Chân Linh Cửu Biến

Chương 1410: Cửu Huyền chung chiến (tiếp - 9)

Rốt cục đợi đến khi Thất Vũ Phiến nhấc lên linh bảo phong bạo thổi bay đến năm mươi dặm, ma la chẳng qua bị linh khí phong áp to lớn ép nổ lồng ngực, ép bể nát tâm hạch không gian, trừ cái đó ra trên thân thể đại khái giữ vững đầy đủ.

Tuy nhiên Lục Bình còn nhìn thấu mấy nhân tộc tu sĩ trong bầy ma la bị hất bay trước mặt thiên địa thần uy mạnh mẽ hao nhiên bực này bị thổi làm miệng phun máu tươi, có ít nhất một nửa người tại chỗ không sống được. Mấy người còn dư lại cũng là người bị thương nặng, không đợi rơi xuống đất cũng đã bị ma la còn sót lại nhân cơ hội chém chết.

Linh khí phong bạo cuốn ùa đến ngoài sáu mươi dặm, khoảng cách đám người Lục Bình đã chỉ còn lại có hai mươi dặm, càng ngày càng nhiều tu sĩ từ bên cạnh bốn người chạy ra ngoài khoảng cách xa hơn, đồng thời cũng không thiếu ma la bay trốn ra phía ngoài. Mà phàm ma la thông qua bên cạnh bốn người, vô luận là có thể dùng để tăng trưởng chiến công hay không, không con nào không bị bốn người xuất thủ đánh chết.

Thời điểm phong bạo cách đám người Lục Bình đã chỉ còn lại có mười dặm, chẳng những Lục Bình, chính là đám người Ân Thiên Sở cũng dần dần yên tâm. Lúc này uy thế của phong bạo vẫn rất đầy đủ, vẫn có không ít pháp tướng tu sĩ ở khoảng cách này bị phong bạo thổi bay. Tuy nhiên rất rõ ràng tuyệt đại đa số người cùng với ma la may mắn còn sống sót bị cuốn vào trong phong bạo đều có thể bảo vệ tính mạng, nhiều nhất bất quá chính là bị thương nhẹ thôi. Chẳng qua lúc này vẫn có nhóm lớn ma la trốn ra khỏi phạm vi sát thương của Thất Vũ Phiến.

Lục Bình giảm một cái dưới chân, quát lên:

- Khởi!

Liên Hoa Trận Đồ dưới chân Lục Bình ầm ầm dâng lên một đoàn ánh sáng màu tím lam. Bạch Ngọc Liên Hoa to lớn ngưng tụ linh khí hư ảnh bao lấy bốn người vững vàng trong đó. Mặc cho Thất Vũ Phiến thổi lất phất linh khí phong bạo đến thổi trúng Bạch Ngọc Liên Hoa lảo đảo muốn ngã, Liên Hoa Trận Đồ thủy chung đứng vững vàng không mảy may làm dao động trong linh khí phong bạo.

Cùng lúc đó, đám người Lục Bình mặc dù có Liên Hoa Trận Đồ hộ trì, nhưng cuối cùng vẫn bị linh khí phong bạo liên lụy. Bốn người chia ra thị triển thủ đoạn của mỗi người ổn định thân hình. Trừ Thanh Hồ cùng với Lưu Thiên Viễn ngăn cản có chút cố hết sức ra, linh khí phong bạo đối với Lục Bình cùng Ân Thiên Sở đã không hề tạo thành uy hiếp chút nào nữa.

Lục Bình nhân cơ hội đem Tế Thủy Trường Lưu kiếm hóa thành “Sấm Thủy Kiếm Quyết”, quanh người bày ra kiếm quang cự võng mười mấy trượng. Phàm trong phạm vi một mảnh linh khí phong bạo khỏa hiệp thổi tới ma la toàn bộ đều bị kiếm quang cự vòng quậy đến nát bấy.

Linh bảo Thái Huyền Chi Thứ trong tay của Ân Thiên Sở sớm đã biến mất quanh người. Sau khi gã được Lục Bình truyền cho “Vô Hình Kiếm Quyết”, Ân Thiên Sở thành tựu trên bộ kiếm thuật thần thông thậm chí còn trên Lục Bình. Mặc dù bởi vì linh khí phong bạo tứ ngược ảnh hưởng mà không thấy được tung tích của Thái Huyền Chi Thứ, nhưng liên tiếp ba bốn mươi con ma la giương nanh múa vuốt từ bên người Ân Thiên Sở sau khi bị phong bạo thổi qua rất nhanh yên lặng xuống sau đó dưới linh khí phong bao thổi lất phất nhanh chóng tan rã, hiển nhiên đã chết không thể chết lại.

Chỗ mà Thanh Hồ cùng Lưu Thiên Viên đứng yên cũng không thiếu ma la bị thổi qua. Hai người bọn họ hiển nhiên không cách nào giống như hai người Lục Bình cùng Ân Thiên Sở du nhận có thừa như vậy, nhưng vẫn mạo hiểm chém giết hơn mười con ma la.


Linh khí phong bạo mãnh liệt tứ ngược suốt hết một thời gian uống cạn chung trà lúc này mới từ từ thở bình thường lại. Kiếm quang cự vòng trước người Lục Bình không biết nhân cơ hội chém giết bao nhiêu con ma la. Mặc dù trong tuyệt đại đa số đều là chút ma la lớn nhỏ, nhưng trong đó ma la cao cấp cũng có. Ít nhất bản thân Lục Bình chú ý tới mấy con Ngọc Ma La bị linh khí phong bạo làm bị thương nặng rồi bị kiểm quang cự võng bắt chém chết. Đợi đến khi Lục Bình lấy xuống Chiêu Anh Thạch bên hông mở ra vừa nhìn. Phía trên chiến công tính điểm với bốn trăm ba mươi bốn điểm khiến cho bản thân Lục Bình nói không ra lời.

Ân Thiên Sở một bên khác nhìn thấy động tác của Lục Bình, cũng lấy ra Chiếu Ảnh Thạch của mình nhìn một chút. Chiến công tính điểm biểu hiện phía trên hiển nhiên cũng làm gã trong lúc nhất thời có chút ngoài ý muốn. Hai người Lưu Thiên Viễn cùng Thanh Hồ mặc dù cũng có chút thu hoạch, nhưng thu hoạch của hai người hiển nhiên không thể so sánh cùng Lục Bình hai người bọn họ.

Theo một tiếng thét kinh hãi của Thanh Hồ, ánh mắt của bốn người nhìn tình cảnh trước mắt bị Thất Vũ Phiến dẫn động linh khí phong bạo tứ ngược trôi qua sợ ngây người!

- Thật là sạch sẽ a!

Lưu Thiên Viên chép chép miệng nói.

Cửu Huyền lâu hộ phái đại trận ngoài tám thể thấy rõ ràng nó vẫn ở chỗ cũ vận chuyển. Mà khu vực từ vòng bảo hộ một đường hướng bắc trong vòng năm mươi dặm, bầu trời sạch sẽ như vậy, ngay cả một mảnh đám mây đều không có, trên mặt đất càng là một mảnh bình thản không có thứ gì, rừng cây, cỏ cây bị cuốn ùa không còn. Ngay cả mấy gò đất nhỏ đều biến mất không thấy, chỉ còn lại có mặt đất bằng phẳng trống không.

Cho đến khoảng cách năm mươi dặm ngoài Cửu Huyền lâu hộ tráo đại trận mới có thể nhìn thấy có pháp tướng tu sĩ cùng với ma la cao cấp còn sống dưới sự kiên trì trong linh khí phong bạo hiển nhiên đã bị thương thế không nhẹ. Hơn nữa theo khoảng cách Cửu Huyền lâu càng xa, uy lực của linh khí phong bạo càng yếu, số lượng tu sĩ càng nhiều. Hơn nữa đại đa số nhân tộc tu sĩ bởi vì một tiếng nhắc nhở trước đó mà chạy đến ngoài khoảng cách năm mươi dặm.

Rất nhanh một trận đấu pháp kịch liệt lần nữa dấy lên. Đây là nhân tộc tu sĩ đang tiến hành diệt giết những ma la may mắn sống sót. Tuy nhiên bởi vì duyên cớ nhân tộc tu sĩ đại đa số trốn ra khỏi phạm vi mà uy năng của Thất Vũ Phiến bao phủ, lúc này thực lực nhân tộc tu sĩ vượt qua xa ma la sống sót, diệt giết cũng đã trở thành hình thế nghiêng hẳn về một bên.

Một đạo thất vũ linh khí cự phiến to lớn ở bầu trời Cửu Huyền lâu cũng không biến mất, mà hiển nhiên ảm đạm rất nhiều. Thời điểm đó đám người Lục Bình đã có thể rõ ràng nhận ra được linh khí phong bạo bị phiến động trước đó đã chậm rãi chảy trở về, lần nữa hội tụ đến một chuỗi linh khí cự phiến hơi có vẻ ảm đạm ở bầu trời Cửu Huyền lâu.

Chỉ bất quá bởi vì trước đó Thất Vũ Phiến dẫn động linh khí phong bao bây giờ quá mức mãnh liệt, lúc này thất vũ cự phiến muốn lần nữa khôi phục trạng thái che khuất bầu trời trước đó sợ rằng phải hao phí một khoảng thời gian.


Rất hiển nhiên, đợi đến sau khi thất vũ cự phiến lần nữa khôi phục lại trạng thái như trước sẽ lần nữa thi triển loại thần thông khai thiên tích địa như vậy về phía ma la đại quân bao vây những phương hướng khác của Cửu Huyền lâu.

Lục Bình khẽ thở dài một hơi, nói:

- Đi thôi, lần này Cửu Huyền lâu coi như hoàn toàn giải khai, chúng ta lưu ở chỗ này cũng không có gì dùng.

Thanh Hồ có chút không hiểu hỏi:

- Nếu Cửu Huyền lâu có Khai Thiên Thần Khí trấn áp tông môn, vừa có sự tồn tại có thể vượt qua Thuần Dương tu sĩ thao túng Khai Thiên Thần Khí, vậy tại sao phải chờ tới hơn mười năm sau mới hoàn toàn giải khai khốn cảnh của Cửu Huyền lâu?

Lục Bình lắc đầu cười khổ, đáp:

- Ta nào đâu biết! Có lẽ họ không nắm chắc tất thắng hoặc giả sự tồn tại cho phép thi triển loại thần thông khai thiên tích địa như vậy cần bỏ ra giá cao gì không người biết!

Lưu Thiên Viễn hỏi:

- Lục sư đệ, chúng ta làm sao bây giờ, đổi chỗ khác tiếp tục săn giết ma la cướp đoạt chiến công tính điểm sao?

Lục Bình lắc đầu một cái, đáp:

- Không, Cửu Huyền lâu nếu lấy ra Khai Thiên Thần Khí, như vậy cũng tất nhiên có nắm chắc hoàn toàn đánh tan ma la đại quân vây công Cửu Huyền lâu hơn mười năm. Đến lúc đó những ma la đại quân bị đánh tan chạy đi tứ tán, tất nhiên sẽ tạo thành uy hiếp cho các phía trú địa bên ngoài vẫy công ma la đại quân. Chúng ta cần phải nhanh một chút chạy về nơi đóng quân hiệp trợ môn phái chống đỡ những ma la chạy trốn đánh vào.

Bốn người một đường phi độn về phía tây, cố sức lực tranh thủ chạy về nơi đóng quân trước khi ma la hội quân.

Ngay vào lúc bốn người trải qua Cửu Huyền sơn mặt tây của Cửu Huyền lâu, mắt thấy Cửu Huyền lâu sắp hoàn toàn giải vây đại hoạch toàn thắng lại một lần nữa xảy ra ngoài ý muốn.&