Ngũ Linh Phân Thần trùy là pháp bảo thành danh của Tàng gia Đại Doanh, một khi luyện chế ra chí ít cũng là pháp bảo thượng phẩm, tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh cũng không thể chống đỡ được, bởi vì Ngũ Linh Phân Thần trùy cực kỳ khó luyện, vì vậy số lượng cực kỳ nhỏ bé.
Tàng Trạch Uyên là thành viên tinh anh hạch tâm nhất Tàng gia, đương nhiên cũng được Tàng gia phân phối Ngũ Linh Phân Thần trùy, thấy Cổ Thần đột nhiên phóng ra Ngũ Linh Phân Thần trùy, không diễn tả nổi chấn động trong lòng.
Ngay trong lúc kinh hãi chấn động, Ngũ Linh Phân Thần trùy đã lấy đi tính mạng của hắn.
Tàng Trạch Uyên vừa chết, pháp bảo mộc bài cũng mất đi pháp lực khống chế, nhanh chóng nhỏ đi, đây chính là một kiện pháp bảo phòng ngự, Cổ Thần khẽ nắm tay, hư không thu lấy pháp bảo mộc bài.
Đồng thời, pháp bảo phi kiếm, Ngũ Linh Phân Thần trùy hóa thành sáu đạo hào quang, bay vào mi tâm Cổ Thần.
- Ngũ Linh Phân Thần trùy?
Đúng lúc này lại có một thanh âm khiếp sợ vang lên, Tàng Hồng Uyên đột nhiên xuất hiện, trong nháy mắt khi Ngũ Linh Phân Thần trùy tiến vào mi tâm Cổ Thần vừa vặn bị hắn nhìn thấy.
Bất quá, thanh âm khiếp sợ của Tàng Hồng Uyên vừa dứt, ánh mắt hắn lại rơi vào thi thể của Tàng Trạch Uyên. Tàng Trạch Uyên là tu sĩ Bồi Nguyên trung kỳ, chỉ trong thời gian ngắn ngủi như vậy đã mất mạng, trong mắt Tàng Hồng Uyên càng thêm kinh hãi, hô lớn:
- Trạch Uyên…
Cổ Thần thấy thế, nhất thời thân thể xoay chuyển, bước vào sinh đạo, cấp tốc chạy sâu vào trung tâm Lục Long Nhiếp Tâm trận.
Tàng Hồng Uyên là tu sĩ Bồi Nguyên hậu kỳ, Cổ Thần cũng không muốn dây dưa với hắn cái gì, bất quá, nếu như hắn dám đuổi theo mà nói, Cổ Thần cũng không ngại mượn Lục Long Nhiếp Tâm trận đánh chết hắn.
Tu sĩ Bồi Nguyên kỳ chỉ cần truy đuổi tiến vào sâu quá ba dặm, một khi rời khỏi sinh đạo hầu như phải chết.
Tàng Hồng Uyên so với Tàng Trạch Uyên hiển nhiên cẩn thận hơn rất nhiều, nhìn Cổ Thần biến mất không lập tức đuổi theo, mà đầu tiên bay tới mang theo thi thể Tàng Trạch Uyên cấp tốc rời khỏi Lục Long Nhiếp Tâm trận.
Đọc Truyện Kiếm Hiệp https://truyenfull.vnCó người hiểu được Lục Long Nhiếp Tâm trận, việc này tương đối nghiêm trọng, Tàng Hồng Uyên chỉ có thể chờ thái tử Tàng Thiên Cơ tới đây.
Cổ Thần dọc theo sinh đạo, đứng trên pháp bảo phi kiếm, một đường bay đi.
Tuy rằng Lục Long Nhiếp Tâm trận lợi hại không gì sánh được, nhưng chỉ cần biết được phương hướng trận đạo, luôn luôn đi theo phương hướng sinh đạo thì sẽ không gặp bất cứ nguy hiểm gì.
Chỉ là, phi độn trong Lục Long Nhiếp Tâm trận so với phi độn bên ngoài chậm hơn không chỉ mười lần. Sáu trận nhỏ kết hợp thành Lục Long Nhiếp Tâm trận tương hỗ đan xen lẫn nhau, không hề đi một mạch theo đường thẳng, mà sáu trận đạo đan xen lẫn nhau như một mạng nhện phức tạp vô cùng.
Cổ Thần di chuyển trong sinh đạo, cũng không phải là liên tục phi độn theo một phương hướng nhất định, còn phải thường xuyên thay đổi phương hướng, có đôi khi thậm chí phải quay đầu bay ngược lại, từ ngoài trận tới trận tâm tuy rằng hơn một trăm dặm, thế nhưng lộ trình thực tế ước chừng năm trăm dặm, hầu như gấp ba lần khoảng cách thẳng.
Càng tới trận tâm tốc độ phi hành của Cổ Thần càng chậm, trong lòng phải tính hết toàn bộ đường đi sinh đạo mới dám tiến lên, phạm vi tâm trận chỉ gần trăm dặm, thế nhưng ngay cả tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh cũng có thể tiêu diệt, chỉ hơi chút sai lầm đi lệch khỏi sinh đạo, Cổ Thần sẽ bị diệt sát trong nháy mắt.
Chờ khi Cổ Thần tiến vào trong trận khoảng một trăm dặm, thời gian đã trôi qua mấy canh giờ. Vị trí hắn tiến vào trong trận hiện tại tụ tập không dưới trăm tên tu sĩ Tàng gia, cùng với đám tay sai.
Tàng Mục Nam đã chạy tới thành Bảo Tháp.
Tàng Thiên Cơ đội tử ngọc kim quan, mặc tú long tử bào, thắt lưng đeo bạch ngọc long bội, chân đi thanh long ngoa (giày thanh long), từ khi hắn gặp phải Ngô Tinh tại di chỉ Tà Băng Tông liền lập tức chạy về Đế Đình, tiếp tục trôi qua hơn một tháng mới xua tan được bóng ma trong lòng, khôi phục lại đạo tâm ngày nào.
Sau đó, Tàng Thiên Cơ lại tới thành Bảo Tháp, một lần nữa tìm kiếm tư liệu về Lục Long Nhiếp Tâm trận mà Lý gia lưu lại.
Nghe Tàng Mục Nam nói có người xông vào trong Lục Long Nhiếp Tâm trận, hai mắt Tàng Thiên Cơ nhất thời bùng phát tinh quang, thân thể chợt lóe phóng lên cao, hóa thành một đạo lưu quang, phi độn cực nhanh về phía bí địa Lý gia.
Mặc dù trong thành Bảo Tháp có trận pháp cấm phi hành, thế nhưng đối với tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh mà nói, căn bản không hề có ảnh hưởng, huống chi là thân phận tôn quý như Tàng Thiên Cơ?
Chân đi thanh long ngoa, chính là do hai đầu thanh long tu vi Mệnh Tuyền cảnh luyện hóa thành, tốc độ phi hành cực kỳ nhanh, trong vòng một ngày có thể phi độn mười vạn dặm, từ thành Bảo Tháp tới bí địa Lý gia bất quá hơn năm nghìn dặm, chỉ trong thời gian gần nửa khắc, một đạo lưu quang đã hạ xuống vị trí Cổ Thần vào trận.
Lưu quang tiêu tán, đầu đội tử ngọc kim quan, vẻ mặt cao ngạo, Tàng Thiên Cơ xuất hiện trước mặt chúng tu sĩ ngoài trận.
- Bái kiến thái tử!
Chúng tu sĩ nhất thời khom người cung kính hô.
Tàng Thiên Cơ khoát tay áo, ánh mắt rơi vào một tu sĩ trung niên tuổi tác ước chừng hơn ba mươi tuổi, đầu đội ngọc quan, hỏi:
- Chân Cơ, ngươi có nhìn thấy người xông vào trận hay không?
Tàng Chân Cơ, một trong thập đại đế tử Đế Đình Đại Doanh, đứng hàng thứ chín, tuổi tác hiện tại là bốn mươi lăm, tu vi Kim Đan hậu kỳ, chính là người phụ trách trông coi bí địa Lý gia.
Tàng Thiên Cơ, trong thập đại đế tử đứng hàng thứ mười, hiện nay hai mươi ba tuổi, tu vi Mệnh Tuyền cảnh Linh Anh trung kỳ, thiên tư đứng đầu thập đại đế tử, tốc độ tu luyện đứng đầu thập đại đế tử, được Doanh Đế lập làm thái tử Đại Doanh.
- Thiên Cơ, khi ta tới nơi này thì người nọ đã tiến vào trong trận đã lâu.
Ánh mắt Tàng Chân Cơ chuyển sang Tàng Hồng Uyên bên cạnh, nói:
- Hồng Uyên từng truy đuổi vào trong trận, thấy mặt người nọ, Hồng Uyên, ngươi kể lại tình huống người nọ, nói với thái tử mọt chút.
Tàng Hồng Uyên gật đầu, chắp tay nói với Tàng Thiên Cơ:
- Khởi bẩm thái tử, người nọ thoạt nhìn ba mươi tuổi, tướng mạo rất bình thường, không có đặc điểm gì chú ý, thế nhưng …. Trên tay người này có pháp bảo Ngũ Linh Phân Thần trùy của Tàng gia chúng ta!
- Ngũ Linh Phân Thần trùy?
Trong mắt Tàng Thiên Cơ hơi lộ vẻ kinh hãi, nói:
- Như vậy có nghĩa là…
Tàng Hồng Uyên gật đầu:
- Ta tận mắt nhìn thấy, đồng thời Trạch Uyên sớm truy đuổi vào trong trận, chính là bị người này dùng Ngũ Linh Phân Thần trùy giết chết, từ tổn thương trên thi thể của Tàng Trạch Uyên xem xét, đích thực là Ngũ Linh Phân Thần trùy của Tàng gia chúng ta! Chỉ là không biết vì sao uy lực nhỏ hơn nhiều!
- Ta đã kiểm tra qua thi thể Tàng Trạch Uyên, đích thực là chết bởi Ngũ Linh Phân Thần trùy!
Tàng Chân Cơ khẽ gật đầu.
Tàng Thiên Cơ nhíu mày, nói:
- Tăng số lượng nhân thủ, bảo vệ bất cứ một sinh đạo nào ngoài Lục Long Nhiếp Tâm trận, từng chỗ ra chí ít có ba tu sĩ Bồi Nguyên cảnh, năm tu sĩ Dẫn Hồn cảnh trông coi, ta sẽ tự mình chờ đợi người nọ rời khỏi trận! Hừ… Nếu đã vào trận, ta sẽ để hắn có vào mà không có ra…
Mọi người nhất tề gật đầu, hô lớn:
- Rõ…
Ánh mắt Tàng Thiên Cơ nhìn vào Lục Long Nhiếp Tâm trận phía trước, trong mắt tràn đầy sát khí.
Cổ Thần đang đi trong một sinh đạo, đột nhiên trên lưng mát lạnh, tựa hồ có một đạo công kích vô hình vô chất kích thẳng vào lưng hắn, khiến trong lòng hắn cả kinh.
Một phần cảm giác này đối với Cổ Thần mà nói phi thường quen thuộc, trong lòng mặc niệm: Tàng Thiên Cơ…
- Tàng gia các ngươi đã muốn bảo vật trong bí địa Lý gia như vậy, xem ra bảo vật này rất bất phàm… Nếu như là kiện pháp bảo lợi hại, Tàng Thiên Cơ, sau này vừa lúc dùng nó để lấy cái đầu trên cổ ngươi.
Cổ Thần thì thầm.
Nói xong, tiếp tục tiến sâu vào trong Lục Long Nhiếp Tâm trận.
Lại đi mấy canh giờ, Cổ Thần đi tới trung tâm một mảnh tinh không, trong vòng phương viên trăm trượng không hề có tinh cầu lo lửng, chỉ là trung tâm trăm trượng có một tinh cầu lớn chừng mười trượng, trong mắt Cổ Thần vui vẻ, theo như ghi chép trên bản đồ bí địa Lý gia, nơi này chính là trận tâm của Lục Long Nhiếp Tâm trận rồi.
Khỏa tinh cầu lớn chừng mười trượng kia chính là thông đạo duy nhất nối thông với bí địa Lý gia.
Diện tích bí địa Lý gia không lớn, chỉ có phương viên hơn trăm trượng, then chốt là bên ngoài có Lục Long Nhiếp Tâm trận, bao phủ phương viên hơn một trăm dặm.
Dựa theo lộ tuyến trên bản đồ, Cổ Thần dọc đường đi quanh co, rốt cuộc cũng đi tới trận tâm, một chân chạm vào tinh cầu lớn chừng mười trượng trước mặt, nhất thời một loại cảm giác đá vào vật thể thực chất xuất hiện trong lòng Cổ Thần.
Từ lúc vào trận Cổ Thần đã có cảm giác giống như bay lượn trong hư không, phía dưới cũng là không gian vô cùng vô tận, không hề có bất cứ thứ gì chân thực, cho tới hiện tại mới có cảm giác chạm vào một vật thể chân thực gì đó.
Nháy mắt khi bàn chân Cổ Thần chạm vào khỏa tinh cầu kia, khung cảnh bốn phía lập tức biến đổi, không còn tinh không vô cùng vô tận, bên phải là một bãi cỏ xanh tốt, bên trái là một mảnh rừng rậm, gió thổi vi vu, tiếng lá cây xào xạc.
Phía trước, một tòa phủ đệ cao tới mấy trượng xuất hiện trước mắt Cổ Thần, giống như một tòa cung điện, cửa lớn phủ đệ đóng chặt, trên biển trước cửa có khắc năm chữ lớn bằng vàng: Bảo Tháp Thiên Vương Phủ.
Cổ Thần đang muốn phi độn tiến vào trong phủ, đột nhiên một cỗ uy áp từ trên bầu trời ập tới. Cổ Thần vừa mới bay lên hơn một trượng liền bị cỗ uy áp này đè xuống dưới đất.
Trong lòng Cổ Thần cả kinh, nơi này bị hạ trận pháp cấm phi hành, đồng thời trận pháp cấm chế này tương đối lợi hại, dĩ nhiên vừa mới nhảy lên hơn trượng đã bị đè ép xuống dưới mặt đất, coi như là tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh chỉ sợ cũng không thể phi hành tại nơi đây.
Cổ Thần đi bộ về phía trước, rất nhanh đã tới trước mặt cửa chính, nhìn tình huống chỉ có thể đi vào từ cửa chính này.
Cửa lớn Bảo Tháp Thiên Vương phủ đóng chặt, cao chừng ba trượng, rộng hai trượng, rất uy vũ, trước cửa có hai sư tử bằng đá, cao tới trượng rưỡi, nhìn vô cùng sống động, tựa như vật sống.
Cổ Thần đi lên bậc thang, đến trước cửa, đang muốn đẩy vào.
Đột nhiên cửa lớn chợt lóe kim quang, Cổ Thần nhất thời lui lại phía sau mấy bước, cảnh giác nhìn kim quang phía trước, chỉ thấy một bóng người từ trong kim quang đi ra.
Toàn thân người này đều do kim quang cấu thành, cao tới trượng rưỡi, đầu đội ô quan, lòng bàn tay có một tòa bảo tháp bảy tầng lơ lửng, tay phải cầm tam xoa kích, mặc bảo giáp kim quang, chính là Bảo Tháp Thiên Vương trong truyền thuyết Thiên Đình thái cổ.
- Người tới là người phương nào?
Bảo Tháp Thiên Vương vừa xuất hiện, một tiếng quát đinh tai nhức óc phát ra.
Tuy rằng biết được đây chỉ là một đạo bóng hình Bảo Tháp Thiên Vương lưu lại, thế nhưng uy áp gây ra cho Cổ Thần giống như tòa núi lớn cao vạn trượng, thậm chí trên người Ngô Tinh, Cổ Thần cũng không cảm nhận được uy áp kinh người như này.
- Tại hạ Cổ Thần!
Đối mặt với quát hỏi của Bảo Tháp Thiên Vương, Cổ Thần rất tự nhiên nói ra tên của chính mình.
- Có tín vật của Lý gia ta?
Bảo Tháp Thiên Vương một lần nữa hét lớn.
Tín vật? Trong lòng Cổ Thần giống như điện quang hỏa thạch chuyển động, đột nhiên hắn nhớ tới kiện pháp bảo Trấn Thiên Tháp lấy được từ tay Lý Nghiêm.
Mi tâm khẽ động, Trấn Thiên Tháp bay ra, biến thành trượng rưỡi, rơi xuống trước mặt Bảo Tháp Thiên Vương.
- Uhm…
Bảo Tháp Thiên Vương quan sát một hồi, lập tức quang mang tiêu tán, cánh cửa lớn chắn trước Bảo Tháp Thiên Vương phủ chậm rãi chuyển động sang hai bên, cửa mở rồi!
Cửa lớn mở ra, Cổ Thần chỉ nhìn thấy bên trong chói lòa kim quang, mọi thứ khác đều không nhìn rõ, tựa hồ sau cánh cửa lớn này căn bản không hề nối thông với bên trong phủ mà là một tòa truyền tống trận, nối tiếp tới một địa phương nào khác.
Bất quá, nếu đã tới bước này, Cổ Thần tự nhiên không có đạo lý lùi lại, chỉ hơi dừng chốc lát, tiếp tục tiến vào trong, khi tiến tới tầng kim quang trước mắt, Cổ Thần không hề dừng lại, rất nhanh bị kim quang bao phủ.
Một loại cảm giác thời không bị đảo ngược nổi lên, trong nháy mắt thân thể Cổ Thần xuất hiện tại một địa phương lạ lẫm, xoay người nhìn lại, nào có cánh cửa lớn nào đó? Nơi đây rõ ràng là một tòa cung điện bị phong kín.
Cung điện cao gần mười trượng, rộng mười trượng, dài hai mươi trượng, vô cùng rộng rãi, Cổ Thần hiện đang đứng giữa trung ương cung điện.
Trong đại điện trống rỗng, yên ắng không một tiếng động, duy nhất tại sâu trong đại điện có một pho tượng cao tới mấy trượng, bên trên bức tượng khổng lồ là một tấm biển, trên biển có khắc ba chữ lớn tỏa kim quang: Bảo Tháp Điện.
Pho tượng khổng lồ đội ô kim tử quan, mặc bảo giáp kim quang, tay phải cầm một toa xoa kích dài tới mấy trượng, tay trái thì hoàn toàn trống rỗng.
Chính là pho tượng Bảo Tháp Thiên Vương.
Cổ Thần nhìn nơi này, hẳn là tồn tại từ thời thái cổ, cũng là chỗ Bảo Tháp Thiên Vương hưởng thụ hương hỏa, bởi vì phía trước tượng Bảo Tháp Thiên Vương có một chiếc bán đá cao ước chừng nửa trượng, trên bàn có đặt một lư hương.
Đồng thời còn có vài thứ khác, trên bàn đá là thư tịch và một ít vật phẩm kỳ lạ.
Hai mắt Cổ Thần sáng ngời, nhanh chóng bước tới bên cạnh bàn đá.
Vừa mới tới gần bàn đá, còn chưa trực tiếp quan sát vật phẩm bên trên bàn đá là gì, pho tượng Bảo Tháp Thiên Vương chợt lóe kim quang, Cổ Thần lập tức dừng bước chân, ngửa đầu nhìn lên tượng Bảo Tháp Thiên Vương.
Lúc này đây không hề có một cái bóng Bảo Tháp Thiên Vương nào xuất hiện như vừa rồi, mà trong màn kim quang bay ra một nhóm chữ, nhẹ nhàng phiêu phù trôi nổi bên trên bàn đá.
Nhóm chữ màu vàng trên bàn đá nhanh chóng tổ hợp thành một câu nói:
"Hậu nhân của ta, nếu như ngươi đến tận đây hẳn là ta đã rời khỏi tiên giới từ lâu, trước phải tìm chỗ tị thân nên không có nhiều đồ vât, có thể lưu lại chỉ duy nhất Như Ý Linh Lung Bảo Tháp vẫn luôn mang theo bên người, vật này vô cùng kỳ diệu, có thể lưu lại cho người nhìn thấy câu nói này."Trong lòng Cổ Thần vừa động, Như Ý Linh Lung Bảo Tháp hẳn là kiện pháp bảo có thể điểu khiển thời gian bên trong tháp như lời Ngô Tinh đã nói.
Đồng thời, đôi lông mày của Cổ Thần nhíu sát lại, đối với lời này rất không giải thích được:
"Ta đã rời khỏi tiên giới từ lâu, trước phải tìm chỗ tị thân…"Nhìn lời nói của Bảo Tháp Thiên Vương, tiên giới này chính là Cổ Hoang đại lục rồi, bất quá câu sau phải giải thích như thế nào? Bảo Tháp Thiên Vương chính là đại nhân vật thời đại thái cổ, so với chư tử bách thánh thượng cổ còn cường đại hơn, còn là thiên vương của Thiên Đình thái cổ, hậu trương này mạnh mẽ đến mức độ nào? Ngay cả Bảo Tháp Thiên Vương cũng bị buộc phải rời khỏi tiên giới, tìm kiếm chỗ tị thân?
Lẽ nào? Bảo Tháp Thiên Vương phản bội Thiên Đình? Cổ Thần lắc đầu, hắn không hề nghe được loại truyền thuyết như vậy, phản bội Thiên Đình là chuyện lớn, nếu như thực sự xảy ra chuyện này, khẳng định sẽ có truyền lưu.
Trong lòng Cổ Thần khẽ động, tuy rằng hắn không biết vì sao Bảo Tháp Thiên Vương lại phải rời khỏi Cổ Hoang, thế nhưng hắn mơ hồ hiểu ra một ít sự tình: tiên vương tiên tôn thời kỳ thái cổ, chư tử bách thánh thời kỳ thượng cổ, vì sao bọn họ lại biến mất trong dòng chảy lịch sử của Cổ Hoang đại lục? Tựa hồ có liên quan gì đó với lời nói của Bảo Tháp Thiên Vương lưu lại.