Chân Tiên

Chương 202: Các ngươi đều phải chết (1+2)


Tiếng kêu thảm thiết của Vân Tuyết nhất thời hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người trong phòng luyện đan, trên mặt Hư Tử Uyên cả kinh, nhất thời nhảy ra phía trước, tiếp đón Vân Tuyết ôm trong lòng.

Hư Tử Uyên đã phóng ra Cực Quang Bảo Kính, không cần Vân Tuyết ngăn cản, công kích của ba người Huyền Âm Tông không thể gây thương tổn đối với Cổ Thần.

- Vân Tuyết…

- Tuyết nhi…

Cổ Thần và Bạch Ngọc Tiên đồng thời hét lên.

- A…

Ánh mắt Bạch Ngọc Tiên đỏ lên, nhất thời ngửa đầu phát ra tiếng tru thê thảm, thân thể đánh về phía Hư Tử Uyên.

- Để Tuyết nhi cho ta.

- Cút cho ta…

Thân ảnh Cổ Thần so với Bạch Ngọc Tiên còn nhanh hơn, thiểm điện xuất hiện trươc mặt Vân Tuyết, người chưa đến, chưởng trái đã đánh ra, tử diễm băng viêm từ lòng chưởng trái phun trào, hóa thành một băng chưởng thật lớn đánh thẳng vào Bạch Ngọc Tiên.

Cho dù lúc này Bạch Ngọc Tiên có chút ngây dại, nhưng thần trí coi như thanh tỉnh, biết được uy lực một chưởng này của Cổ Thần mạnh mẽ không gì sánh được, nhất thời phóng ra một kiện pháp bảo hạ phẩm che chắn trức người, đồng thời song chưởng tụ lại trước ngực, một quang tráo pháp lực liền xuất hiện trước mặt hắn.

Oanh… Pháp bảo Bạch Ngọc Tiên phóng ra bị băng chường của Cổ Thần đánh trúng, trong nháy mắt kết thành khối băng, lập tức rạn nứt nổ thành vô số mảnh vụn, thế đi của băng chưởng không giảm, một chưởng oanh kích vào quang tráo pháp lực che chắn trước người Bạch Ngọc Tiên.

Quang tráo pháp lực nhất thời biến mất, băng chưởng tiếp tục thế tiến công, một chưởng đánh vào người Bạch Ngọc Tiên, nhất thời Bạch Ngọc Tiên phun ra một ngụm máu tươi, thân thể văng ngược về phía sau.

Uy lực một chưởng này của Cổ Thần tương tương với công kích liên thủ của ba gã tu sĩ Huyền Âm Tông, chỉ là tu vi của Bạch Ngọc Tiên so với Vân Tuyết cao hơn nhiều lắm, tuy rằng pháp bảo và quang tráo pháp lực đều bị Cổ Thần phá hủy, nhưng thụ thương không hề nghiêm trọng như Vân Tuyết, được Nam Cung Thất đón đỡ.

- Vân Tuyết…

Cổ Thần cấp bách hô lên, ánh mắt nhìn lướt qua Vân Tuyết trong lòng Hư Tử Uyên, chỉ thấy hai mắt nàng nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệnh, Cổ Thần đưa tay sờ lên mũi, không có nửa điểm hơi thở.

Bạch Ngọc Tiên bị Cổ Thần đánh một chưởng trọng thương, không dám tiếp tục tiến lên phía trước, cùng với trưởng lão Dẫn Hồn hậu kỳ và Nam Cung Thất chạy sang đứng bên phía chúng tu sĩ Tàng gia.

Tên trưởng lão Dẫn Hồn hậu kỳ kia nói:

- Chúng ta nguyện ý đầu nhập Đế Đình, hiệp trợ Đế Đình, đánh chết Cổ Thần.

Tàng Mục Bắc mỉm cười gật đầu nói:

- Tốt… Ha ha, nếu có thể đánh chết Cổ Thần, các ngươi sẽ không phải là chó Đế Đình nuôi mà là công thần của Đế Đình. Đế Đình sẽ không bạc đãi các ngươi.

Gã trưởng lão Dẫn Hồn hậu kỳ kia gật đầu nói:

- Sư điệt của ta bị trọng thương, có thể đưa ra ra ngoài trị liệu trước? Lục Kiếm Binh ở đây cùng với các vị nhất quyết tử chiến với Cổ Thần, không chết không ngớt. Nguồn truyện: Truyện FULL

Tàng Mục Bắc suy nghĩ một chút, gật đầu, hắn coi trọng chính là chiến lực Dẫn Hồn hậu kỳ của Lục Kiếm Binh, về phần Nam Cung Thất và Bạch Ngọc Tiên căn bản không cần xét.

- Nam Cung sư đệ, đệ đưa Ngọc Tiên trở về trước, để sư phụ trị liệu cho hắn.

Lục Kiếm Binh nhìn Nam Cung Thất nói.

Nam Cung Thất gật đầu đáp lời:

- Rõ, Lục sư huynh.

Nói xong Nam Cung thất mang theo Bạch Ngọc Tiên thụ thương rời khỏi nơi đây.

Vô Chân, Cố Tiêm Trần đứng trước, Cổ Thần và Hư Tử Uyên ôm thi thể Vân Tuyết đứng phía sau, bởi vì ba người Huyền Âm Tông lật mặt, tình huống tạm thời dừng chiến đấu.

Khí tức của Vân Tuyết đã hoàn toàn biến mất, tuy rằng trong mắt Cổ Thần thất vọng, nhưng không tuyệt vọng, khẽ lật tay, một viên đan dược màu hồng nho nhỏ xuất hiện trong tay hắn, lập tức nhét vào miệng Vân Tuyết, vận công giúp nàng nuốt vào.

Đây chính là dan dược thập phẩm nghịch mệnh hoàn, có xác suất nhất định giúp tu sĩ trọng thương mới chết lấy lại sinh cơ.

Hô hấp dừng lại, tim ngừng đập, chỉ cần linh hồn của tu sĩ còn chưa chết vậy thì vẫn còn khả năng cứu chữa, nhìn tu sĩ thụ thương nặng hay nhẹ, nếu như thụ thương chưa chết, nuốt một viên nghịch mệnh hoàn trăm phần trăm có thể bảo trụ được tính mạng, nếu như thụ thương mới chết, nghịch mệnh hoàn tuy ràng có khả năng kéo lại mạng sống nhất định, nhưng xác suất không lớn.

Hai mắt Cổ Thần lo lắng nhìn vào Vân Tuyết, hắn không biết nghịch mệnh hoàn có thể giúp Vân Tuyết lấy lại sinh cơ hay không.

Nghịch mệnh hoàn vừa mới giúp Vân Tuyết nuốt vào, lông mi của Vân Tuyết liền khẽ động đậy.

Sắc mặt Hư Tử Uyên vui vẻ, nói:

- Nàng động rồi.

Cổ Thần liên tục điểm mấy cái lên người nàng, một đạo tinh nguyên sinh mệnh theo pháp lực vận chuyển vào trong cơ thể Vân Tuyết, lông mi Vân Tuyết một lần nữa giật giật, chậm rãi mở mắt.

Dần dần khuôn mặt Vân Tuyết hồng hào hơn.

- Nàng tỉnh…

Hư Tử Uyên vui vẻ, Cổ Thần nhìn Vân Tuyết, trong mắt tuy có mang theo vẻ vui mừng, thế nhưng đôi lông mày vẫn nhíu chặt như cũ.

Đột nhiên, Vân Tuyết biến sắc, tựa hồ vẻ huyết sắc trên mặt như trở nên mãnh liệt, trong sát na lại biến thành trắng bệnh, một ngụm máu tươi từ trong miệng nàng phun ra.

Trong mắt Cổ Thần nhất thời xuất hiện vẻ tuyệt vọng, hắn thấy rõ, trong ngụm máu tươi phun ra kia có mang theo nghịch mệnh hoàn, nàng đã không thể trị được.

Tuy rằng nghịch mệnh hoàn không thể khiến Vân Tuyết lấy lại sinh cơ, thế nhưng cũng giúp nàng có đoạn thời gian hồi quang phản chiếu ngắn ngủi, nàng gian nan chuyển động con mắt, nhìn về phía Cổ Thần nói:

- Cổ Thần, sau này ngươi… Nghìn vạn lần không nên… Phát sinh quan hệ… Với nữ tu… Có âm mị chi thể…

Sắc mặt Cổ Thần chuyển thành kinh hãi, hỏi:

- Nàng… Là âm mị chi thể?

Vân Tuyết gật đầu, nói:

- Ta… Nghĩ ngươi… Mới là… mạnh nhất…, ta vì cường giả, mà sinh, vì cường giả, mà chết, ngươi, chính là… Lựa chọn cuối cùng… Của ta…

Nói xong, Vân Tuyết một lần nữa nhắm hai mắt lại, hô hấp hoàn toàn đứt, tim không còn đập.

- Vân Tuyết…

Cổ Thần hét to một tiếng, trong án mắt nhất thời bắn ra một đạo hồng quang, chưởng phải vỗ nhẹ vào Vân Tuyết, nhất thời Vân Tuyết liền hóa thành một khối tượng băng.

Thân thể của nàng, linh hồn… Tất cả mọi thứ đều bị đóng băng lại, giống như ma tu Tà Băng Tông Cổ Thần thấy được trong băng động tại Đông Hoang, đối với nàng mà nói, thời gian hoàn toàn dừng lại, chỉ khi phá đóng băng đi, thời gian mới một lần nữa theo dòng chảy.

"Sau này, chỉ cần nàng ở trước mắt ta, ta sẽ đảm bảo nàng chu toàn…"

Câu nói này liên tục vang lên trong tai Cổ Thần, hắn nói ra câu này cho tới hiện tại còn chưa được một canh giờ, Vân Tuyết ngay trước mặt hắn bị đoạt đi tính mệnh

- Rống…

Đột nhiên, Cổ Thần gầm lên giận dữ, kiện trường bàu màu xám trên người trong sát na hóa thành vô số mảnh nhỏ, vô số lân phiến màu vàng xuất hiện toàn thân hắn, lúc này đây trong lòng Cổ Thần tràn đầy lửa giận, tựa hồ so với hai lần biến hóa trước càng thêm triệt để.

Trong lòng Cổ Thần giận dữ, rốt cuộc tiến hành long hóa lần thứ ba.

Hai tay hai chân của hắn đều biến thành long trảo lấp lánh màu vàng, ngay cả trên mặt cũng bị phủ kín bởi long lân, toàn thân không có địa phương nào là làn da của nhân loại.

Tia máu trong mắt hắn trương lên, hồng tới phát đen, giống như một hối máu tươi lâu ngày khô cạn, tỏa ra khí tức hủy diệt, quỷ dị, tử vong.

Chúng tu sĩ Tàng gia, Thi Hồn Tông, Thần Vu Tông cùng với Lục Kiếm Bình đồng thời lui về phía sau mấy bước, trong mắt tràn đầy chấn động.

- Yêu tu… Hắn là yêu tu…

Một gã tu sĩ Thần Vu Tông chỉ vào Cổ Thần, trong thanh âm tràn ngập sợ hãi, dẫn tới thanh âm cũng run rẩy.

Mặc dù thần tình của Tàng Mục Bắc có biến đổi, thế nhưng sắc mặt coi như bảo trì bình thường, nói:

- Hắn vẫn còn hình người, không có khả năng là yêu tu, chí ít phải tới tu vi Kim Đan hắn cũng không có khả năng là yêu tu, xem ra là tu luyện công pháp yêu tộc nào đó mới biến thành như vậy, người này quỷ dị vô cùng, hôm nay vô luận thế nào cũng phải đưa hắn vào chỗ chết.

Chúng tu sĩ nhất tề gật đầu, thế nhưng trong mắt vẫn còn giữ vẻ sợ hãi như cũ.

Sự lợi hại của yêu tu tại Cổ Hoang đại lục đã lưu truyền nhiều năm, chỉ tu giả yêu tộc đạt tới Thần Hải cảnh trở lên mới được xưng là yêu tu, trước Thần Hải cảnh chỉ được gọi là yêu thú, yêu thú không thể biến hóa, mà yêu tu có thể biến ảo thành hình người, bất quá nếu như muốn hoàn toàn biến ảo thành hình dáng con người, yêu tu khác nhau yêu cầu tu vi khác nhau.

Thế nhưng, dựa theo bình thường mà nói, yêu tu thông thường muốn hoàn toàn hóa thành hình người chí ít phải có tu vi Kim Đan kỳ, thậm chí cần tới Mệnh Tuyền cảnh mới có thể hoàn toàn biến hóa, hoặc là… Có một chút yêu thú đặc thù yêu cầu tu vi càng cao hơn cũng không chừng.

Nhưng có một số yêu tu ngoại lệ số lượng cực nhỏ có thể biến hóa rất sớm, giống như Tiểu Bạch vừa mới bước vào Thần Hải cảnh đã biến hóa thành công rồi.

Vô Chân và Cố Tiêm Trần nhìn thấy Cổ Thần biến hóa thành hình dạng này đều thất kinh, tuy rằng toàn thân Cổ Thần mọc đầy lân giáp, còn có long giác, thế nhưng thân thể là hình người, nhìn như thế nào cũng không giống như rồng, lại càng không phải là người, thoạt nhìn giống như quái vật.

Ánh mắt Cổ Thần tràn đầy khí giết chóc, hơi nghiêng đầu, ánh mắt hắn đảo qua chúng tu sĩ bên phía Tàng gia, chỉ vào tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ, từng bước từng bước nói:

- Ngươi, ngươi… Còn có ngươi, ngươi… Toàn bộ các ngươi đều phải chết.

Nói xong, Cổ Thần chỉ vào Lục Kiếm Binh nói:

- Đừng tưởng rằng Nam Cung Thất và Bạch Ngọc Tiên chạy trốn là có thể giữ được mạng sống, nếu như Huyền Âm Tông bao che hai người bọn hắn, ta sẽ san bằng Huyền Âm Cốc, cho Huyền Âm Cốc các ngươi tuyệt diệt.

Quang mang trong mắt Cổ Thần vừa chuyển, lại rơi vào Tàng Mục Bắc, lạnh lùng nói:

- Còn có Tàng gia Đại Doanh, hôm nay trước hết giết bọn đạo chích các ngươi, tương lai lại giết Tàng Thiên Cơ…

- Ha ha ha ha ha…

Tàng Mục Bắc lớn tiếng cười, quát lớn:

- Cồng vọng, học được chút điểm công pháp yêu tu cũng dám đánh đồng với thái tử Thiên Cơ bản Đình? Ngu ngốc…

- Thật không?

Khóe miệng Cổ Thần nhếch lên, rồi đột nhiên thân thể chợt lóe.

Tất cả mọi người không nhìn thấy rõ biến hóa trong tay Cổ Thần, rồi đột nhiên một băng chưởng thật lớn, dài chừng mười trượng xuất hiện trên đỉnh đầu mọi người, mạnh mẽ vỗ xuống, chưởng chưa tới, một cỗ khí lạnh đã bức thẳng vào mặt chúng tu sĩ bên dưới.

Thân thể Cổ Thần cũng như thiểm điện chuyển sang phương hướng một người, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Tàng Mục Bắc.

Tàng Mục Bắc còn đang trong cả kinh, một lợi trảo màu vàng bắt tới trước mặt hắn.

Tàng Mục Bắc thất kinh, nhất thời pháp bảo trung phẩm mộc lăng từ giữa mi tâm bay ra, Cổ Thần hừ lạnh một tiếng, kim trảo nắm chặt, chộp mộc lăng vào trong tay, một kim trảo khác chộp về phía trước, nhất thời bắt được đầu Tàng Mục Bắc.

Cổ Thần siết mạnh, giống như dưa hấu bị nổ tung, đầu của Tàng Mục Bắc bị bóp nổ thành thịt vụn, trong nháy mắt thân thể và linh hồn chia cắt, hoàn toàn mất mạng.

Chỉ trong một cái sát na, Cổ Thần đã giết chết một gã tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ?

Chúng tu sĩ nhìn Cổ Thần giống như tử thần từ Minh giới phủ xuống, trong ánh mắt tràn ngập vẻ sợ hãi, kinh ngạc, chấn động…

- Các ngươi… Đều phải chết…

Thanh âm Cổ Thần một lần nữa vang lên.

Lần thứ hai nghe được thanh âm của Cổ Thần, trên mặt mọi người đều biến sắc, trong lòng sợ hãi giống như bão lũ phá đê, càng lúc càng không thể vãn hồi, trong mắt nhìn Cổ Thần lộ vẻ sợ hãi nồng đậm.

Lúc này người mạnh nhất trong địa cung này chính là tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ.

Thế nhưng trong sát na Cổ Thần đã giết chết một tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ, giống như nhổ một cây cỏ, chớp mắt đã thu thập tính mệnh của Tàng Mục Bắc.

Khóe môi Cổ Thần vểnh lên, hồng quang trong mắt không hề giả, lần lượt đảo qua trên người chúng tu sĩ, đồng thời song chưởng xuất hiện, chưởng trái đánh ra tử diễm băng viêm, hóa thành một băng chưởng lớn chừng mười trượng, một lần nữa phách về phía chúng tu sĩ.

Chưởng phải đánh ra viêm hỏa phần thiênhóa thành một đầu hỏa phượng dài tới hơn mười trượng, dục hỏa mà ra, một tiếng phượng minh vang vọng, đồng thời đánh về phía tu sĩ đối phương.

Một băng chưởng, một hỏa phượng, một trái một phải hầu như đã chiếm một phần ba không gian trong phòng luyện đan.

Đối mặt với công kích của Cổ Thần, Lục Kiếm Binh hô to một tiếng, nói:

- Mọi người tụ tập một chỗ, bên phía chúng ta có bốn tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ, liên thủ một kích cho dù hắn có thực lực mạnh mẽ hơn nữa cũng không thể chống đỡ được.

- Tốt…

Vu Dạ Ương cùng với Thi Hồn Tông, tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ dẫn đầu Tàng gia đồng thời quát lớn một tiếng, toàn bộ giống như thiểm điện xuất hiện bên cạnh Lục Kiếm Binh.

Bốn tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ đồng thời xuất thủ, pháp bảo đều đã xuất hiện, quả nhiên ngăn cản được công kích từ hỏa phượng do phần thiên viêm hỏa biến thành.

Chỉ là những tu sĩ Dẫn Hồn trung kỳ và sơ kỳ bị băng chưởng của Cổ Thần công kích lại không có thực lực mạnh mẽ như vậy, ngăn cản băng chưởng của Cổ Thần mặc dù có tới hơn mười tu sĩ Dẫn Hồn trung kỳ và sơ kỳ liên thủ, thế nhưng bị băng chưởng vỗ trúng, quang tráo pháp lực do hơn mười người hợp lực tạo thành nhất thời bị chấn nát bấy.

Chúng tu sĩ đều đã lấy ra pháp bảo nhưng bị băng chưởng bắn trúng, lập tức biến thành băng cứng, có mấy kiện pháp bảo vừa mới tiếp xúc với băng chưởng liền bị chấn vỡ tan tành, hoàn toàn hư hỏng.

Thân thể chúng tu sĩ đồng thời chấn động, nhất tề văng ngược về phía sau, thậm chí có vài người phun máu tươi khỏi miệng, hơn mười tu sĩ Dẫn Hồn trung kỳ và sơ kỳ dĩ nhiên không đỡ được một kích của Cổ Thần sau khi long hóa.

Tu sĩ Dẫn Hồn trung kỳ, sơ kỳ không đủ uy hiếp, then chốt chính là bốn gã tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ như Lục Kiếm Binh, tuy rằng bọn họ không hề có bất cứ trận pháp phối hợp nào, nhưng thực lực bốn người sau khi liên thủ với nhau so với Hỗn Độn Âm Dương đại trận của Dương Kế Nam và Hoa Liên Âm không hề kém hơn bao nhiêu.

Viêm hỏa phần thiên hóa thành hỏa phượng bị bốn gã tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ liên thủ rất nhanh bị đánh nát bấy, bốn người mừng rỡ, Lục Kiếm Binh nói:

- Tuy thực lực của hắn rất mạnh, nhưng không qua được bốn người chúng ta liên thủ, bất quá cường độ thân thể của hắn vô cùng kinh khủng, chỉ cần không tới gần người này, chúng ta liên thủ muốn đánh chết hắn không thành vấn đề.

- Đúng không?

Cổ Thần khinh miệt cười, ngón tay chỉ vào Lục Kiếm Binh, lạnh lùng nói:

- Tiếp theo, chính là ngươi…

Nói xong, Cổ Thần thu tử diễm băng viêm và viêm hỏa phần thiên lại, song chưởng hợp lại, quát lớn:

- Kim Cương Bái Phật.

Đột nhiên, toàn thân Cổ Thần phát ra quang mang màu vàng chói mắt, hai chưởng hợp lại thành hình chữ thập, kim quang cực thịnh, mặt thường nhìn vào giống như bị kim châm đâm xuyên, thần thức dò xét thì như bị lửa đốt cháy.

Thân ảnh của Cổ Thần đã hoàn toàn dung nhập vào trong kim quang, không hề có nửa điểm đường viền, chỉ có kim quang chói mắt, rồi đột nhiên phía trước nổ bắng ra, hướng về phía bốn người Lục Kiếm Binh.