Chân Tiên

Chương 217: Ngươi không giết được ta


Vụ nổ trôi qua, bàn tay nghìn trượng và cự chưởng màu vàng đều biến mất, Cổ Thần vừa mới chạy về đại điện bảo tháp, chỉ nghe thấy tiếng răng rắc liên tục vang lên, chỉ thấy toàn bộ nóc đại điện bảo tháp rạn nứt, ầm ầm sụp đổ.

Kim quang hóa thành cự chưởng màu vàng kia chính là đạo năng lượng cuối cùng của Bảo Tháp Thiên Vương lưu lại trong Bảo Tháp Thiên Vương phủ, tuy Bảo Tháp Thiên Vương phủ là thiên vương thái cổ, tu vi vượt xa Tàng Thiên Cơ, nhưng chỉ lưu lại một đạo năng lượng, hiển nhiên không phải đối thủ của Tàng Thiên Cơ.

Chống lại một chưởng, mặc dù đã đánh tan bàn tay lớn nhìn trượng của Tàng Thiên cơ, nhưng đồng thời cự chưởng màu vàng cũng bị chấn nát, kể cả tòa Bảo Tháp Thiên Vương phủ cũng bị chấn động dần dần sụp đổ.

Toàn bộ bảo tháp điện, pho tượng Bảo Tháp Thiên Vương đều hóa thành vô số mảnh nhỏ như đầu ngón tay, rơi xuống phía dưới, trận gió mãnh liệt thổi qua, hơn phân nửa mảnh nhỏ đều bị hai chưởng va chạm tạo thành sóng chấn động thổi văng đi, chỉ còn một chút ít rơi xuống mặt đất.

Trong khoảng khắc, toàn Bảo Tháp Thiên Vương Phủ hóa thành hư vô, chỉ để lại vô số mảnh nhỏ vương vãi, thân thể Cổ Thần chợt bại lộ trong không khí, có hai đạo ánh mắt giống như lưỡi đao nhìn chăm chú lên người hắn, Cổ Thần giương mắt lên nhìn, Tàng Thiên Cơ đang ở trên cao nghìn trượng nhìn xuống người hắn.

Ánh mắt hai người gặp nhau, sát khí lộ rõ, sát khí đôi bên va chạm kịch liệt khiến không khí nổi lên từng trận rung động.

Chỉ liếc mắt một cái, ánh mắt Cổ Thần lại chuyển qua phía bên phải, cách ba mươi trượng có một truyền tống trận tỏa ra khí tức cổ xưa, tuy rằng đã bị mảnh vụn đổ nát che phủ hơn phân nửa, nhưng Cổ Thần căn cứ vào phương vị địa đồ có thể phán đoán ra chuẩn xác, đó chính là truyền tống trận.

Bảo Tháp Thiên Vương phủ bị Tàng Thiên Cơ chấn vỡ, thoạt nhìn Cổ Thần tựa hồ trực tiếp bại lộ trước mặt Tàng Thiên Cơ, càng thêm nguy hiểm, nhưng trừ đi ngăn cản trung gian cũng rút ngắn khoảng cách giữa Cổ Thần và truyền tống trận.

Khoảng cách gần ba mươi trượng, tránh được ba mươi trượng này là sống, chạy không được, rơi vào tay Tàng Thiên Cơ, là chết. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Nói thì dài, nhưng tất cả những biến hóa này chỉ diễn ra chỉ trong chớp nhoáng, thân thể Cổ Thần lập tức hóa thành một đạo tàn ảnh, mạnh mẽ vọt về phía truyền tống trận.

Cùng lúc đó, Tàng Thiên Cơ đánh mạnh một chưởng, không trung chợt xuất hiện một cự chưởng lớn chừng trăm trượng, cách đỉnh đầu Cổ Thần hơn mười trượng mạnh mẽ đập xuống.

Trong sát na, một cự chưởng này tựa hồ đã hoàn toàn phong tỏa phạm vi không gian trăm trượng, tốc độ của Cổ Thần trong nháy mắt biến chậm, phía trước tựa hồ như có khối tường khí vô hình ngăn cản, mỗi một nửa bước đi đều cần phải dùng hết toàn bộ khí lực.

Trong nháy mắt, thân thể Cổ Thần mới chạy tới cạnh truyền tống trận chừng mười trượng, cự chưởng lớn trăm trượng đã chụp xuống đỉnh đầu.

Cự chưởng lần này của Tàng Thiên Cơ tuy không có khí thế như cự chưởng nghìn trượng ban đầu, nhưng tốc độ cự chưởng trăm trượng càng thêm nhanh hơn, đứng ở ngoài nghìn trượng, Tàng Thiên Cơ cũng thấy được truyền tống trận, tự hiên hiểu rõ ý đồ của Cồ Thần.

Trong nháy mắt, cự chưởng trăm trượng và kiện pháp bảo phòng ngự trung phẩm thạch bi màu đỏ va chạm một chỗ, giống như đậu hũ, tấm thạch bi màu đỏ trong nháy mắt bạo tạc, hoàn toàn bị hủy diệt.

Cự chưởng lớn trăm trượng chỉ dừng lại một chút, lần thứ hai đánh xuống, va chạm với kiện pháp bảo phòng ngự trung phẩm thứ hai, Hàn Cương Ấn!

Hàn Cương Ấn đã từng giúp Cổ Thần ngăn cản mấy lần nguy cơ, so với thạch bi màu đỏ mạnh hơn một chút, nhưng trong chớp mắt cũng bị phá tan thành vô số mảnh nhỏ.

Cự chưởng trăm trượng liên tiếp hủy đi hai kiện pháp bảo phòng ngự trung phẩm, uy lực hơi chút giảm nhẹ, sau đó cự chưởng va chạm vào kiện pháp bảo hình khăn tay cuối cùng, không khí bốn phía dưới uy áp cự chưởng nhất thời bị phong tỏa, nguyên bản pháp bảo khăn tay theo gió mà động đột nhiên giống như bị trúng thuật định thân, lập tức dừng lại, bị chưởng cương chụp xuống nhất thời xuất hiện vết rách giống như mạng nhện, trong nháy mắt pháp bảo hình khăn tay đã hoàn toàn biến thành hư vô.

Chỉ trong thời gian cực kỳ ngắn ngủi, ba kiện pháp bảo phòng ngự trung phẩm đủ để ngăn cản một kích toàn lực của tu sĩ Kim Đan kỳ, dĩ nhiên đã bị hủy diệt toàn bộ dưới một chưởng của Tàng Thiên Cơ.

Cự chưởng lớn trăm trượng tuy đã hủy diệt ba kiện pháp bảo phòng ngự trung phẩm, uy lực đã giảm đi nhiều, đã nhỏ đi chỉ còn hơn mười trượng, thế nhưng đối với Cổ Thần mà nói, vẫn nguy hiểm vô cùng.

Ngự khống ba kiện pháp bảo, hầu như đã là cực hạn của Cổ Thần, hiện tại tuy rằng pháp bảo đã bị phá hủy, nhưng cự chưởng đã tới trước mặt, Cổ Thần không kịp phóng ra pháp bảo, chỉ có thể đón đỡ.

Há miệng rống lớn, một đạo long ngâm vang vọng chân trời, y phục màu xanh trên người Cổ Thần nhất thời hóa thành tro tàn, thân thể hắn long hóa trong nháy mắt, long lân màu vàng phủ toàn bộ thân thể, đồng thời, Thiên Cương Thối Thể đại pháp bị Cổ thần thúc đẩy tới trạng thái mạnh nhất.

Đối mặt với cự chưởng còn sót lại hơn mười trượng đánh xuống cực nhanh, Cổ Thần đẩy bàn phải vào mu bàn tay trái, bàn tay trái mạnh mẽ đánh lên trên cao.

Tử diễm băng viêm trong nháy mắt phun ra, hóa thành một băng chưởng khoảng chừng hơn mười trượng, va chạm một chỗ với cực chưởng của Tàng Thiên Cơ.

Kích cỡ băng chưởng và cự chưởng màu xanh không hơn kém nau, nhưng thực lực mạnh yếu lại giống như trên trời dưới đất, chỉ nghe thấy một tiếng rắc vang vọng, băng chương trong nháy mắt bạo liệt, cự chưởng màu xanh oanh kích thẳng xuống, bị băng chưởng ngăn cản, chưởng cương màu xanh chỉ còn lại mấy trượng, khẽ khắc lên người Cổ Thần.

Vô số long lân từ trên người Cổ Thần rơi xuống, vết máu loang lổ, một ngụm máu tươi từ trong miệng Cổ Thần phun ra, thế nhưng hai chân hắn vẫn đứng vững trên mặt đất, không một chút động đây, trong mắt hắn bùng lên quang mang màu hồng, không thấy nửa điểm thống khổ, nhìn Tàng Thiên Cơ không có nửa điểm tỏ ra yếu kém.

Bị hủy ba kiện pháp bảo trung phẩm, bản thân Tàng Thiên Cơ bị thương, thế nhưng hắn vẫn chưa chết… Hắn đã chặn được một chưởng của Tàng Thiên Cơ.

- Tàng Thiên Cơ, ngươi không giết được ta…

Trong mắt Cổ Thần là một mảnh huyết hồng, quát lớn.

- Cổ Thần….

Thấy miệng Cổ Thần phun ra máu tươi, Tiểu Bạch chạy lên bờ vai cấp tốc hô lên, đây là lần đầu tiên Tiểu Bạch nhìn thấy Cổ thần bị thụ thương nặng như vậy.

Trong lúc hét lớn, thân thể Cổ Thần lập tức lóe lên, liền chạy về phía truyền tống trận, tuy rằng quang mang màu hồng trong mắt hắn bùng lên, thế nhưng trong đầu hắn lại rất rõ ràng, hiện tại không phải là đối thủ của Tàng Thiên Cơ, chỉ cần tránh được một mạng, núi xanh còn đó, không lo thiếu củi đốt sau này.

Trên người Cổ Thần dĩ nhiên có nhiều pháp bảo trung phẩm như vậy, cuối cùng còn thành công chặn được một kích của hắn, trong mắt Tàng Thiên Cơ lộ ra một tia kinh ngạc, phải biết tu sĩ Kim Đan kỳ bình thường cũng khó ngăn được một chưởng này của hắn.

Thế nhưng lúc này cư nhiên bị một tu sĩ Dẫn Hồn sơ kỳ đón đỡ thành công?

Một tia tức giận sinh ra trong lòng Tàng Thiên Cơ, sát khí trong mắt hắn càng tăng lên, bất quá thân thể chưa động, vung nhẹ tay, cách đỉnh đầu Cổ Thần hơn mười trượng lại xuất hiện một cự chưởng màu xanh lớn trăm trượng, mạnh mẽ vỗ xuống.

Lúc này Cổ Thần đã tiến vào phạm vi mười trượng gần truyền tống trận, cách truyền tống trận chỉ còn trên dưới mười trượng, cự chưởng màu xanh nhất thời phong tỏa toàn bộ không gian bên dưới.

Cổ Thần rõ ràng cảm giác được, một chưởng này so với một chưởng vừa rồi càng thêm uy lực.

Không gian đều bị phong tỏa, Cổ Thần không thể tiến thêm, chỉ có thể một lần nữa đối địch, đẩy mạnh tay, một khối mộc bài từ trong Càn Khôn Trạc bay ra, đây chính là kiện pháp bảo phòng ngự trung phẩm lấy được từ trong tay Tàng Trạch Uyên, còn chưa kịp luyện hóa, không thể phát huy toàn bộ uy lực, thế nhưng lúc này Cổ Thần không quản được nhiều như vậy.