Cổ Thần rời khỏi Âm Minh Đàm, ngàn vạn quỷ hồn như cá trên cạn gặp nước, chạy ào ào vào trong Âm Minh Đàm, trong phiến rừng quỷ này, quỷ hồn cường đại nhất có tu vi Đoạt Xá kỳ, nhỏ yếu nhất là Dẫn Hồn kỳ, tất cả từ mọi ngóc ngách trong rừng đều lũ lượt kéo về Âm Minh Đàm.
Đi được một lúc lâu, thấy được vô số quỷ hồn từ bốn phương tám hướng kéo lại, toàn bộ đều hướng về phía Âm Minh Đàm, tựa hồ một đám vẫn luôn ngao du phiêu bạt tìm lại được đường về cố hương, vô số quỷ hồn đều liều mạng kéo về Âm Minh Đàm.
Đột nhiên...
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vnMặt nước Âm Minh Đàm rung động kịch liệt khiến đám quỷ hồn đang vội vã lao xuống Âm Minh Đàm phải ngưng cước bộ.
Quỷ hồn dưới Kim Đan kỳ, chưa thành thực thể, nhảy xuống Âm Minh Đàm không làm sủi lên một bọt nước, chỉ có quỷ hồn đã ngoài Linh Anh kỳ khi bước vào mới gây ra động tĩnh.
Quỷ hồn ngoài Linh Anh kỳ sớm đã tiến hết vào trong Âm Minh Đàm từ lâu, ngay cả đại đa số quỷ hồn Kim Đan kỳ cũng đã đi vào, hiện tại chay tới đều là quỷ hồn lang thang đi tìm kiếm huyết nhục tu sĩ, đa phần đều là Dẫn Hồn kỳ và Bồi Nguyên kỳ, quỷ hồn Kim Đan kỳ còn lại rất ít, mặt nước Âm Minh Đàm thế nào lại rung động được?
Thế nhưng, càng kỳ quái chính là, mặt nước Âm Minh Đàm rung động ngày càng kịch liệt, dần dần, mặt nước từ chỗ rung động đã biến thành sóng gợn, bắt đầu nổi lên những bọt nước.
Tựa hồ... Đáy Âm Minh Đàm có thiên quân vạn mã, đang vọt ra ngoài Âm Minh Đàm.
Trong nháy mắt, vô số quỷ hồn đều lộ ra vẻ chấn động và sợ hãi, thấy mặt nước Âm Minh Đàm chấn động ngày càng mạnh, tất cả đều lui lại phía sau.
Đột nhiên...
Mặt nước nổi lên một cột sóng cao hơn chục trược, vô số bóng đen lao ra khỏi Âm Minh Đàm.
Một loạt bóng đen hạ xuống đất, đúng là một đội kỵ sĩ, hơn mười người đều mặc áo đen, mặt cũng đen nhìn không thấy rõ, mỗi người đều cưỡi một con hắc mã, xung quanh hắc mã lập lòe đốm lửa, bốn móng ngựa treo trên bầu trời, dưới móng ngựa đều là một đoàn hỏa diễm hư huyễn.
Hơn mười con ngựa rơi xuống đất, nhất thời chạy về phía trước, trong sát na, nhóm người áo đen thứ hai lao ra khỏi Âm Minh Đàm, cũng là hơn mười gã mặc áo đen như trước, cưỡi theo hắc mã lập lòe liệt diễm tử vong, vằ rơi xuống bờ lại có một nhóm người áo đen xuất hiện ngay phía sau, tiếp tục không dừng.
Một nhóm lại một nhóm kỵ sĩ áo đen lao ra khỏi Âm Minh Đàm, rất nhanh liền có hơn chục tốp như vậy, tính ra đã có chừng trên trăm tên kỵ sĩ áo đen xuất hiện.
Liên tiếp lao ra mười hai nhóm kỵ sĩ áo đen, đột nhiên Âm Minh Đàm nổi lên một trận sóng lớn cao hơn chục trượng, một kỵ sĩ áo đen lao ra khỏi ngọn sóng, thế nhưng kỵ sĩ này so với những kỵ sĩ áo đen trước khác biệt, thân cao chừng ba trượng, cưỡi trên hắc mã cũng cao trên ba trượng, so với đám kỵ sĩ lúc trước, cao lớn hơn nhiều.
Kỵ sĩ áo đen cao lớn hạ xuống đất cũng nhanh chóng lui ra, rất nhanh, từ bên trong Âm Minh Đàm lại có một đội hơn mười gã kỵ sĩ áo đen lao ra, từng nhóm nối tiếp nhau liên tục.
Chỉ trong thoáng chốc đã có hơn trăm nhóm kỵ sĩ áo đen lao ra khỏi Âm Minh Đàm, ngoại trừ kỵ sĩ áo đen cao lớn kia, tổng số cũng có hơn nghìn kỵ sĩ áo đen xuất hiện.
Hơn nghìn kỵ sĩ áo đen, sắp xếp thành đội ngũ chỉnh tề, nhanh chóng nhắm hướng đông của rừng quỷ lao đi.
Hơn nghìn kỵ sĩ áo đen lao nhanh về phía đông, một lát sau liền không thấy bóng dáng đâu nữa, Âm Minh Đàm rất nhanh lại khôi phục vẻ yên tĩnh, đám quỷ hồn qua cơn khiếp sợ, một lần nữa tiến lại gần bờ Âm Minh Đàm, đang muốn đi xống, nước trong đầm lại một lần nữa nổi sóng, một đạo thân ảnh thật lớn lao ra.
Lần này hoàn toàn là một quái vật, cao chừng năm trượng, đầu dài đỏ tươi như máu, trên đầu không nhẵn nhụi, đỉnh đầu có một đôi sừng lớn, da dẻ đầy những nếp nhăn, hai mắt bạc trắng, cái miệng lớn mở ra giống như một chậu máu, răng nanh dài ló ra khỏi miệng, dài ba thước, trong tay còn cầm một thanh xoa lớn dài chừng bảy trượng.
Một xoa đâm xuống, vài quỷ hồn bị cự xoa đâm trúng nhất thời hóa thành hư vô, quái vật đảo mắt nhìn đám quỷ hồn xung quanh, giọng quát vang như chuông đồng:
- Không phải người ngoài Kim Đan kỳ, đều giết không tha...
Ngay sau đó, quỷ hồn dưới Kim Đan kỳ dám tiếp cận Âm Minh Đàm đều bị quái vật này dùng một xoa đâm chết.
----------
Tu sĩ và yêu tu của Tàng gia và Thanh Long tộc còn lại gần mười người, tất cả đều có tu vi Kim Đan kỳ.
Trong đó có hai đầu thanh long là Kim Đan hậu kỳ, Tàng gia cũng có hai tu sĩ là Kim Đan hậu kỳ, Kim Đan sơ kỳ và trung kỳ còn lại vừa tròn năm người.
Bên phía Hư Thiên Tông, nhân số còn lại không nhiều lắm, chỉ có bốn người mà thôi, tu sĩ Kim Đan kỳ, ngoại trừ Hoàng Dược Tiên chỉ còn lại hai người, một gã Kim Đan trung kỳ và một gã Kim Đan sơ kỳ, tu sĩ Bồi Nguyên kỳ chỉ còn sót lại một mình Vô Chân, trên tay hắn có pháp bảo lợi hại do Vô Thủy cấp cho, giúp hắn giữ lại một mạng bên trong rừng quỷ.
Trừ bốn người này, còn có Đạo Cửu Thiên của Thiên Đạo Tông, cùng với Quy tổng quản tới từ Đông Hải, trừ số đó ra, không còn ai khác.
Yêu tu Phong Lôi Ưng tộc khôn thấy người nào, tốc độ yêu tu Phong Lôi Ưng tộc cực nhanh, nhất là yêu tu Kim Đan kỳ, tốc độ bên trong rừng quỷ cũng vượt trên Tàng Thiên Cơ, đã sớm một bước rời khỏi rừng quỷ, sau đó chạy mất không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Về phần yêu tu Bồi Nguyên kỳ của Phong Lôi Ưng tộc, nếu không chết trong rừng quỷ, chạy thoát ra ngoài cũng đều bị Tàng Thiên Cơ đánh chết toàn bộ, vẫn còn lại một đống thi thể ở một bên.
Tàng Thiên Cơ đứng trên đầu một con thanh long Kim Đan hậu kỳ, ánh mắt sáng như điện, đảo qua sáu người Hư Thiên Tông phía bên này, hắn hơi nhíu mày, mục tiêu chính của hắn là Cổ Thần, vì vậy vẫn chặn sáu người Hư Thiên Tông ở đây, chưa có hạ thủ.
Thế nhưng, chờ đợi đã mấy canh giờ còn chưa thấy Cổ Thần đi ra.
Tàng Thiên Cơ ở ngay phía trước, sáu người Hoàng Dược Tiên không ai dám động, tu vi bọn họ và Tàng Thiên Cơ hoàn toàn không ở cùng một đẳng cấp, chỉ cần bọn họ khẽ động, Tàng Thiên Cơ sẽ lập tức triển khai sát chiêu lợi hại nhất.
Tuy biết Tàng Thiên Cơ sớm muộn cũng sẽ hạ sát thủ với bên mình, thế nhưng bọn họ không ai có được biện pháp, bởi vì có chạy cũng không biết chạy về đâu...
Tàng Thiên Cơ đứng trên đỉnh đầu thanh long, nhẹ nhàng mở miệng, nhưng thanh âm vẫn vang vọng, chấn động tinh thần:
- Cổ Thần, từ khoảnh khắc này trở đi, ngươi nếu còn không xuất hiện, qua mỗi một khắc ta liền giết một người, thẳng đến khi đồng môn của ngươi bị ta giết sạch mới thôi...
Bốn phía vẫn yên tĩnh, không thấy nửa bóng hình Cổ Thần đâu...
- Cổ Thần, nhanh lên một chút lăn ra đây nhận lấy cái chết!
- Cổ Thần, thái tử điện hạ muốn lấy cái đầu chó của ngươi, mau mau dâng lên!
- Cổ Thần, ngươi trốn không được đâu, nếu không ra, thái tử điện hạ muốn giết người rồi đó!
.....
Tu sĩ Tàng gia lớn giọng hô lên.
Tàng Thiên Cơ đột nhiên đưa một ngón tay, chỉ hướng một gã tu sĩ Kim Đan kỳ của Hư Thiên Tông, nói:
- Ngươi... Đi ra đây.
Người này chính là trưởng lão Lâm Nhược Phong của Ẩn Kiếm Phong, ngày trước cũng muốn Cổ Thần gia nhập Ẩn Kiếm Phong, lúc này bị Tàng Thiên Cơ điểm trúng, nhất thời kinh hồn táng đảm, thân thể khẽ run lên, không dám tiến về phía trước.
- Hừ...
Tàng Thiên Cơ hừ lên giận dữ, từ mi tâm phóng ra một đạo kim mang, bắn nhanh về phía Lâm Nhược Phong.
Trong mắt Lâm Nhược Phong chỉ còn nỗi sợ hãi, vội vàng tung ra một kiện pháp bảo phòng ngự trung phẩm, đồng thời tạo ra một tầng cương tráo pháp lực.
Thế nhưng, chỉ trong sát na, đạo kim quang đã xuyên qua kiện pháp bảo phòng ngự trung phẩm, xuyên thấu qua cả tầng cương tráo pháp lực, Lâm Nhược Phong còn đang trong kinh hãi đã bị kim quang bắn thủng mi tâm.
Cả thân thể và linh hồn, trong nháy mắt bị miểu sát...
Một tu sĩ Kim Đan kỳ, Tàng Thiên Cơ vừa ra tay, ngay cả lực hoàn thủ cũng không có.
Kim mang bắn ra khỏi sau gáy Lâm Nhược Phong, lúc này mọi người mới nhìn rõ, đây là một mũi dùi màu vàng dài hơn thước.
Kim Linh Trùy xẹt thành một đạo kim mang, rất nhanh quay trở lại mi tâm Tàng Thiên Cơ.
- Lâm trưởng lão...
Hoàng Dược Tiên và một vị trưởng lão khác thét lên một tiếng kinh hãi, đưa tay đỡ lấy, nhưng khí tức Lâm Nhược Phong đã biến mất từ lâu.
Tựa như đạp chết một con kiến, sắc mặt Tàng Thiên Cơ không hề thay đổi, vẫn hăng hái trò chuyện vui vẻ như trước.
Mấy người ngoại trừ căm tức nhìn Tàng Thiên Cơ cũng không biết làm gì khác hơn, giữa Thần Hải cảnh và Mệnh Tuyền cảnh, cách biệt như trời với đất, mấy người dù có liên thủ xông lên cũng không thể cũng không thể làm gì được Tàng Thiên Cơ.
Qua một khắc, Tàng Thiên Cơ một lần nữa hô to lên:
- Cổ Thần, lần giết chóc thứ hai lại muốn bắt đầu rồi.
- Cổ Thần, nhanh lăn ra đây! Dâng cái đầu chó của ngươi lên cho thái tử điện hạ...
- Cổ Thần, dù ngươi trốn tới chân trời góc biển, cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của thái tử điện hạ...
- Cổ Thần, ngươi chết chắc rồi, nhanh lăn ra đây...
Tu sĩ Tàng gia lại phấn khích hô to lên.
Tàng Thiên Cơ lại đưa ngón tay chỉ xuống, nói:
- Ngươi... Đi ra đây.
Đầu óc Vô Chân nhất thời
"ông" lên, người Tàng Thiên Cơ chỉ, chính là Vô Chân hắn.
Có thảm trạng vừa rồi của Lâm Nhược Phong, Vô Chân bị Tàng Thiên Cơ điểm trúng, hai chân nhất thời mềm nhũn, suýt chút nữa ngã xuống đất, bất quá tay hắn vẫn còn giữ được lưu loát hơn chân, trước khi ngã xống còn kịp đổ người về phía trước...
Thấy bàn tay Tàng Thiên Cơ khẽ động, Vô Chân nhất thời nằm bái ngay trên mặt đất, cao giọng nói:
- Thái tử điện hạ tha mạng, thái tử điện hạ tha mạng...
Tàng Thiên Cơ chăm chú nhìn vào Vô Chân, nói:
- Ngươi dựa vào cái gì để giữ mạng sống?
- Thái tử điện hạ, ta là thiếu tông chủ Hư Thiên Tông, người muốn biết gì vể Cổ Thần ta liền nói ra tất cả, người muốn biết gì về Hư Thiên Tông, ta cũng nới ra tất cả, chỉ xin thái tử điện hạ tha mạng! Vô Chân nguyện làm trâu làm ngựa, nguyện ra sức vì thái tử điện hạ!
Trong lòng Vô Chân sớm đã nghiêng về Tàng Thiên Cơ, lúc này đã tới lúc sinh tử tồn vong, nhất thời liền vất bỏ tôn nghiêm, liên tục bái lạy.
Tàng Thiên Cơ ngừng tay, mỉm cười nói:
- Vậy chờ biểu hiện của ngươi, có đáng giữ lại một mạng hay không!
Nghe được lời Vô Chân, ngay cả tông môn cũng muốn bản rẻ, Hoàng Dược Tiên liền trách mắng:
- Vô Chân, ngươi sao dám phản bội sư môn? Ngươi còn mặt mũi nào gặp lại phụ thân ngươi?
Vô Chân nhất thời xoay người, chỉ vào Hoàng Dược Tiên, nói:
- Thái tử điện hạ, người này chính là thủ tọa Bách Thảo Phong của Hư Thiên tông, tên là Hoàng Dược Tiên, là sư phụ của Cổ Thần, cũng là gã đan dược sư cấp mười của Hư Thiên tông, địa vi trong Hư Thiên Tông gần bằng với tông chủ và thái thượng trưởng lão.
- Sư phụ Cổ Thần?
Thanh âm Tàng Thiên Cơ lạnh lùng, nói:
- Ngươi nói chỉ có vậy? Những thứ đó ai cũng đều biết, chỉ vậy cũng muốn đổi lại mạng ngươi?
Vô Chân nhất thời kinh hồn táng đảm, liên tục bái lạy, nói:
- Thái tử điện hạ, người muốn biết gì xin cứ hỏi, chỉ cần tiểu nhân biết được điều gì, sẽ nói ra toàn bộ.
Khóe mắt Tàng Thiên Cơ hiện lên ý cười, nói:
- Thứ nhất, gia hương Cổ Thần ở nơi nào? Thứ hai, Thiên Tinh Hóa Hư đại trận của Hư Thiên Tông có phương pháp hóa giải hay không? Ngươi nếu có thể trả lời một vấn đều liền có thể tha ngươi một mạng, trả lời cả hai vấn đề liền có thưởng lớn!
- Hồi bẩm thái tử điện hạ, Cổ Thần kia trước khi gia nhập Hư Thiên Tông chỉ là một gã tán tu, không nhà không quê, không biết xuất sứ ở đâu...
Vô Chân run miệng nói một câu, thấy Tàng Thiên Cơ nhướng mày, nhất thời xụp người nằm bái trên mặt đất, cả tiếng nói;
- Thái tử điện hạ, vấn đề thứ hai, ta tuy rằng không biết phương pháp phá giải, nhưng xin người cho ta thời gian, để ta trở lại Hư Thiên Tông, ta nhất định sẽ tìm ra phương pháp hóa giải Thiên Tinh Hóa Hư đại trận! Cầu xin thái tử điện hạ tha mạng...
- Nghịch tặc Vô Chân... Dám bán đứng tông môn, đáng chết!
Hoàng Dược Tiên và một vị trưởng lão Kim Đan kỳ chủ mạch khác nghe được Vô Chân nói, nhất thời giận dữ, hét lớn một tiếng, đồng loạt xuất thủ, hai đạo chưởng cương mạnh mẽ đánh tới người Vô Chân, ý đồ lập tức xử tử.
Thiên Tinh Hóa Hư đại trận chính là thứ duy nhất Hư Thiên Tông dựa vào để đặt chân tại bên trong đại doanh Đế Đình hơn nghìn năm nay, nếu bị Tàng Thiên Cơ biết được phương pháp hóa giải Thiên Tinh Hóa Hư đại trận, vậy đó chính là ngày tàn của Hư Thiên Tông.
Hoàng Dược Tiên và vị trưởng lão kia làm sao có thể dễ dàng để cơ nghiệp vạn năm của Hư Thiên Tông xụp đổ trong chốc lát? Vô Chân có thân phận đặc thù, sớm muộn cũng sẽ biết được phương pháp phá giả Thiên Tinh Hóa Hư đại trận, vì vậy, hai người đều đồng loạt xuất thủ, đánh ra công kích cực mạnh, vô luận như thế nào, cũng phải đánh chết Vô Chân.
Tàng Thiên Cơ thấy vậy cười nhạt một tiếng, trong mắt hiện lên tia chẳng đáng, nhất thời đánh ra một chưởng, một đạo chưởng cương lớn tới trăm trượng bay ra khỏi tay, đồng thời giữa mi tâm chợt lóe, hai đạo kim quang một trắng một vàng nhanh như thiểm điện bắn về phía hai người Hoàng Dược Tiên.
Oanh...
Trong sát na, chưởng cương của Tàng Thiên Cơ liền đụng trúng hai đạo chưởng cương của Hoàng Dược Tiên và vị trưởng lão kia, một tiếng nổ vang, hai đạo chưởng cương trong nháy mắt bị đánh tan, cả người Hoàng Dật Tiên chấn động, khí huyết trong người nhộn nhạo.
Chỉ có tu vi Kim Đan trung kỳ, vị trưởng lão kia càng thảm hơn, miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Nhìn hai đạo quang mang đang lao nhanh tới, hai người không kịp điều chỉnh khí tức, nơi mi tâm lập tức bay ra một kiện pháp bảo phòng ngự, chỉ là, pháp bảo phòng ngự của Hoàng Dược Tiên chính là thượng phẩm, còn pháp bảo phòng ngự của vị trưởng lão kia chỉ là trung phẩm, nhưng lại bay ra liên tiếp hai kiện.
Oành...
Một tiếng nổ lớn vang lên, Băng Linh Trùy bắn trúng đỉnh luyện đan, là pháp bảo phòng ngự do Hoàng Dược Tiên xuất ra, Băng Linh Trùy bị dội trở về, còn đỉnh luyện đan kia cũng xuất hiện thêm một vết lõm sâu cỡ ngón tay.
Về phần vị trưởng lão kia liên tiếp phóng ra hai kiện pháp bảo phòng ngự, Kim Linh Trùy mạnh mẽ, sau khi xuyên thủng qua hai kiện pháp bảo, thế đi vẫn không giảm, tiếp tục xuyên thấu qua cương tráo pháp lực của vị trưởng lão này, bắn thẳng vào mi tâm.
Vị trưởng lão kia hét thảm một tiếng, thân thể và linh hồn đều bị tiêu diệt, Kim Linh Trùy bắn ra từ sau gáy hắn, hóa thành một đạo kim quang, cùng với Băng Linh Trùy, rất nhanh trở lại trong mi tâm Tàng Thiên Cơ.
- Hàn trưởng lão...
Hoàng Dược Tiên kinh hô một tiếng, đỡ lấy thân thể vị trưởng lão kia, máu đang không ngừng chảy ra từ mi tâm hắn, đã tuyệt khí từ bao giờ.
Một kích tiện tay, Hư Thiên Tông lại có một vị trưởng lão chết dưới tay Tàng Thiên Cơ.
Ngũ Linh Phân Thần Trùy kia chính là pháp bảo cực phẩm, cho dù đơn độc phóng xuất ra một trùy cũng có uy lực mạnh hơn nhiều so với pháp bảo thượng phẩm, tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh bị Ngũ Linh Phân Thần Trùy bắn trúng cũng phải trọng thương, tu sĩ Kim Đan kỳ bị bắn trúng chỗ yếu hại, lập tức bị miểu sát.
Thấy Tàng Thiên Cơ chỉ giơ tay nhấc chân liền đánh chết một vị trưởng lão Kim Đan kỳ, trong lòng Vô Chân đối với lực lượng của Tàng Thiên Cơ càng thêm sùng bái, ngay cả bò xoài dưới đất cũng bất chấp, vừa bò qua bên kia vừa nói:
- Thái tử điện hạ, ngươi giết hết những người này, ta trở lại Hư Thiên Tông, nhanh thì năm năm, lâu thì mười năm, nhất định tìm được phương pháp phá giải Thiên Tinh Hóa Hư đại trận, đến lúc đó cung nghênh thái tử điện hạ đi vào Hư Thiên Tông.