Sắc mặt Hoàng Dược Tiên có chút khó coi, điều này khiến trong lòng Cổ Thần trào lên cảm giác không ổn, trực giác nói cho hắn biết, tựa hồ sư tỷ đã xảy ra vấn đề.
- Sư phụ, sư tỷ làm sao?
Cổ Thần gấp giọng hỏi.
- Cổ Thần!
Thanh âm Hoàng Dược Tiên tựa hồ già nua rất nhiều, nói:
- Ngươi đừng quá kích động, tiểu Uyên nó…
Cổ Thần thấy vậy, trong lòng giật thót, vội la lên:
- Nàng làm sao vậy?
- Ai… Tiểu Uyên bị người ta bắt đi!
Hoàng Dược Tiên thở dài một tiếng, trong thanh âm tràn đầy bất đắc dĩ.
- Cái gì?
Toàn bộ lông tơ dựng đứng, Cổ Thần như bị thiên lôi đánh trúng.
Nếu như muốn hỏi Cổ Thần, người quan trọng nhất trong lòng hắn là ai? Không phải là Tiểu Bạch sớm chiều ở chung, cũng không phải là phụ thân luôn luôn kính ngưỡng, cũng không phải là vị sư phụ trước mắt, mà là vị sư tỷ kiếp trước giúp đỡ hắn từ một đệ tử bình thường trở thành một đan dược sư --- Hư Tử Uyên.
Nếu như không có Hư Tử Uyên, cho dù Cổ Thần có sống lại mười lần đi nữa cũng sẽ không có tiền đồ quá lớn, chính là Hư Tử Uyên tại thời điểm tâm tình hắn thất lạc nhất cho hắn lòng tin đối với cuộc đời, tại thời điểm hắn với hai bàn tay trắng, dạy hắn bí pháp thượng thừa của Hư Thiên Tông, dạy hắn thuật luyện đan tại Bách Thảo Phong, để hắn từ một người không hề có tiếng tăm, thường xuyên bị các sư huynh đệ khác khi dễ, trở thành một đan dược sư mọi người trong Hư Thiên Tông đều biết đến.
Hư Tử Uyên bị người khác bắt đi, đối với Cổ Thần mà nói quả thực chính là tin dữ kinh thiên, hắn chỉ cảm thấy toàn bộ thiên địa xoay chuyển, toàn bộ thế giới tựa hồ bị sụp đổ, tương lai đen tối.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vnNhưng Cổ Thần không ngã xuống, hai mắt hắn vừa mở, lại khôi phục thần thái ban đầu, đồng thời cũng thiêu đốt lửa giận, gằn từng tiếng nói:
- Là ai?
Biến hóa của Cổ Thần đều rơi vào trong mắt Hoàng Dược Tiên. Cổ Thần và Hư Tử Uyên trong hai năm vừa qua tuy rằng rất ít gặp nhau, thế nhưng Hoàng Dược Tiên biết rõ, tình cảm giữa hai người hầu như đã tới mức độ cùng sinh cùng tử, tuy rằng biểu tình của Cổ Thần không có biến hóa gì quá lớn, nhưng vẻ thống khổ trong mắt hắn Hoàng Dược Tiên có thể cảm nhận rõ ràng.
Vỗ vỗ bờ vai Cổ Thần, thanh âm của Hoàng Dược Tiên tràn đầy giận dữ:
- Là tông chủ Mông Ngưng Băng của Băng Thần Tông, ngày hôm đó chúng ta và ngươi chia tay liền lập tức chạy trở về Hư Thiên Tông, thế nhưng tại địa phương cách Hư Thiên Tông hơn ba vạn dặm bị Băng Thần Tông ngăn chặn. Bởi vì Đạo Vô Cực và Hư sư huynh đều bị thương, cuối cùng Mông Ngưng Băng đã đắc thủ bắt đi Tiểu Uyên. Đạo Vô Cực và Hư sư huynh chạy tới Đại Mông. Nhưng Băng Thần Tông tại Đại Mông thâm căn cố đế, hiện nay đã gần hai tháng trôi qua, bọn họ vẫn chưa thể cứu được Tiểu Uyển ra.
Ầm ầm….
Cổ Thần mạnh mẽ nắm tay lại, không khí cũng bị niết bạo tạc, nói:
- Mông Ngưng Băng? Nếu như bà ta dám tổn thương sư tỷ dù là một chút, ta sẽ cho Băng Thần Tông gà chó không tha, từ nay về sau xóa tên! Sư phụ, Mông Ngưng Băng là cao thủ thế hệ trước, bà ta vô duyên vô cớ bắt Tiểu Uyên làm cái gì?
- Ai, điều này cũng là do đời trước tạo thành tội nghiệt, thế nhưng tất cả thương tổn lại rơi vào đầu Tiểu Uyên, quan hệ giữa ngươi và Tiểu Uyên không bình thường, chuyện này vi sư cũng nên nói cho ngươi biết rõ rồi!
Hoàng Dược Tiên thở dài, bắt đầu kể lại mọi chuyện từ đầu tới cuối.
Hơn hai mươi năm trước Hư Thiên Tông xuất hiện hai vị thiên tài tuyệt đỉnh, một người tên là Hư Nam Thiên, một người tên là Vô Thủy, Hư Nam Thiên là hậu nhân của tổ sư khai phái Hư Thiên Tông, lúc đó chưởng môn chí tôn là Hư Thanh Phong, Hư Nam Thiên là thiếu tông chủ Hư Thiên Tông.
Vô Thủy lại là con trai của thủ tọa thái thượng trưởng lão Hư Thiên Tông.
Hư Nam Thiên và Vô Thủy là tuyệt thế song bích của Hư Thiên Tông, đều tại thời điểm chưa tới bốn mươi tuổi bước vào Mệnh Tuyền cảnh. Chỉ là Hư Nam Thiên vượt qua Vô Thủy một bậc. Năm đó mới ba mươi lăm tuổi bước vào Mệnh Tuyền cảnh, mà Vô Thủy thì ba mươi bảy tuổi mới bước vào Mệnh Tuyền cảnh.
Hư Nam Thiên là con trai của chưởng giáo chí tôn, tư chất đứng hàng đầu trong các đệ tử đồng lứa, nguyên bản vị trí chưởng môn chí tôn đời tiếp theo sẽ truyền tới tay Hư Nam Thiên. Thế nhưng Hư Nam Thiên lại yêu một nữ nhân, chính là thánh nữ Mông Ngưng Băng của Băng Thần Tông.
Băng Thần Tông và Mông Ngưng Băng là kẻ thù truyền kiếp, thời điểm nghìn năm trước Thánh Đình bao vây tiêu trữ thánh địa Thái Hư Cung, Hư Thiên Tông phái nhân thủ đi cứu viện, vừa lúc bị tu sĩ Băng Thần Tông chặn lại.
Nghìn năm trước, Hư Thiên Tông có thực lực rất mạnh, Băng Thần Tông cũng đang ở đỉnh phong, hai bên chiến đấu với nhau kết cục lưỡng bại câu thương. Tất cả tu sĩ Độ Hư cảnh của Hư Thiên Tông đều chết hết, mà Băng Thần Tông chỉ còn lại một người duy nhất, đó là đế quân đương nhiệm của Đại Mông, tên là Mông Võ Tiên. Nhưng cũng bị trọng thương, thọ nguyên tổn hao nhiều, sau trăm năm đã tử vong.
Hư Thiên Tông và Băng Thần Tông chỉ là một chiến trường nhỏ trong cuộc đại chiến nghìn năm trước, thế nhưng lại khiến thực lực Băng Thần Tông và Hư Thiên Tông giảm mạnh, đồng thời kết hạ thâm thù bất cộng đái thiên.
Cường giả mạnh nhất của hai tông phái đều chết trong tay đối phương.
Nhất là Mông gia và Hư gia, nghìn năm trước đây, người mạnh thịnh vượng, từ sau đại chiến, Hư gia trở thành nhất mạch đơn truyền, Mông gia thành lập Đế Đình Đại Mông, tình huống tốt hơn một chút, tuy rằng không tới mức nhất mạch đơn truyền, thế nhưng thực lực cũng xuống dốc không phanh, trở thành Đế Đình yếu nhất trong tứ đại đế đình.
Hư Thiên Tông và Băng Thần Tông kết hạ thâm thù như vậy, Hư Nam Thiên và Mông Ngưng Băng yêu nhau tự nhiên không thể có kết quả tốt. Mặc dù hai người đã nói lời thề non hẹn biển, Mông Ngưng Băng tự từ bỏ thân phận thánh nữ Băng Thần Tông, nhưng Hư Nam Thiên dưới sự áp bức của phụ thân, bắt buộc phải lấy một đệ tử thân truyền của thái thượng trưởng lão làm vợ.
Một lần, phu phụ Hư Nam Thiên rời khỏi Hư Thiên Tông, nào nghĩ tới Mông Ngưng Băng len lén ẩn nấp gần Hư Thiên Tông mấy năm liền. Phu phụ Hư Nam Thiên vừa mới rời khỏi Hư Thiên Tông không lâu đã bị Mông Ngưng Băng xuất thủ đánh lén. Mông Ngưng Băng cũng là thiên tài hàng đầu, tu vi so với Hư Nam Thiên còn cao hơn một chút, khi đó Băng Hồn Thần Chưởng đã đại thành, một chưởng đánh bị thương thê tử Hư Nam Thiên.
Thê tử Hư Nam Thiên lúc đó đã hoài thai trong người, hai người chạy trốn trở về Hư Thiên Tông, thời điểm tới Bách Thảo Phong, thê tử Hư Nam Thiên tuyệt khí. Thủ tọa Bách Thảo Phong không thể xoay chuyển trời đất, nhưng coi như bảo vệ được tính mệnh thai nhi, chính là Hư Tử Uyên.
Băng phách hàn khí bá đạo không gì sánh được, Hư Tử Uyên tại thời điểm còn là thai nhi đã bị băng phách hàn khí công kích, theo nàng lớn lên, hình thành huyền âm tuyệt mạch, may mà nàng trời sinh đã có cửu âm huyền thể mới hình thành một loại cân đối vi diệu, sống sót cho tới bây giờ.
Mông Ngưng Băng giết chết thê tử của Hư Nam Thiên, lần này đã trực tiếp khai mở một hồi đại chiến giữa Băng Thần Tông và Hư Thiên Tông. Hư Thanh Phong và các thái thượng trưởng lão đời trước của Hư Thiên Tông hầu như chết trận toàn bộ, Băng Thần Tông cũng không tốt đẹp hơn, kết cục lưỡng bại câu thương.
Phụ thân và thê tử Hư Nam Thiên đều đã mất mạng, tất cả do chính tay hắn dựng lên, không còn mặt mũi nào kế nhiệm vị trí chưởng giáo Hư Thiên Tông, nhường lại cho Vô Thủy, giao Hư Tử Uyên cho thủ tọa tân nhậm Bách Thảo Phong Hoàng Dược Tiên, bản thân làm đạo sĩ, từ đó về sau không biết tung tích, mọi người trong Hư Thiên Tông đều cho rằng Hư Nam Thiên đã chết trong trận đại chiến hai mươi năm trước, chỉ có mấy người biết được biến cố trong đó.
Hư Nam Thiên phụ lòng trước, Mông Ngưng Băng trả thù sau, thế nhưng chịu tột lớn nhất chính là Hư Tử Uyên còn đang là thai nhi, chưa sinh ra đã bị số phận thẩm lý và phán quyết!
Yêu và hận! Ai có thể phân định đúng sai? Thù hận dài tới nghìn năm giữa Băng Thần Tông và Hư Thiên Tông không hề bị yếu bớt, ngược lại hai mươi năm trước, thù mới thêm thù, càng thêm bất cộng đái thiên.
Ngày hôm nay, thánh nữ Mông Ngưng Băng ngày xưa đã trở thành tông chủ Băng Thần Tông, lại một lần nữa chuyển độc thủ lên người Hư Tử Uyên.
- Không nghĩ tới, Nam Thiên tiền bối đã từng làm chuyện trái lương tâm? Trách không được…
Cổ Thần nhớ tới tiểu hòa thượng thời điểm chia tay đã nói:
- Tâm niệm thư sướng, chết cũng như sống, tâm niệm không thoải mái, sống cũng như chết!
Trách không được Hư Nam Thiên nghe được lời này nước mắt chảy suôi, nói hắn không bằng tiểu hòa thượng, xem ra hơn hai mươi năm qua, Hư Nam Thiên không hề có một ngày sống thoải mái!
Cổ Thần nhớ lại kiếp trước, tại thời điểm hắn mười tám tuổi, Đại Mông đã xảy ra một đại sự, đế quân Đại Mông Mông Thiên Nguyen đột nhiên băng hà nhưng không có người nối nghiệp, mấy đại đế tử không có một người xuất chúng nổi bật. Đế Đình Đại Mông phát động nội chiến mấy lần.
Thời điểm mười tám tuổi kiếp trước Cổ Thần mới vào Hư Thiên Tông, chỉ là một đệ tử bình thường nhất của Bách Thảo Phong, đối với chuyện của Đế Đình Đại Mông biết được rất ít, thẳng cho tới sau này mới biết được Tàng Thiên Cơ xuất thủ can thiệp vào trận chính biến trong đó, thánh nữ Mộng Tiên Âm của Băng Thần Tông trở thành tiểu thiếp của Tàng Thiên Cơ.
- Đây là nghiệt của đời trước, tội nghiệt lại khiến Tiểu Uyên phải gánh chịu, hài tử này mệnh khổ như vậy rồi, Mông Ngưng Băng sao có thể quyết liệt như vậy, còn muốn tiếp tục hạ độc thủ? Ta… ai, chỉ cần bộ xương già của ta không thể giúp Tiểu Uyên xả giận…
Hoàng Dược Tiên nói xong, tâm tình vô cùng kích động, hiển nhiên, chuyện cũ hai mươi năm qua đối với hắn có ảnh hưởng rất lớn.
Lúc Cổ Thần nghe xong lời giảng thuật của Hoàng Dược Tiên, tâm tình thực tế bình tĩnh hơn rất nhiều, nói:
- Nam Thiên tiền bối và Đạo tiền bối không truyền tin cứu sư tỷ ra, nói rõ sư tỷ vẫn còn đang nằm trong tay Mông Ngưng Băng. Mông Ngưng Băng giam giữ sư tỷ không giết nàng tự nhiên là muốn lợi dụng sư tỷ áp chế Nam Thiên tiền bối, sư phụ, đệ tử lập tức chạy tới Đại Mông, vô luận thế nào cũng phải cứu sư tỷ ra.
Hoàng Dược Tiên có chút lo lắng nói:
- Băng Thần Tông và Đế Đình Đại Mông đồng khí liên chi, tại cảnh nội Đại Mông có thế lực thâm căn cố đế, trước đây bản tông và Huyền Âm Tông trong cảnh nội Đại Mông có chút giao tình, hiện tại giao tình đã chặt đứt. Tại Đại Mông không hề có bất cứ đồng minh nào, nếu như muốn tới Đại Mông cứu người, nói dễ vậy sao? Hư sư huynh và Đạo Vô Cực sắp đi được hai tháng cũng không thể cứu được người ra, Cổ Thần, hiện tại tu vi của ngươi chưa bước vào Mệnh Tuyền, không thể sử dụng Như Ý Linh Lung Bảo Tháp, cho dù đi…
- Sư phụ…
Cổ Thần cắt đứt Hoàng Dược Tiên, nói:
- Đệ tử đã đạt tới cực hạn Kim Đan hậu kỳ, không cần bao nhiều thời gian là đệ tử có thể hóa anh thành công, lần này đệ tử trở về tông môn vốn định lấy chút ít linh thảo, luyện chế hóa anh đan, không tới một tháng là đệ tử có thể hóa anh thành công, bước vào Mệnh Tuyền cảnh, đến lúc đó đệ tử nhìn Băng Thần Tông có kẻ nào ngăn được đệ tử cứu người!
Như Ý Linh Lung bảo tháp tự ẩn chứa công kích pháp tắc, đối với tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh có thưởng tổn cực kỳ to lớn, tu sĩ Nguyên Thần kỳ cũng phải tạm lánh phong mang, chỉ cần bước vào Mệnh Tuyền cảnh, Cổ Thần có thể quét ngang dưới Nguyên Thần kỳ, cho dù Nguyên Thần kỳ cũng đủ sức chiến một trận.
- Thực sự? Nhanh như vậy ngươi có thể bước vào Mệnh Tuyền cảnh?
Hoàng Dược Tiên phấn khởi hỏi, thanh âm có chút kích động.
Hôm nay Cổ Thần mới chỉ mười tám tuổi mà thôi, Tàng Thiên Cơ cũng phải hai mươi tuổi mới bước vào Mệnh Tuyền cảnh.
Cổ Thần gật đầu, nói:
- Yên tâm đi sư phụ, có đệ tử ở đây, sư tỷ nhất định sẽ bình yên vô sự trở về, đời trước có ân oán gì đi nữa đệ tử cũng không xen vào, thế nhưng, ai dám bất lợi đối với sư tỷ. Mặc kệ là Băng Thần Tông cũng được, Đế Đình Đại Mông cũng được, ta muốn nó từ nay về sau xóa tên khỏi Cổ Hoang!
- Tốt…
Hoàng Dược Tiên kích động nắm vai Cổ Thần, nói:
- Kiếp này Tiểu Uyên có thể quen biết với ngươi chính là phúc khí của nó, ta tin tưởng ngươi không chỉ có thể cứu ra Tiểu Uyên, càng có thể tìm được phương pháp phá giải huyền âm tuyệt mạch, Cổ Thần, chính bản thân ngươi phải cẩn thận một chút.
Cổ Thần gật đầu, bàn tay vừa nhấc, một khối vải trắng xuất hiện trong tay, đưa cho Hoàng Dược Tiên.
- Đây là cái gì?
Hoàng Dược Tiên tiếp nhận tấm vải trắng vào tay, vừa mới mở ra nhìn, nhất thời sắc mặt đại biến, kinh hãi nói:
- Hư Thiên Kinh? Bí pháp vô thượng của bản tông đã thất truyền mấy nghìn năm --- Hư Thiên Kinh?
Cổ Thần gật đầu nói:
- Đệ tử tại một chỗ di tích thượng cổ ngẫu nhiên thấy di thể của Hư Hành Không tổ sư, Hư Hư Thiền nằm trong người Hư tổ sư, đệ tử đã mai tác thi thể Hư tổ sư, đồng thời mang theo Hư Thiên Kinh trở về, sư phụ, bằng vào Hư Thiên Kinh, người nhất định có thể đột phá tiến vào Mệnh Tuyền cảnh!
Cổ Thần không hề nói ra tin tức về Hiên Viên đế trủng, tin tức này quá mức kinh người, nếu như bị người khác biết được, chỉ sợ tiên sĩ Độ Hư cảnh cũng sẽ lâm vào điên cuồng chém giết.
Cổ Thần còn nhớ rõ, kiếp trước khi hắn còn ở Thánh Đình Đại Kiền, tuổi tác gần trăm, mộ trủng của Hắc Đế hiện thế tại cảnh nội Đại Mông, khi đó Cổ Thần còn chưa thu được truyền thừa đạo thống của thánh địa Thái Hư Cung, thực lực vô cùng thấp, không có bản lĩnh tiến vào gần mộ trủng Hắc Đế quan sát, chỉ nghe ngóng được một chút tinh huống, theo như tin tức thu được, rất nhiều tiên sĩ Độ Hư cảnh vốn ẩn thế không ra bởi vì mộ trủng Hắc Đế mà ngã xuống.
Hoàng Dược Tiên nhìn Hư Thiên Kinh, trong mắt không ngừng hiện lên vẻ kinh hãi, kinh ngạc không nói ra lời, Hư Thiên Kinh đã thất truyền gần sáu nghìn năm, sau khi thất truyền Hư Thiên Kinh đều truyền xuống bằng miệng giữa các đời chưởng giáo chí tôn.
Không có ghi chép bằng văn tự, chỉ là truyền bằng miệng, sáu nghìn năm trôi qua, hiện tại Hư Thiên Kinh mà chưởng giáo Hư Thiên Tông tu luyện so với Hư Thiên Kinh ban đầu đã biến hóa không ít, rất nhiều bí pháp tinh diệu theo từng đời từng đời tương truyền mà mất đi uy lực vốn có.
Hôm nay Hư Thiên Kinh lại hiện thế, Hoàng Dược Tiên là một thành viên của Hư Thiên Tông, trong lòng sao không sợ hãi!
Cổ Thần đã sớm xem qua Hư Thiên Kinh, toàn bộ nội dung ghi tạc trong đầu, hắn quan tam nhất chỉ là phương pháp Minh Khiếu thân thể trong Hư Thiên Kinh, về phần phương pháp tu luyện trước Minh Khiếu kỳ đối với Cổ Thần mà nói không có bao nhiêu tác dụng.
Hư Thiên Kinh nguyên bản thoát thai từ Thái Hư Cung, Cổ Thần có bí pháp vô thượng Đỉnh Thiên Quyết của Thái Hư Cung, cho dù tu luyện thêm Hư Thiên Kinh cũng chỉ là vẽ rắn thêm chân, quan sát Hư Thiên Kinh duy nhất chỉ khiến hắn có lý giải sâu hơn một tầng đối với Đỉnh Thiên Quyết, tựa như trước kia quan sát Hỗn Độn Âm Dương quyết, tìm hiểu đạo lý trong đó.
Hư Thiên Kinh đối với Cổ Thần không có bao nhiêu tác dụng, nhưng đối với Hoàng Dược Tiên mà nói hiển nhiên không phải chuyện bình thường, có bí pháp vô thượng này, hơn nữa bản thân Hoàng Dược Tiên là đan dược sư thập phẩm, bước vào Mệnh Tuyền cảnh coi như nắm chắc.
Qua hồi lâu, Hoàng Dược Sư thu lại Hư Thiên Kinh, nói:
- Hư Thiên Kinh là bí pháp tuyệt học cao nhất của bản tông, ta chỉ là thủ tọa Bách Thảo Phong, theo lý hẳn là nên giao cho chưởng giáo sư huynh, được chưởng giáo sư huynh cho phép thì ta mới có thể tu luyện.
Cổ Thần lắc đầu đáp lời:
- Lời này của sư phụ sai rồi, Hư Thiên Kinh đã thất truyền sáu nghìn năm, nếu như không có đệ tử lấy được từ trong di tích thượng cổ, bản tông vĩnh viễn không cách nào thu hồi Hư Thiên Kinh một lần nữa, coi như là người khác không phải đệ tử lấy được thì Hư Thiên Kinh cũng sẽ thuộc về người đó, nếu như đệ tử đã lấy được, vậy Hư Thiên Kinh phải thuộc về đệ tử, mà đệ tử đã dùng nó làm lễ vật kính dâng sư phụ, sao cần phải chưởng giáo sư bá cho phép? Nếu sư phụ muốn Hư Thiên Kinh quay về Tàng Kinh Các bản tông, vậy thì học xong rồi giao lại cho chưởng giáo sư bá cũng không trễ!