Chân Tiên

Chương 1013: Trận chiến nghìn năm


- Đại Sinh Mệnh Thuật!

Hồng hét lớn một tiếng, hai mắt trợn trừng, khí thế trong sát na tăng lên mãnh liệt, lực lượng đã phát huy tới trạng thái cực mạnh.

Theo thanh âm của Hồng vang lên, hai tay hắn kết xuất một đạo pháp ấn, đột nhiên, một đạo bạch quang đẹp mắt phóng lên cao.

Đạo quang mang này thần thánh mà khiết bạch, khiến người khác vừa nhìn liền sản sinh cảm giác cúng bái, không thể khinh nhờn, quang mang bao phủ để tất cả mọi người có một loại cảm giác thu được vĩnh sinh.

Đây chính là ánh sáng sinh mệnh, do quy tắc sinh mệnh diễn hóa ra, lực lượng cực mạnh, không hề kém hơn so với quy tắc thời gian của Cổ Thần.

Trong sát na, ánh sáng sinh mệnh do Đại Sinh Mệnh Thuật hình thành và luân bàn cực lớn do Bàn Cổ Luân hình thành va chạm cùng một chỗ.

Lực lượng bạo tạc thật lớn, thế nhưng bốn phía không một tiếng động, chỉ nhìn thấy khí lưu cuồng bạo, nhấc lên cơn lốc lực lượng vô cùng vô tận, trong sát na khuếch tán hàng tỉ dặm bốn phía, thế nhưng lại không nghe thấy nửa điểm thanh âm, tựa hồ hoàn toàn bình tĩnh.

Hình ảnh quỷ dị này, hiện tại xuất hiện một cách hài hòa không gì sánh được.

Ánh sáng sinh mệnh và đại luân bàn đan xen với nhau, ánh sáng sinh mệnh muốn yên diệt đại luân bàn, đại luân bàn muốn hủy diệt ánh sáng sinh mệnh, đang phá hủy kịch liệt lẫn nhau.

Một lần hô hấp! Hai lần hô hấp! Ba lần hô hấp!

Thời gian không một tiếng động, thời gian giằng co ba lần hô hấp, cơn lốc hủy diệt đã khuếch tán tới hàng trăm tỉ dặm xung quanh, giao phong giữa Bàn Cổ Luân và Đại Sinh Mệnh thuật rốt cuộc cũng có kết quả.

Bàn Cổ Luân có lực lượng hiện tại vô địch, tại giờ khắc này, không có công kích và phòng thủ nào có thể ngăn cản được công kích của Bàn Cổ Luân.

Luân bàn khổng lồ vô hạn kia hấp thu toàn bộ ánh sáng sinh mệnh vào bên trong, cắn nát toàn bộ, sau đó, thế đi của Bàn Cổ Luân không giảm, oanh kích trên người Hồng.

Oanh!

Một tiếng bạo tạc đột nhiên vang lên trong yên tĩnh cực độ, chấn động chúng cường giả đang quan sát trận chiến xung quanh run lên mạnh mẽ.

Thân thể của Hồng bị Bàn Cổ Luân đánh lui về phía sau, văng đi hàng tỉ dặm, một ngụm máu tươi từ trong miệng hắn phun ra ngoài.

Hiện tại vô địch, lực lượng của Bàn Cổ Luân cử thế vô địch, cho dù là Hồng cũng không thể đỡ được, đã bị một điểm thương thế nho nhỏ.

Hồng đã đủ kinh khủng rồi, Cổ Thần dĩ nhiên có thể đẩy lùi được Hồng văng đi hàng tỉ dặm, đồng thời để hắn phun máu tươi khỏi miệng, chúng cường giả đỉnh phong, cự đầu trận doanh Vạn Giới quan sát trận chiến đều khiếp sợ tới trừng mắt há mồm.

Bất quá, Hồng nắm giữ chính là quy tắc sinh mệnh, chỉ điểm thương thế như vậy đối với hắn mà nói căn bản không tính là cái gì, thương tổn trên thân thể chỉ chốc lát đã khôi phục như ban đầu, thế nhưng đả kích trên tâm hồn để Hồng giận dữ ngập trời.

- Đây là lực lượng gì? Dĩ nhiên có thể đả thương được ta? Bất quá, ta nắm giữ quy tắc sinh mệnh, vĩnh sinh bất tử, tất cả thương tổn đối với ta mà nói đều không phải là thương tổn!

Thời điểm Hồng đang nói chuyện, thương thế trên người trong nháy mắt biến mất không thấy, hoàn toàn phục nguyên, khôi phục tới trạng thái đỉnh phong, quát lên:

- Cổ Thần, có đi có lại, ngươi cũng kiến thức lực lượng chung cực của ta một chút, Đại Sinh Mệnh Tuyền!

Nói xong, tốc độ của Hồng bạo tăng, đột nhiên xông thẳng về phía trước, trong sát na xẹt qua vô số tỉ dặm, quay về phía Cổ Thần đánh thẳng một quyền.

Quyền cương do quy tắc sinh mệnh ngưng tụ thành đột nhiên nổ bắn ra, xuất hiện ngay trước mặt Cổ Thần.

Một quyền này, đánh vỡ vô tận sinh cơ, cho dù là cự đầu thiên địa vô lượng kiếp đại viên mãn bị đánh trúng, thọ nguyên dài một kỷ nguyên cũng sẽ bị oanh diệt hoàn toàn, kết cục hấp hối, không thể sống được bao lâu.

Cổ Thần không có lực lượng vĩnh sinh, thọ nguyên của hắn cùng với cự đầu thiên địa vô lượng kiếp đại viên mãn giống nhau như đúc, Đại Sinh Mệnh Quyền của Hồng đối với Cổ Thần có tính uy hiếp không nhỏ.

- Bàn Cổ Luân!

Đối mặt với Đại Sinh Mệnh quyền của Hồng oanh kích tới, tuy rằng Cổ Thần rất trịnh trọng, thế nhưng không kinh không hoảng, thần tình đạm nhiên như trước, hai tay phách mạnh, đại sát thuật tuyệt thế Bàn Cổ Luân lại được thi triển ra.

Một luân bàn cực kỳ khổng lồ đột nhiên xuất hiện, chắn ngay phía trước Đại Sinh Mệnh quyền, Đại Sinh Mệnh quyền trực tiếp oanh kích vào Bàn Cổ Luân.

Luân bàn thật lớn đang xoay tròn, Đại Sinh Mệnh truyền giống như trâu đất xuống biển, trong sát na biến mất không còn bóng dáng tăm hơi, bị Bàn Cổ Luân hút mạnh vào bên trong.

Ông!

Một tiếng va chạm nặng nề vang lên, Bàn Cổ Luân rắc rắc rắc, trong sát na bị va chạm tạo thành vô số vết rách, quang mang huyễn bạch từ chỗ nghiền nát lóe ra, đó chính là lực lượng của Đại Sinh Mệnh Quyền, thế nhưng Đại Sinh Mệnh quyền chung quy không thể lao ra khỏi Bàn Cổ Luân, lực lượng hiện tại vô địch đã hoàn toàn trấn áp được Đại Sinh Mệnh quyền bên trong.

Đại Sinh Mệnh quyền tan mất, tuy rằng Bàn Cổ Luân còn tồn tại, thế nhưng xuất hiện vô số vết nứt, tựa hồ lúc nào cũng có thể bị nghiền nát, hai người giao phong lần này, thực lực tương đương với nhau, hoặc là nói, Cổ Thần hơi chiếm một chút thượng phong.

Đại Sinh Mệnh quyền!

Đại Sinh Mệnh quyền!



Thân ảnh của Hồng di chuyển cực nhanh, Đại Sinh Mệnh quyền giống như pháo nổ, điên cuồng oanh tạc về phía Cổ Thần. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Bàn Cổ Luân!

Bàn Cổ Luân!



Thân thể của Cổ Thần đứng trong hư không, đối mặt với công kích mưa rền gió dữ của Hồng, không hề lay động, liên tục thi triển ra Bàn Cổ Luân, lần lượt hóa giải Đại Sinh Mệnh quyền của Hồng.

Nhìn bên ngoài, tựa hồ như Cổ Thần hơi chiếm một chút thượng phong, bởi vì lực lượng hiện tại vô địch của Bàn Cổ Luân có thể ngăn cản được Đại Sinh Mệnh quyền, tại thời điểm ngăn cản được Đại Sinh Mệnh quyền, Cổ Thần còn có thể nắm chắc cơ hội, oanh kích Bàn Cổ Luân vào thân thể Hồng.

Thế nhưng, đối với Hồng sở hữu thân thể vĩnh sinh bất tử mà nói, chỉ chút thương tổn này đều không thể tạo thành bất cứ ảnh hưởng nào đối với hắn, vừa mới bị thương, nháy mắt đã khôi phục lại như lúc ban đầu, không hề có một chút dấu hiệu bị thụ thương.

Ngược lại Cổ Thần, tuy rằng chiếm thế thượng phong, thế nhưng đối mặt với công kích của Đại Sinh Mệnh quyền, hắn phải trịnh trọng và cẩn thận, Đại Sinh Mệnh Quyền đối với Cổ Thần có lực lượng thương tổn không nhỏ, nếu như bị bắn trúng một quyền, nhất định sẽ tạo thành thương tổn nhất định.

Vì vậy, thoạt nhìn giữa hai người Cổ Thần hơi chiếm chút thượng phong, nhưng trên thực tế, nếu đánh lâu dài, Cổ Thần tiêu hao nhiều hơn so với Hồng.

Hồng có thân thể vĩnh sinh bất tử, đã đứng ở thế bất bại, trừ phi tạo nghệ về mặt quy tắc thời gian của Cổ Thần tiếp tục tiến thêm một bước, vượt qua được quy tắc sinh mệnh do Hồng nắm giữ, như vậy mới có thể tạo thành thương tổn hữu hiệu đối với hắn.

Thực tế, tạo nghệ quy tắc thời gian của Cổ Thần hơi kém hơn một chút so với tạo nghệ quy tắc sinh mệnh của Hồng, nhưng do Cổ Thần dung hợp Bàn chi đại đạo, ngược lại chiếm chút thượng phong.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua.

Thời gian non nửa khắc!

Một canh giờ!



Cuộc chiến đấu giữa Hồng và Cổ Thần liên tục tiến hành không ngừng nghỉ, tựa hồ giống như thời điểm bắt đầu, không chút thay đổi, tuy rằng Đại Sinh Mệnh quyền của Hồng lợi hại, thế nhưng không cách nào đánh tới thân thể Cổ Thần.

Cổ Thần thi triển Bàn Cổ Luân, hoàn toàn ngăn cản được công kích Đại Sinh Mệnh quyền, đồng thời mỗi lần ngăn cản được vài quyền còn có thể thừa cơ phản kích một lần, luôn luôn duy trì được thế thượng phong.

Một ngày đêm sau!

Hai ngày sau!

Ba ngày sau!



Thời gian mấy ngày liên đã trôi qua rồi, Cổ Thần và Hồng vẫn tiếp tục chiến đấu kịch liệt như cũ, cường giả đỉnh phong, cự đầu trận doanh Vạn Giới đều chỉ có thể đứng từ xa quan sát, không thể nhúng tay vào.

Mấy cự đầu trận doanh Chư Thiên như Thái, Thủy, Nhất cùng với không ít cường giả âm dương sinh tử kiếp trở lên đều chạy tới đây, đứng đối diện với chúng cường giả trận doanh Vạn Giới, cả hai bên đều ngây người quan sát trận chiến kinh thiên này.

Trừ phi Cổ Thần và Hồng phân ra thắng bại, bằng không trận doanh Chư Thiên và trận doanh Vạn Giới có chiến đấu mãnh liệt hơn nữa cũng không chút ảnh hưởng tới thắng bại cuối cùng, vì vậy, hai bên đều không xuất thủ, chỉ đứng cách xa quan sát.

Mười ngày trôi qua!

Hai mươi ngày trôi qua!

Ba mươi ngày trôi qua!

Một trận chiến này của Hồng và Cổ Thần, đủ giằng co một tháng.

Tình huống của hai người vẫn giống như lúc ban đầu, Cổ Thần hơi chút chiếm thế thượng phong, luôn luôn có thể dễ dàng đánh tan được công kích của Hồng, mà công kích của Hồng nhìn vô cùng mãnh liệt, có vẻ mười phần dễ dàng, tựa hồ nắm chắc quyết thắng.

Hồng đứng thế bất bại lại bị vây trong hạ phong, Cổ Thần nhìn như thượng phong, trên thực thế luôn luôn phải bảo trì cẩn thận, phòng ngừa công kích của Đại Sinh Mệnh quyền.

Vì vậy, Hồng một mực tấn công không ngừng nghỉ, mấy tháng, mấy năm, đối với Hồng có sinh mệnh vô cùng vô tận mà nói, bất quá chỉ là trong nháy mắt mà thôi, hắn đứng tại thế bất bại, vĩnh sinh bất tử, vô luận như thế nào Cổ Thần cũng không thể giết được hắn, vì vậy, tuy rằng bị vậy thế hạ phong, Hồng vẫn có vẻ vô cùng dễ dàng.

Hồng đang chờ đợi, chờ đợi trong nháy mắt Cổ Thần thư giãn, Cổ Thần luôn luôn duy trì cảnh giác, một ngày nào đó sẽ có một tia thư giãn.

Một tháng lại một tháng, trong nháy mắt một trăm trôi qua.

Một năm lại một năm, đảo mắt mười năm trôi qua.

Thời gian đi mau, quang âm như nước chảy.

Cuộc chiến của Cổ Thần và Hồng vẫn chưa kết thúc, vẫn duy trì tình thế ban đầu.

Tuy rằng Đại Sinh Mệnh quyền có uy hiếp đối với Cổ Thần, thế nhưng Cổ Thần vận chuyển Bàn Cổ Luân xuất thần nhập hóa, lúc nào cũng có thể đơn giản chống lại công kích của Đại Sinh Mệnh quyền.

Trận chiến này, đánh càng lúc càng lâu, cả trận doanh Chư Thiên và Vạn Giới càng lúc càng có nhiều cường giả chạy tới ngoài Ngọc Huyền Thiên, quan sát trận chiến kỷ nguyên.

Rất nhanh, vài chục năm, trên trăm năm trôi qua, Cổ Thần và Hồng vẫn chưa hề dừng tay.

Một trăm năm…

Hai trăm năm…

Ba trăm năm…





Trận chiến đấu này giằng co tròn nghìn năm!

Hồng thất vọng rồi, thời gian đối với Cổ Thần mà nói, căn bản không hề có một chút ảnh hưởng nào, vô luận là trăm năm hay nghìn năm, công kích của Hồng có bao nhiêu mãnh liệt, Cổ Thần vẫn có thể giống như thời điểm ban đầu, hoàn toàn hóa giải được công kích Đại Sinh Mệnh quyền.

Rốt cuộc, một nghìn năm sau, Hồng ngừng tay rồi, đứng bên ngoài hư không hàng tỉ dặm, không tiếp tục công kích.

Cổ Thần cũng biết, hiện tại không thể làm gì được đối phương, đối phương cũng không làm gì được chính mình, trận chiến này giằng co tròn một nghìn năm, đối với Cổ Thần mà nói, so với thời gian một lần nháy mắt không khác biệt nhiều, hiện tại không muốn tiếp tục trận chiến định trước không có kết quả như vậy.

Hồng chắp hai tay sau lưng, đứng thẳng thắt lưng, nói:

- Cổ Thần, hai người chúng ta ai cũng không làm gì được ai, tiếp tục đánh cũng không có ý nghĩa gì, không bằng làm một ước định, thế nào?

Cổ Thần nói:

- Nói!

Hồng đáp:

- Chiến đấu vô tận sẽ không để chúng ta có bất cứ tiến bộ nào đối với lực lượng quy tắc, không bằng chúng ta ngưng chiến ba nghìn năm, trong ba nghìn năm này trận doanh Chư Thiên và Vạn Giới cùng tồn tại, nước sông không phạm vào nước giếng, đợi ba nghìn năm sau ta lại cùng với ngươi quyết đấu thắng thua.

Cổ Thần nói:

- Trước khi ngưng chiến, trước tiên giao đại đệ tử của ta ra đây, còn có, hạ lạc sinh tử của hai người Bảo Tháp Thiên Vương và Tiêu Diêu Tiên Tổ.

- Ha ha ha ha…

Hồng cười to một tiếng, nói:

- Cổ Thần, không phải ta thỉnh cầu ngươi ngưng chiến, nếu như ngươi vẫn muốn biết đáp án, có thể động thủ đánh với ta một trận, một vạn năm? Mười vạn năm? Một trăm vạn năm? Hay là một nghìn vạn năm? Thậm chí là một kỷ nguyên? Ta đều có thể tiếp ngươi, vô luận ngươi muốn chiến bao lâu, đối với ta vĩnh sinh bất tử mà nói, chỉ là trong nháy mắt mà thôi.

Hồng có sinh mệnh vĩnh sinh, mà Cổ Thần lại chỉ có một kỷ nguyên, tiếp tục chiến đấu như vậy đối với Hồng không có bất cứ ảnh hưởng nào, mà Cổ Thần lại dần dần tổn hao thọ nguyên.

"Thời gian, ta hiện tại cần chính là thời gian, Hồng đã tu luyện hơn mười vạn năm mới có được tu vi thực lực như bây giờ, mà ta, tổng cộng thời gian tu luyện ngay cả ba nghìn năm cũng không đủ, trong ba nghìn năm này, Hồng khẳng định sẽ tiếp tục bế quan tu luyện, đề cao thực lực, nếu như ba nghìn năm trước ta có thể đuổi theo được cước bộ của hắn, tiếp tục để ba nghìn năm vị tất ta không thẻ vượt qua được hắn, ngưng chiến ba nghìn năm lợi ích lớn nhất chính là ta, được, dù sao đi nữa không có khả năng thu được tin tức gì từ trong miệng Hồng, không bằng chờ đợi ba nghìn năm sau, một lần nữa nhất quyết thắng bại, đến lúc đó chỉ cần thắng được Hồng, tất cả sẽ kết thúc.

Trong lòng Cổ Thần nghĩ lại, gật đầu nói:

- Được, ta và ngươi ngưng chiến, trong ba nghìn năm này, trận doanh Vạn Giới và trận doanh Chư Thiên sẽ không có bất cứ tranh đấu nào, sau ba nghìn năm, ta và ngươi nhất quyết thắng bại.

Hai người đạt thành hiệp định, nghỉ chiến ba nghìn năm, trận doanh Chư Thiên và Vạn Giới chung sống hòa bình ba nghìn năm.

- Đi!

Cổ Thần ra lệnh một tiếng, Côn Bằng hóa thành một đầu chim bằng thật lớn, tu sĩ trận doanh Vạn Giới đều đứng trên lưng, đôi cánh Côn Bằng chấn động, trong nháy mắt liền xuyên toa qua vô cùng vô tận hư không, hướng thẳng về phía trận doanh Vạn Giới tại giải đất sát biên giới vũ trụ phàm gian.

Một ngày đêm sau liền về tới Tu Di Tinh.

Một trận chiến này, giằng co suốt một nghìn năm, có điểm nằm ngoài dự liệu của mọi người, thế nhưng không phải là không có thành quả, giết chết được một trong năm đại cự đầu trận doanh Chư Thiên, còn cứu được Chiến thần Hình và Long tổ, để cường giả trận doanh Vạn Giới đều vui sướng vô cùng, nhất là tu sĩ Cổ Vu Điện và Long tộc, càng hưng phấn không gì sánh được.