Chân Linh Cửu Biến

Chương 1454: Hình điêu khắc rồng (1)

Hình rồng vốn giống như điêu khắc nhất thời sống lại chuyển động vậy. Mặt ngoài đoạn thạch đột nhiên vùng vẫy lên, cố gắng thoát khỏi Lục Bình bắt giữ. Thế nhưng Lục Bình lại tựa hồ như sớm đã đoán chắc nó sẽ giãy giụa, hai ngón tay bấm cổ của điêu khắc không mảy may buông lỏng.

- Thế nào, bây giờ không tránh, cũng không giả bộ nữa sao?

- Tiểu tử, ngươi rốt cuộc là người nào, làm sao luyện thành “Long Đằng Tinh Hà quyết” chứ?

Một đạo thanh âm khí cấp bạt phối đột nhiên từ trong miệng Long chi điêu khắc nói ra:

- Còn không mau buông ta ra, nếu không có ta chỉ điểm, ngươi sợ rằng ngay cả tên tu luyện công pháp của mình cũng không biết.

Lục Bình nhìn hình rồng điêu khắc trước mắt giãy dụa qua lại trong tay của hắn, cười hỏi:

- Giống như người vậy, bên trong đạo đàn thế giới này rất nhiều sao? nhiều sao?

- Rất nhiều? Đùa gì thế

Hình rồng điều khác thấy được giãy giụa không ra khỏi hai ngón tay của Lục Bình, quyết định dứt khoát không động đậy, trở thành giống như một con lươn chết vậy, nhưng trong miệng cũng mang theo một tia tự hào nói:

- Ta không dám nói mình là một người duy nhất, nhưng tuyệt đối là một người còn sống!

Lục Bình nhíu mày một cái, hỏi:

- Sống? Có ý gì?

Hình rồng điêu khắc lắc lư đầu óc, đáp:

- Dù sao chính là trước kia, ta còn có thể cảm giác trong thế giới này vẫn tồn tại khí tức tương tự cùng ta, nhưng hiện tại không có!

- Bọn họ đi nơi nào?

- Tan rã ra hết rồi! Dù sao bọn họ cũng xuất hiện không phải phương thế giới này, một khi đi ra ngoài nhất định phải xóa sạch thủ hộ ý niệm trong tảng đá. Mà chúng ta xuất hiện trên trình độ rất lớn cũng là bởi vì những thứ ý niệm thủ hộ này, bị xóa sạch hết, hiển nhiên cũng không tồn tại.

Lục Bình nhìn thấy nó đàng hoàng xuống, liền rút về hai ngón tay, hỏi:


- Các ngươi đến tột cùng là tồn tại gì, Long? Khí linh? Hay Linh yêu?

Hình rồng điêu khắc lắc lắc đầu, tựa hồ Lục Bình mới vừa bóp cổ của hắn đau, sau đó mới đáp:

- Ta cũng không biết mình coi như là một loại tồn tại như thế nào. Nếu nói linh yêu, ta tựa hồ không cách nào thoát khỏi khối đoạn thạch mà tồn tại, Nếu nói khí linh, không có chân nguyên dụng dưỡng, ta đã sớm hồn hồn ngạc ngạc không biết sao rồi, làm gì có thể rõ ràng nhớ hết thảy chuyện từ khi ta có ý thức tới nay, về phần nói Long, chớ có nói đùa, coi như là giao phó cho ta tồn tại bản thân của Giao đạo nhân cũng không phải là Long.

- Ngươi biết cũng không ít!

Hình rồng điêu khắc không để ý đến Lục Bình hoài nghi, nói thẳng:

- Sự tồn tại của ta xem ra chính là một đoạn ý niệm phong ấn trong đoạn thạch, cũng chính là ý niệm của Giao đạo nhân mà các ngươi nói. Nhưng mà sau khi ta hoàn toàn có ý thức tự chủ, đạo đàn thế giới này đã là như vậy, ta cũng một mực chôn trong đất bị người đào lên. Đạo đàn thế giới xảy ra chuyện gì, ta bị chôn trong đất như thế nào, chuyện trước đó ta một mực không biết.

- Sau khi ý thức của ta xuất hiện, phương thế giới này trước sau mở ra mấy mươi lần. Ta nghe các ngươi nói nhiều hơn, hiển nhiên cũng hiểu rất nhiều chuyện có liên quan sự tồn tại của các ngươi.

Lục Bình gật đầu một cái, hỏi:

- Ngươi định làm như thế nào, vẫn lưu ngươi lại phương thế giới này sao?

Hình rồng điêu khắc đáp:

- Ở lại chỗ này làm gì, chờ chết sao?

- Ta chẳng qua là sự tồn tại từ một đạo chân ngôn ý niệm của Giao đạo nhân ngưng tụ mà thành, mặc dù có ý thức tự chủ, nhưng giam cầm trong khối tảng đá này, theo năm tháng tiêu ma đúng là vẫn sẽ từ từ chết đi. Nếu không, thời điểm ngươi mới vừa tiến vào đạo đàn thế giới ta cần gì phải lên tiếng chỉ điểm cho ngươi!

Lục Bình kinh ngạc hỏi:

- Ngươi muốn để ta mang ngươi ra khỏi đạo đàn thế giới sao?

- Ta càng sợ người vừa lên tới liền đem ta mạt sát, cho nên sau khi dẫn dắt người phát hiện đoạn thạch tồn thân của ta vẫn ẩn núp sự tồn tại của mình, nhưng không nghĩ tới người cuối cùng vẫn phát hiện!

- Không phải là xóa sạch ý niệm trừ bên trong đá vụn mới có thể đem đá vụn mang ra khỏi đạo đàn thế giới sao? Nếu là nói như vậy, người làm gì còn có mạng ở đây?


Lục Bình có chút không hiểu hỏi.

- Ngươi làm được, cũng chỉ có người làm được!

Hình rồng điêu khắc thủy chung chỉ có thể hiện ra ở mặt ngoài của khối đoạn thạch, nhưng Lục Bình lại có thể nghe được ý trịnh trọng từ trong giọng nói điêu khắc.

- Ngươi tu luyện là Giao đạo nhân đích truyền chính tông công pháp, pháp tướng trong cơ thể thậm chí so với Chân Linh Chi Thân của Giao đạo nhân càng giống như Chân Long, nói cách khác càng giống như thần điêu khắc của ta. Vậy mà càng thêm mấu chốt chính là, thần niệm của ngươi, hoặc là nói thần hồn ý thức của ngươi so với huyết mạch, pháp tướng của người càng đến gần Thần Long hơn, thậm chí vốn là giống như là một đạo thần hồn của Long vậy.

- Tuy nhiên ta không hiểu được người hiểu như thế nào đối với với Thần Long chân thân như vậy, có thể ngưng tụ ra pháp tướng giống như vậy. Đây là bí mật của mình ngươi, ta cũng không muốn biết. Nhưng ta chỉ biết là lấy trạng huống hiện nay của ngươi, hoàn toàn có thể sau khi luyện hóa khối đoạn thạch này, làm thành một món pháp bảo của mình cất giấu. Như vậy ngươi có thể mang khối đoạn thạch này ra bên ngoài đạo đàn thế giới.

- Luyện hóa làm thành một dạng pháp bảo sao?

Lục Bình buồn cười nói:

- Trước đó, ta đã lấy chân nguyên luyện hóa suốt ba ngày, cũng không từng thấy có chút dấu vết luyện hóa.

Hình rồng điêu khắc không vui nói:

- Người đó là luyện hóa sao? Người thuần túy là muốn mạng của ta, ta tự nhiên phải lần mất xa xa! Tuy nhiên nếu là có ta phối hợp, người đương nhiên có thể thuận lợi luyện hóa 5 khối tảng đá này.

- Nghe ngươi tựa hồ càng giống như là một khí linh tồn tại!

- Ngươi hoàn toàn có thể đem ta xem thành là một người có một mình ý thức hơn nữa không cần chân nguyên của tu sĩ dựng dưỡng là có thể giữ vững linh tính khí linh!

- Ngươi hiện tại để mặc cho ta đem ngươi luyện hóa, đây chẳng phải là nói sự sống chết của ngươi sẽ phải thao túng trong tay ta, đến lúc đó hết thảy người nắm trong tay đều sẽ bị ta biết được. Ngươi không có lá bài tẩy nào có thể nói, nếu trong quá trình luyện hóa ta thật đúng là nổi lên ý xấu, ngươi cũng chỉ có thể tan thành mây khói!

Hình rồng điêu khắc cười khổ “hắc hắc” nói:

- Người cho rằng ở lại đạo đàn thế giới này ý thức của ta là có thể không tiêu tán sao? Cho nên chỉ có thể đủ đánh cuộc nhân phẩm của người thôi!

Lục Bình hơi hơi cười một tiếng, nói:

- Như người mong muốn!

Lục Bình đem bàn tay dính vào trên đoạn thạch, chân nguyên nồng đặc tuôn ra từ trong tay, lập tức hoàn toàn rót vào đến bên trong khối đá vụn này. Toàn bộ đoạn thạch đều bị chân nguyên của Lục Bình tuyển nhiệm thành màu lam tím.

Một tiếng vang ầm thật lớn nổ tung trong thần niệm của Lục Bình.

“Long Đằng Tinh Hà quyết”

Thần sắc của Lục Bình lộ một vẻ thống khổ, vậy mà bàn tay của hắn vẫn như cũ dán thật chặt trên đoạn thạch. Toàn bộ quá trình đại khái kéo dài suốt cả ngày, thần sắc của Lục Bình mới dần dần hòa hoãn xuống, nhưng cũng không vì vậy thanh tĩnh, ngược lại lần nữa lọt vào trong bế quan tu luyện.&