Huống hồ Cổ Thần nhập trần thế hơn sáu mươi năm, tâm tình từ lâu trở nên bình thản, nhớ lại cảnh giết chóc ngày trước, ít nhiều có chút tự trách, đồng thời, hắn thường xuyên nhớ lại tràng diện đã nhìn thấy ở thành Nhạc Thủy. Mọi người trong thành đều bị đồ sát, hắn cũng không có nhìn thấy thi thể phụ thân, căn bản không thể xác định phụ thân đến tột cùng là sống hay chết.
Chỉ là lúc đó nhìn hình vẻ trong ngọc giản, khiến bách nộ công tâm, lúc đó ý niệm huyết trong đầu cùng phẫn nộ là lu mờ lý trí, sau đó tỉ mỉ nghĩ lại, hình vẽ trong ngọc giản cũng có thể là bị người ta chế tạo, cũng không nhát định là có tràng diện như thế, nếu quả thật là ảo giác, thành Nhạc Thủy có phải là bị Tiêu Hàn Đế Quân hủy diệt hay không còn phải điều tra thêm một lần nữa.
Đọc Truyện Online Tại https://truyenfull.vnBất quá, lúc đó cơn giận đã làm Cổ Thần mất hết lý trí, căn bản không thể tỉnh táo để kiểm tra lại hình vẽ trong ngọc giản là thật hay giả, hôm nay ngọc giản đã bị hủy, Tiêu Hàn Đế Quân cũng bị giết, muốn điều tra lại cũng không có nhân chứng, vật chứng gì cả.
Cho dù thành Nhạc Thủy là Tiêu Hàn Đế Quân hủy diệt, hắn cũng đã chiếm được nghiêm phạt, Cổ Thần tại Đại Doanh đế đô giết mấy vạn tu sĩ Tàng gia, Tàng Khôn Sơn cừu hận đối với hắn cũng là đương nhiên, do đó, tuy rằng Tàng Khôn Sơn đã từng muốn xuất thủ diệt Cổ Thần, hôm nay tái kiến Tàng Khôn Sơn, trong lòng Cổ Thần cũng không có cảm giác cừu hận này.
Từ sau khi bước vào Độ Hư bí cảnh, Cổ Thần có một cảm giác, hắn có một sinh mạng mới, trong lòng chỉ có hoài niệm đối với bằng hữu, người yêu, không có cừu hận!
Nhìn Tàng Khôn Sơn, Cổ Thần giống như thấy được chúng sinh muôn vàn chúng sinh ở Phàm Trần Cốc, giống như thấy được Cốc Trần, Cốc Chu, Trương Viễn, Quan Kỳ, Thành Chiến, Tư Mã Duyên...Cừu hận của bọn họ, lửa giận của bọn họ.
Cổ Thần đột nhiên có một cảm giác siêu nhiên thế ngoại, ở trước mắt hắn, trong hư không vô hình tựa hồ xuất hiện vô số xúc tua, đan xen với nhau, hình thành một tấm lưới chằng chịt. Đây là mở ra tâm lưới thiên đạo, mặc kệ là phàm nhân, hay tu sĩ, hay dã thú, hoặc vu, yêu...đều bị tấm lưới thiên đạo này bao phủ.
Nhẫn... Oán... Tình... Cừu..., đem thiên địa vạn vật sinh linh đều bao phủ trong đó, không có ân oán, tất có tình cừu, không có tình cừu, tất có ân oán...
Cổ Thần thấy Tàng Khôn Sơn bị tấm lưới thiên đạo vô hình hoàn toàn bao phủ, lửa giận của hắn càng thịnh, liền càng hãm vào trong đó, vô luận như thế nào cũng không giãy dụa được.
Mà xúc tua của thiên đạo đã tới bên cạnh Cổ Thần, lại tựa hồ bị một cổ lực lượng cường đại chống lại, vô luận như thế nào cũng không tiếp xúc được với thân thể của hắn. Trong lòng Cổ Thần càng bình tĩnh, xúc tua của thiên đạo càng cách xa hắn.
Tàng Khôn Sơn sát khí càng thịnh, lửa giận càng mạnh, Cổ Thần thấy vậy, chỉ có một loại cảm giác buồn cười, dường như một người nhìn con kiến giận dữ, vô luận con kiến có bao nhiêu tức giận, trong mắt con người đều là một truyện cười.
Lúc này sát khí, lửa giận của Tàng Khôn Sơn trong mắt Cổ Thần chính là một truyện cười.
Khoảng cách giữa đạo tâm của hai người kém nhau không biết bao nhiêu, tựa như trời so với đất cũng không nói quá.
Ngay cả Tàng Khôn Sơn là cường giả Giá Vụ kỳ, còn Cổ Thần chỉ là mới vào Độ Hư, vừa mới bước vào Đằng Vân kỳ, thế nhưng cao thấp giữa tâm tình của hai người lại khiến khí thể của bọn họ hoàn toàn hình thành một tỉ lệ nghịch.
Tàng Khôn Sơn mắt phún lửa giận, nghiến răng nghiến lợi tựa như một tòa hỏa sơn chuẩn bị bạo phát.
Mà Cổ Thần tâm thanh minh tĩnh, lãnh đạm tự nhiên, siêu nhiên thế ngoại, nhìn lại có một cảm giác bí hiểm, vô cùng vô tận, vô biên vô hạn.
Vô luận lửa giận của Tàng Khôn Sơn thiêu đốt thịnh vượng ra sao, trong lòng giận dữ cỡ nào, khí thế cường đại bao nhiêu, nhưng không chút nào lay động Cổ Thần. Cổ Thần thần tình lãnh đạm nhìn hắn tựa như nhìn một con kiến đang giận dữ.
- Tàng tiền bối! Hắn có thể là hung thủ hơn năm mươi năm trước hủy diệt Đại Doanh Đế Đình, hôm nay không thể buông tha hắn a!
Tu sĩ họ Trịnh ở bên cạnh Tàng Khôn Sơn cung kính nói:
- Còn có...bảo vật của ta đã ở trong tay hắn, Tàng tiền bối không thể để hắn chạy thoát.
Nghe tu sĩ họ Trịnh nói, lửa giận trong mắt Tàng Khôn Sơn càng tăng lên.
Cổ Thần nhợt nhạt cười, nói:
- Sáu chục năm trước, ta còn là tu vi Minh Khiếu Kỳ cực hạn, ngươi đã không làm gì được ta. Hôm nay ta đã bước vào Độ Hư, ngươi càng không thể làm gì được ta, thù hận giữa ta cùng với Đại Doanh Đế Đình đều vì Tàng gia mà thôi. Tàng gia giệt gia tộc của ta, ta diệt Tàng gia Đế Đình, ân oán ngày đó, đúng sai đã không cần nói nữa, đều đã chấm dứt rồi. Ta cùng với Tàng gia không muốn có bất kỳ liên quan gì nữa, vì thế giờ đây ngươi không phải địch thủ của ta, hy vọng ngươi không nên khơi mào hận thù.
- Ha ha ha ha...
Tàng Khôn Sơn giận dữ cười lớn, quát một tiếng:
- Ngươi giết Tàng gia tu sĩ ta, hủy cơ nghiệp Tàng gia ta, hay một câu ân oán ngày trước đã chấm dứt! Ta mặc kệ ngươi và Tàng gia làm sao kết thành hận thù, nhưng ngươi dám giết truyền nhân của Tàng gia ta, chính là một tử lộ, ngươi bước vào Độ Hư thì thế nào? Cho dù ta giết không được ngươi, nhưng ngươi cũng trốn không thoát tay của ta, đợi Thánh Hoàng cùng nhị ca ta, Trịnh gia lão tổ đến đây, ngươi chắp cánh cũng khó thoát, ta lại muốn nhìn xem, lần này ngươi có còn may mắn nữa hay không? Lại có yêu nghiệt yêu tộc tới cứu ngươi.
Nói xong, thân ảnh Tàng Khôn Sơn trong nháy mắt biến mất không thấy, đã xuất thủ rồi, một cổ lực lượng cường đại đột nhiên từ bốn phương tám hướng sản sinh, đối với Cổ Thần sử dụng không gian trói buộc.
Người tuy rằng sẽ không nổi giận đối với con kiến, nhưng con kiến muốn cắn người, người có lẽ sẽ tiện tay nghiền chết con kiến!
Cổ Thần mới vào Độ Hư, đối với lĩnh ngộ không gian pháp tắc thua xa Tàng Khôn Sơn, thế nhưng, bước vào Độ Hư, Cổ Thần đối với lĩnh ngộ vô thượng thần thông Kình Ca còn hơn lúc Minh Khiếu Kỳ cả chục lần.
Cổ Thần hé miệng ra, một trận tự nhiên chi thanh thản nhiên vang lên, nguyên bản Kình Ca đã ẩn chứa tự nhiên đại đạo, lại thêm Cổ Thần đã lĩnh ngộ pháp tắc, uy lực càng hơn Kình Ca ngày trước, không gian trói buộc của Tàng Khôn Sơn lập tức bị phá vô hình.
Thân ảnh Tàng Khôn Sơn từ trong hư không bước ra, bàn tay ấn một cái, Thổ Sát Ấn lập tức đánh tới Cổ Thần.
Thân thể Cổ Thần trong nháy mắt biến thành ba đầu sáu tay, ba đầu ngửa lên trời tề rống:
- Chiến Thần Diệt Tinh Quyền...!
Sáu tay song song kết Chiến Thần Diệt Tinh Quyền quyền ấn, nhất tề oanh ra, trong sát na, sáu đạo Chiến Thần Diệt Tinh Quyền cương đánh tới Tàng Khôn Sơn. Lục quyền hợp nhất khí thế phúc thiên, uy lực kinh người.
Ầm...
Thổ Sát Ấn bị sáu đạo Chiến Thần Diệt Tinh Quyền cương đánh trúng, một tiếng bạo hưởng trong nháy mắt oạnh tới nát bấy, sáu đạo quyền cương khí thế tuy rằng yếu đi một chút, nhưng vẫn chưa tiêu tán, tiếp tục oanh tới Tàng Khôn Sơn.
Tàng Khôn Sơn thấy thế cả kinh, vội vã song chưởng đều xuất hiện, bổ ra lưỡng đạo Thổ Sát Ấn chưởng cương, cùng sáu đạo quyền cương va chạm, một trận bạo hưởng, tiên cương nghiền nát bay ra chung quanh. Thổ Sát Ấn chưởng ấn và Chiến Thần Diệt Tinh Quyền cương song song nổ tan.
Chính vào lúc này, trong mắt Tàng Khôn Sơn đột nhiên một trận kinh khủng, chỉ thấy sáu đạo quyền cương chói mắt lại hướng hắn oanh đến.