt, lập tức ánh mắt mọi người bắt đầu chuyển sang tập trung nhìn vào thi thể chính giữa hai nhà.

Khóe miệng Cổ Thần nhếch lên, nở nụ cười nhạt, thầm nghĩ:

"Vạn gia, cuối cùng các ngươi cũng lên sân khấu rồi."

- Thiên sinh…

Đám người Cổ gia nhìn thi thể này đều không nói câu nào, nhưng đám người Liễu Gia lại đồng thời kinh hô, không khỏi biến sắc mặt.

Nhất là Liễu Hóa Nguyên càng trắng mắt, phát ra một tiếng kêu khóc thê thảm.

Thi thể vừa mới rơi xuống chính là ấu tử của Liễu Hóa Nguyên hắn, là Liễu Thiên Sinh.

Liễu Thiên Sinh chỉ có tu vi Hậu Thiên cảnh tầng thứ chín, mới chỉ mười mấy tuổi, lúc này phải lưu lại gia tộc mới đúng.

Như vậy… Sắc mặt đám người Liễu gia đại biến, Liễu gia đã xảy ra vấn đề rồi?

Bịch…

Bịch…

Bịch…

Bịch…



Một cụ lại một cụ thi thể từ trên không trung rơi xuống đất, đám người Liễu gia nhất thời xám mặt như tro tàn, mỗi một cụ thi thể rơi xuống đều là thành viên trực hệ ở lại trong phủ Liễu gia, không chỉ có thi thể tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng thứ nhất, không ít mới chỉ có tu vi Hậu Thiên cảnh, tuổi tác cũng mới chỉ mười tuổi trở lên, tất cả đều bị giết chết.

Toàn bộ Liễu gia hiển nhiên đã bị người ta huyết tẩy rồi.

- A… A…

Liễu Hóa Nguyên ngửa mặt lên trời tê rống thê thảm.

Chỉ trong thời gian chưa đầy buổi tối ngăn ngủi như vậy, phụ thân hắn đã chết, hai nhi tử đã chết, toàn bộ Liễu gia đều bị người ta huyết tẩy…

- Bách Sinh… Thiên Sinh…

Gặp phải đả kích lớn như vậy, Liễu Hóa Nguyên nhìn vào hai cụ thi thể, nước mắt tuôn rơi, thanh âm thê lương.

Đám người Liễu gia đều xám mặt như tro tàn, trong lúc nhất thời không biết phải làm sao, tâm loạn như ma, không biết nên đi con đường nào.

- Tên nghịch tặc ngươi, ác độc lắm, nhẫn tâm lắm…

Hai mắt Liễu Hóa Nguyên nhìn chằm chằm Cổ Thần, trong mắt đỏ như máu, như sắp liều mạng.

- Tộc trưởng…

Gã trưởng lão bên cạnh mạnh mẽ kéo Liễu Hóa Nguyên lại, nói:

- Liễu thị nhất tộc chúng ta chỉ còn lại mấy người đứng đây mà thôi, tiếp tục đánh nữa thì Liễu thị nhất tộc sẽ bị cắt đứt truyền thừa, tộc trưởng, vì Liễu gia, không thể lỗ mãng…

Gã trưởng lão nói khiến Liễu Hóa Nguyên thanh tỉnh không ít, hắn nhìn thoáng qua hơn mười tu sĩ còn lại phía sau, trong ánh mắt tràn đầy bi phẫn, gia tộc mới ngày hôm qua vẫn là đệ nhất thành Nhạc Thủy, hiện tại chỉ còn hơn mười người bọn họ.

Tuy trong lòng vô cùng bi phẫn, nhưng truyền thừa gia tộc vô cùng quan trọng, Liễu Hóa Nguyên cắn răng hô lên:

- Đi…

Chúng tu sĩ Liễu gia không còn chút chiến ý nào, Liễu Hóa Nguyên vừa mới ra lệnh một tiếng, tất cả đều tế phi kiếm, đám người Cổ gia cũng bởi vì trên không trung đột nhiên rơi xuống rất nhiều thi thể dọa kinh hãi, Liễu gia rời đi, không người nào ngăn cản.

Chúng tu sĩ Liễu gia vùa đi, ánh mắt đám người Cổ gia nhất tề rơi hết lên người Cổ Thần.

Ngày hôm nay bọn họ mới biết được, nguyên lai thực lực của Cổ Thần lại cường hãn tới mức này, ngay cả tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng thứ bảy cũng thua kém.

Bất quá, trong ánh mắt mọi người không chỉ có kinh ngạc, mà còn có một tia sợ hãi, vừa rồi trên không trung rơi xuống rất nhiều thi thể, thực sự khiến mọi người hoảng sợ. Cổ Thần chính miệng nói muốn tiêu diệt cả nhà Liễu gia, hơn nữa ánh mắt cừu hận của Liễu Hóa Nguyên nhìn Cổ Thần trước khi rời đi…

Chúng tu sĩ Cổ gia cho rằng, huyết tẩy Liễu gia chính là do Cổ Thần an bài.

Ngay cả thiếu niên hơn mười tuổi cũng giết chết, thực sự có chút tàn nhẫn… Cổ Thần ngập trời khí thế, rơi vào trong mắt chúng tu sĩ, nhất thời biến thành hung uy, trong lòng làm sao không sợ hãi cho được?

- Thần nhi… Con…

Cổ Thương Khung khẽ kêu lên, trong giọng nói tựa hồ đã coi Cổ Thần trở thành chủ mưu phía sau màn huyết tẩy Liễu gia vừa rồi.

Cổ Thần nhìn phụ thân hắn, lắc đầu nói:

- Liễu gia chỉ là một quân cờ mà thôi, tiếp theo mới là nguy cơ gia tộc chân chính, hung thủ huyết tẩy Liễu gia lập tức tới Cổ gia chúng ta rồi…

- Cái gì?

Mọi người biết sắc, Cổ Hiền nhất thời cả giận nói:

- Là ai? Dĩ nhiên dám dương oai tại thành Nhạc Thủy?

Tuy rằng mọi người vừa mới trải qua một hồi đại chiến sinh tử với Liễu gia, thế nhưng dù sao Liễu gia cũng là gia tộc tu chân thành Nhạc Thủy, mà lúc này xem ra, dĩ nhiên có tu sĩ ngoại lai tới thành Nhạc Thủy huyết tẩy Liễu gia…

Địch nhân của địch nhân, rốt cuộc cũng là địch nhân hay là bằng hữu?

Chúng tu sĩ Cổ gia nhất thời để lộ vẻ ngưng trọng, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm đen kịt, lúc này, đám người Liễu gia đã sớm biến mất hoàn toàn, bầu trời đen kịt một mảnh, không có nửa vì sao.

- Ha ha ha ha…

Đang lúc chúng tu sĩ Cổ gia ngửa đầu nhìn lên bầu trời đêm, đột nhiên một tiếng cười điên cuồng vang lên, mọi người nhìn lại, chính là Cổ Thương Nhạc.

Mười tên tu sĩ vừa mới quyết định đứng về phía Cổ Thương Nhạc, lúc này, gần mười người còn lại đều lộ vẻ đau khổ, bọn họ nguyên tưởng rằng Cổ Thương Nhạc có Liễu gia tương trợ, hành động cướp đoạt chức vị tộc trưởng lần này sẽ thành công trăm phần trăm, nhưng thực sự không ngờ tới lại biến thành kết cục như thế này.

Hiện tại còn không tới mười tu sĩ, bọn họ rất muốn quỳ xuống mặt đất cầu xin Cổ Thương Khung khai ân, không nên tính toán hành động của bọn họ, thế nhưng, bởi vì ngại Cổ Thương Nhạc ở bên, không một người nào dám đứng ra.

Nhìn Cổ Thương Nhạc cười ha ha, đám tu sĩ làm phản đều lộ vẻ mặt hiếu kỳ, không biết Cổ Thương Nhạc đang cười cái gì?

Cổ Thương Nhạc cười to, nói:

- Tiểu tạp chủng, ngươi đoán không sai, ha ha, hung thủ huyết tẩy Liễu gia rất nhanh sẽ tới, bọn họ… Mới chân chính là viện thủ của ta, ha ha ha ha ha… Cổ Thương Khung, đêm nay ngươi chịu chết đi!

Đám người Liễu gia đều cả kinh, động tác vừa rồi của Cổ Thần quá mức nhanh, bọn họ hoàn toàn chưa kịp nhìn rõ cái gì, thế nhưng, chỉ trong một cái chớp mắt, một vết máu xuất hiện trên cổ Liễu Bách Sinh, rất nhanh, máu tươi từ vết cắt ồ ạt tuôn trào, cái đầu của Liễu Bách Sinh chậm rãi từ trên cổ hắn trượt xuống dưới đất.

Bịch…

Một tiếng vang vọng.

Vừa rồi cổ tay Cổ Thần nhoáng lên, trực tiếp cắt đứt cổ Liễu Bách Sinh.

- Bách Sinh…

- Thiếu chủ…

Liễu Hóa Nguyên cùng với đám người Liễu gia nhất thời kêu lên bén nhọn.

- A…

Hai con mắt Liễu Hóa Nguyên đỏ bừng, quát lớn:

- Ta liều mạng tới đám vương bát đản các ngươi, không phải các ngươi chết, chính là ta mất mạng…

- Tộc trưởng…

Một gã trưởng lão cuối cùng giữ chặt lấy tay Liễu Hóa Nguyên, nói:

- Hiện tại không phải là đối thủ của bọn hắn, chúng ta đi mau, lưu lại thanh sơn, không sợ thiếu củi đốt, sau này chúng ta trở lại báo thù…

- Đúng vậy, tộc trưởng, hiện tại chúng ta không có phần thắng…

Đám người Liễu gia đã sớm đánh mất ý chí chiến đấu, đồng thời kêu lên nói.

- Ngươi… Các ngươi, không giết Cổ Thần, ta làm sao tiêu tan mối hận trong lòng…

Liễu Hóa Nguyên nghiến răng nghiến lợi nói. Nguồn truyện: Truyện FULL

Bịch…

Đúng lúc này, lại thêm một cỗ thi thể hạ xuống, nện giữa trung gian hai nhà Liễu, Cổ.

A? Mọi người kinh hãi, lúc này hai nhà Liễu Cổ đều không có người nào động thủ, là thi thể của ai? Mọi người nhất tề nhìn thoáng qua không trung, hoàn toàn đen kịt, lập tức ánh mắt mọi người bắt đầu chuyển sang tập trung nhìn vào thi thể chính giữa hai nhà.

Khóe miệng Cổ Thần nhếch lên, nở nụ cười nhạt, thầm nghĩ:

"Vạn gia, cuối cùng các ngươi cũng lên sân khấu rồi."

- Thiên sinh…

Đám người Cổ gia nhìn thi thể này đều không nói câu nào, nhưng đám người Liễu Gia lại đồng thời kinh hô, không khỏi biến sắc mặt.

Nhất là Liễu Hóa Nguyên càng trắng mắt, phát ra một tiếng kêu khóc thê thảm.

Thi thể vừa mới rơi xuống chính là ấu tử của Liễu Hóa Nguyên hắn, là Liễu Thiên Sinh.

Liễu Thiên Sinh chỉ có tu vi Hậu Thiên cảnh tầng thứ chín, mới chỉ mười mấy tuổi, lúc này phải lưu lại gia tộc mới đúng.

Như vậy… Sắc mặt đám người Liễu gia đại biến, Liễu gia đã xảy ra vấn đề rồi?

Bịch…

Bịch…

Bịch…

Bịch…



Một cụ lại một cụ thi thể từ trên không trung rơi xuống đất, đám người Liễu gia nhất thời xám mặt như tro tàn, mỗi một cụ thi thể rơi xuống đều là thành viên trực hệ ở lại trong phủ Liễu gia, không chỉ có thi thể tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng thứ nhất, không ít mới chỉ có tu vi Hậu Thiên cảnh, tuổi tác cũng mới chỉ mười tuổi trở lên, tất cả đều bị giết chết.

Toàn bộ Liễu gia hiển nhiên đã bị người ta huyết tẩy rồi.

- A… A…

Liễu Hóa Nguyên ngửa mặt lên trời tê rống thê thảm.

Chỉ trong thời gian chưa đầy buổi tối ngăn ngủi như vậy, phụ thân hắn đã chết, hai nhi tử đã chết, toàn bộ Liễu gia đều bị người ta huyết tẩy…

- Bách Sinh… Thiên Sinh…

Gặp phải đả kích lớn như vậy, Liễu Hóa Nguyên nhìn vào hai cụ thi thể, nước mắt tuôn rơi, thanh âm thê lương.

Đám người Liễu gia đều xám mặt như tro tàn, trong lúc nhất thời không biết phải làm sao, tâm loạn như ma, không biết nên đi con đường nào.

- Tên nghịch tặc ngươi, ác độc lắm, nhẫn tâm lắm…

Hai mắt Liễu Hóa Nguyên nhìn chằm chằm Cổ Thần, trong mắt đỏ như máu, như sắp liều mạng.

- Tộc trưởng…

Gã trưởng lão bên cạnh mạnh mẽ kéo Liễu Hóa Nguyên lại, nói:

- Liễu thị nhất tộc chúng ta chỉ còn lại mấy người đứng đây mà thôi, tiếp tục đánh nữa thì Liễu thị nhất tộc sẽ bị cắt đứt truyền thừa, tộc trưởng, vì Liễu gia, không thể lỗ mãng…

Gã trưởng lão nói khiến Liễu Hóa Nguyên thanh tỉnh không ít, hắn nhìn thoáng qua hơn mười tu sĩ còn lại phía sau, trong ánh mắt tràn đầy bi phẫn, gia tộc mới ngày hôm qua vẫn là đệ nhất thành Nhạc Thủy, hiện tại chỉ còn hơn mười người bọn họ.

Tuy trong lòng vô cùng bi phẫn, nhưng truyền thừa gia tộc vô cùng quan trọng, Liễu Hóa Nguyên cắn răng hô lên:

- Đi…

Chúng tu sĩ Liễu gia không còn chút chiến ý nào, Liễu Hóa Nguyên vừa mới ra lệnh một tiếng, tất cả đều tế phi kiếm, đám người Cổ gia cũng bởi vì trên không trung đột nhiên rơi xuống rất nhiều thi thể dọa kinh hãi, Liễu gia rời đi, không người nào ngăn cản.

Chúng tu sĩ Liễu gia vùa đi, ánh mắt đám người Cổ gia nhất tề rơi hết lên người Cổ Thần.

Ngày hôm nay bọn họ mới biết được, nguyên lai thực lực của Cổ Thần lại cường hãn tới mức này, ngay cả tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng thứ bảy cũng thua kém.

Bất quá, trong ánh mắt mọi người không chỉ có kinh ngạc, mà còn có một tia sợ hãi, vừa rồi trên không trung rơi xuống rất nhiều thi thể, thực sự khiến mọi người hoảng sợ. Cổ Thần chính miệng nói muốn tiêu diệt cả nhà Liễu gia, hơn nữa ánh mắt cừu hận của Liễu Hóa Nguyên nhìn Cổ Thần trước khi rời đi…

Chúng tu sĩ Cổ gia cho rằng, huyết tẩy Liễu gia chính là do Cổ Thần an bài.

Ngay cả thiếu niên hơn mười tuổi cũng giết chết, thực sự có chút tàn nhẫn… Cổ Thần ngập trời khí thế, rơi vào trong mắt chúng tu sĩ, nhất thời biến thành hung uy, trong lòng làm sao không sợ hãi cho được?

- Thần nhi… Con…

Cổ Thương Khung khẽ kêu lên, trong giọng nói tựa hồ đã coi Cổ Thần trở thành chủ mưu phía sau màn huyết tẩy Liễu gia vừa rồi.

Cổ Thần nhìn phụ thân hắn, lắc đầu nói:

- Liễu gia chỉ là một quân cờ mà thôi, tiếp theo mới là nguy cơ gia tộc chân chính, hung thủ huyết tẩy Liễu gia lập tức tới Cổ gia chúng ta rồi…

- Cái gì?

Mọi người biết sắc, Cổ Hiền nhất thời cả giận nói:

- Là ai? Dĩ nhiên dám dương oai tại thành Nhạc Thủy?

Tuy rằng mọi người vừa mới trải qua một hồi đại chiến sinh tử với Liễu gia, thế nhưng dù sao Liễu gia cũng là gia tộc tu chân thành Nhạc Thủy, mà lúc này xem ra, dĩ nhiên có tu sĩ ngoại lai tới thành Nhạc Thủy huyết tẩy Liễu gia…

Địch nhân của địch nhân, rốt cuộc cũng là địch nhân hay là bằng hữu?

Chúng tu sĩ Cổ gia nhất thời để lộ vẻ ngưng trọng, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm đen kịt, lúc này, đám người Liễu gia đã sớm biến mất hoàn toàn, bầu trời đen kịt một mảnh, không có nửa vì sao.

- Ha ha ha ha…

Đang lúc chúng tu sĩ Cổ gia ngửa đầu nhìn lên bầu trời đêm, đột nhiên một tiếng cười điên cuồng vang lên, mọi người nhìn lại, chính là Cổ Thương Nhạc.

Mười tên tu sĩ vừa mới quyết định đứng về phía Cổ Thương Nhạc, lúc này, gần mười người còn lại đều lộ vẻ đau khổ, bọn họ nguyên tưởng rằng Cổ Thương Nhạc có Liễu gia tương trợ, hành động cướp đoạt chức vị tộc trưởng lần này sẽ thành công trăm phần trăm, nhưng thực sự không ngờ tới lại biến thành kết cục như thế này.

Hiện tại còn không tới mười tu sĩ, bọn họ rất muốn quỳ xuống mặt đất cầu xin Cổ Thương Khung khai ân, không nên tính toán hành động của bọn họ, thế nhưng, bởi vì ngại Cổ Thương Nhạc ở bên, không một người nào dám đứng ra.

Nhìn Cổ Thương Nhạc cười ha ha, đám tu sĩ làm phản đều lộ vẻ mặt hiếu kỳ, không biết Cổ Thương Nhạc đang cười cái gì?

Cổ Thương Nhạc cười to, nói:

- Tiểu tạp chủng, ngươi đoán không sai, ha ha, hung thủ huyết tẩy Liễu gia rất nhanh sẽ tới, bọn họ… Mới chân chính là viện thủ của ta, ha ha ha ha ha… Cổ Thương Khung, đêm nay ngươi chịu chết đi!

Chúng tu sĩ Cổ gia một lần nữa ngửa đầu nhìn lên bầu trời đêm, vẫn là một mảnh đen kịt, nhìn không thấy nửa điểm gì đó, thần tình khẽ biến.

Thấy mọi người bị thanh thế của Cổ Thương Nhạc chấn nhiếp, Cổ Thần quát lớn:

- Ngươi có viện thủ gì? Ngươi cũng giống như Liễu Hóa Nguyên, bất quá là quân cờ ngu ngốc cho người khác lợi dụng mà thôi, ngươi cho là thỉnh một ít a miêu a cẩu là có thể đến Cổ gia dương oai? Đêm nay mặc kệ người phương nào đến phạm, tới một người ta giết một người, đến một đôi ta giết một đôi, đến một đám ta giết một đám, kẻ dám phạm Cổ gia, giết không tha, một người cũng không để lại…

- Tiểu tử cuồng ngôn không thẹn…