Chân Tiên

Chương 565: Hắc Thủy đại đế (Hạ)


Nhìn theo tay của Tàng Khôn Phàm, ánh mắt mấy vị lão tổ đều nhìn về phía sườn núi lớn mà gật đầu.

Xác thực thần thức của tu sĩ cũng không cách nào xuyên qua được đất đá. Nếu như so với không khí bên ngoài thì khi dùng thần thức tra xét phạm vi sẽ giảm đi rất nhiều.

Nếu như có một sơn động tịch mịch đi thông xuống dưới lòng đất thì dùng thần thức không thể nào điều tra được.

Tàng Khôn Phàm nói:

- Xem ra trong phạm vi của địa phương này cũng chỉ có cái sơn mạch kia là phực tạp nhất. Bên trong sơn mạch có hạp cốc cực lớn. Dù chúng ta có đứng ở ngay trên đỉnh núi mà Cổ Thần lại ẩn thân vào sâu bên trong hạp cốc thì cũng không thể nào phát hiện được. Hiện giờ đi vào xem nếu như hắn ở trong đó, có thể nói là bắt rùa trong hũ. Còn không thì khẳng định hắn đã rời khỏi nơi này.

Sáu vị lão tổ hướng tới chỗ sơn mạch gần đó mà phi độn đến. Cổ Thần trốn ở trong sơn động, cách chỗ sáu người đứng cũng không xa. Lúc này Cổ Thần không chỉ cảm thận được vị trí của sáu vị lão tổ mà ngay cả cuộc đối thoại của sáu người Cổ Thần cũng có thể nghe rõ.

Rất nhanh, sáu vị lão tổ đã tìm được sơn động mà Cổ Thần đang ẩn thân.

- Chỗ đó có sơn động!

Tàng Khôn Phàm phi độn ở phía trước chỉ tay hưng phấn nói.

- Đi nhìn một cái....

Ánh mắt Trịnh Diệc Hùng vô cùng hưng phấn.

Rất nhanh, sáu vị lão tổ đã đứng ở bên ngoài sơn động. Bọn họ dùng thần thức tìm tòi nhưng sáu người lại ngây người nhìn nhau. Bọn hắn cũng không có điều tra ra trong sơn động có tu sĩ. Trữ phi sơn động này rất sâu, sâu không thấy đáy thì mới có địa phương mà thần thức khó có thể tra xét đến.

- Đi...Vào xem!

Trịnh Diệc Hùng đi vào bên trong sơn động, năm đạo độn quang loé lên. Năm vị lão tổ theo sát sau lưng của Trịnh Diệc Hùng.

Vào trong sơn động, sáu vị lão tổ mới phát hiện ra sơn động này cũng không có sâu như trong tưởng tượng. Cũng chỉ có chừng hai mươi trượng mà thôi. Sáu vị lão tổ kiểm tra sơn động này một lần rồi lại dùng thần thức điều tra một lần nữa sau đó mới rời đi.

Đến khi sáu vị lão tổ rời đi thì thân thể Cổ Thần từ dưới mặt đất ở trong sơn động chui lên.

Vừa rồi sáu vị lão tổ vào bên trong sơn động, Cổ Thần liền thi triển Thổ Độn Thuật vào trong bên trong lòng đất dưới sơn động hơn mười trượng.

Thần thức của tu si tuy không thể điều tra vào trong đất đá quá sâu, nhưng mà đối với thần thức của cường giả Độ Hư thì có thể kéo dài xuống dưới quá ngàn trượng. Nếu như tu sĩ bình thường lẻn vào trong mặt đất chỉ tần không quá hai nghìn trượng thì không thể nào chạy thoát khỏi thần thức điều tra của sáu vị lão tổ.

Nhưng mà Cổ Thần lại không phải là một tu sĩ bình thường. Trừ phi là người khác dùng mắt nhìn. Nếu không thì đừng mơ tưởng có thể dùng thần thức để điều tra hắn.

Cổ Thần xuất hiện ở trong sơn động, tiếp tục nhắm mắt lại bắt đầu cảm ngộ cảnh giới Độ Hư.

Sáu vị lão tổ vẫn đang bận rộn không thôi. Bọn hắn đã điều tra toàn bộ sơn mạch, mọi ngõ ngách đều cẩn thận tìm tòi một lần nhưng cũng không thể nào tìm được bóng dáng của Cổ Thần. Cuối cùng bọn họ cũng chỉ có thể rời đi, lúc này sáu người bọn họ đều cho rằng Cổ Thần đã rời đi.

Từ khi sáu vị lão tổ rời đi thì cũng không còn ai tiến vào trong sơn động nơi Cổ Thần đang ẩn thân. Cổ Thân đang đắm chìm trong pháp tắc ảo diệu. Trong nháy mắt mấy ngày đã trôi qua. Lại qua nửa ngày nữa, Cổ Thần lại lĩnh ngộ thêm được một phần, so với lúc mới bước vào cảnh giới Độ Hư thì càng thêm hiểu sâu hơn một phần.

Ví dụ như không gian pháp tắc, hiện tại Cổ Thần thuấn di, ít nhất có thể thuấn di với khoảng cách hai nghìn trượng. Nếu như phối hợp với không gian bảo Cửu Long Phù Long Môn thì Cổ Thần có thể thuấn di tới vị trí cách đó một vạn hai ngàn trượng. Với tốc độ thuấn di như vậy cơ hồ có thể sánh vai cùng cường giả Vụ kỳ

Bảy ngày sau, Cổ Thần một mực ở trong động cảm ngộ pháp tắc chi lực. Trong lúc đó mặt đất dưới chân chấn động. Lập tức trong không khí có một cỗ chấn động kịch liệt truyền đến.

Hai mắt Cổ Thần trợn lên, trong mắt hắn liền mang theo kinh hỉ, thầm nghĩ: Có biến hoá?

Thân ảnh loá lên, Cổ Thần liền lao ra khỏi sơn động. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Cổ Thần chân đạp Thuỷ Vân, bay vào trong hư không. Từ trên cao nhìn xuống phía tây dưới chân sơn mạch.

Nơi đó có một ngọn núi lớn, so với ngọn núi là Cổ Thần đang ẩn thần thì còn lớn hơn, chừng vạn trượng!

Giờ phút này, ngón núi cực lớn kia bắn ra một đạo quang đẹp mắt, xuyên thẳng lên chân trời.

- Chẳng lẽ là phần mộ của Hắc Đế xuất thế?

Cổ Thần kinh hỉ nói.

Đạo quang đẹp mắt kia xuyên thẳng lên trời cao. Cho dù có đứng cách đó ngoài vạn dặm cũng khó có thể chứng kiến được.

Trong phương viên vạn dặm của Hắc Thuỷ Hà Nguyên, có một đám tu sĩ Thành Đình một mực chờ đợi. Lúc này thiên địa dị tượng vừa mới xuất hiện, rất nhanh tin tức liền được truyền đến nội cung Thánh Đình Ngọc Tiêu.

Thánh Hoàng cùng với mấy vị cường giả Độ Hư từ trong sinh tử bí cảnh đi ra một mực chờ đợi phần mộ Hắc Đế xuất hiện. Nghe được tin tức này bọn họ lập tức phi độn tới Hắc Thuỷ Hà.

Một phút trôi qua, đạo quang đẹp mắt phóng lên trời kia mới dần dần tiêu tán. Lúc này cả một ngọn núi lớn giống như bị người ta chém đi một nửa, sự to lớn của nó giảm xuống trên ngàn trượng.

Nhưng mà thay vào đó là một toà cung điện có diện tích chừng ngàn trượng xuất hiện ngay trên đỉnh núi.

Tựa hồ lúc trước toà cung điện này bị phong ấn ở trong lòng ngọn núi. Hiện giờ sơn thể của ngọn núi bị mất đi chừng ngàn trượng thì toà cung điện này mới xuất hiện ở chính giữa.

Cổ Thần nhíu mày, trong lòng kinh nghi. Toà cung điện phía trước chiếm diện tích ngàn trượng, vô cùng to lớn, cực kỳ xa hoa. Thấy như thế nào cũng không thể giống phần mộ được.

Bất quá giờ phút này cũng không phải lúc để suy nghĩ. Đạo quang đẹp mắt lúc trước đã không thấy đâu, toàn cung điện xa hoa liền hiển lộ. Từ bốn phương tám hướng liền xuất hiện hơn mười đạo độn quang hướng tới toà cung điện. Nhìn qua thì đều là những cao thủ Minh Khiếu kỳ. Cổ Thần cũng không hề chậm chút nào, thân thể loé lên liền biến mất không thấy gì nữa. Hắn dùng thuất di chi thuật mà phi độn đến toà cung điện.

Luận tốc độ thì những người kia không thể nào so sánh được với Cổ Thần. Khoảng cách mấy ngàn dặm đới với Cổ Thần thì chỉ cần mấy chục tức là đến. Hắn cũng là người đầu tiên xuất hiện bên cạnh toà cung điện đồ sộ này.

- Hắc Thuỷ Thánh Tông!

Cổ Thần nhìn hàng chữ ở cửa chính nghi ngờ nói:

- Đây không phải là phần mộ của Hắc Đế sao? Sao lại là di chỉ của Hắc Thuỷ ma Môn?

Quản gì đến Hắc Thuỷ Ma Môn, phần mộ Hắc Đế chính là phần mộ Hắc Đế. Trước tiên vào xem một chút.

Cổ Thần tài cao lớn mật, hắn cũng không có cảm ứng được điều gì nguy hiểm, bước chân đi nhanh đến trước của cung điện. Sau khi khẽ thăm dò xung quanh không tháy có dị tượng gì thì mới bước vào bên trong cung điện.

- Cung điện thật lớn...

Cổ Thần cảm thán không thôi.

Vô luận là đế cung của Đại Mông Đế Đình hay là đế cung của Đại Thắng Đế Đình hay là Chiến Thần Điện của Cổ Vu Tộc, những nơi đó Cổ Thần đều đã đi qua nhưng so với toà cung điện của Hắc Thuỷ Ma Tông thì còn kém xa.

Tại nơi sâu nhất trong cung điện có một đài cao ước chừng trăm trượng. Trên đài cao có mọt chiếc ghế khổng lồ. Tất nhiên là ngày xưa Hắc Thuỷ Đại Đế ngồi ở trên đó.