Chân Linh Cửu Biến

Chương 1384: Chiến công tranh đoạt (tiếp-2)

Giữa thiên không truyền tới một tiếng kêu to, Lục Bình cùng Hạ Hầu Vô Thương vội vàng nghênh đóng một tiếng cười to truyền tới:

- Lục huynh, Hạ Hầu huynh, chúng ta lại gặp mặt!

Lục Bình nhìn Tang Du nhảy xuống từ trên một con Phi Thiên yêu ưng, cười nói:

- Tang Du huynh, người đã tới chậm!

Tang Du cười nói:

- Trên đường gặp phải một đội ma la ngăn trở, sau đó đại chiến một cuộc nên trì hoãn một đoạn thời gian. Nào nào nào, ta giới thiệu cho hai vị một vị thiên hạ đi lại khác của bản tông. Đây là Phùng Kế Tổ Phùng sư huynh, Phùng sự huynh, hai vị này ngay cả Bắc Hải Lục Thiên Bình, Thiên Huyền tông Hạ Hầu Vô Thương mà trước đó ta đã từng nói với ngươi!

Phi Thiên yêu ưng quanh quẩn rơi giữa không trung, trên lưng còn có một vị tu sĩ thân hình cao gầy. Sau khi hắn rơi xuống đất gật đầu một cái về phía hai người Lục Bình, rồi sau đó phất phất tay với Phi Thiên yêu mg. Yêu ưng lần nữa phóng lên cao, xoay mấy vòng ở đỉnh đầu mọi người, lập tức đi tới Thiên Huyền tông trú địa.

Tang Du cười nói:

- Yêu ưng đó ngay cả bản mệnh yêu thú của Phùng sư huynh, tốc độ thật nhanh hơn nữa thân cụ bản mệnh đồng thuật. Có yêu ưng của Phùng sư huynh ở đây, chúng ta đối với động tĩnh của ma la đại quân không nói như lòng bàn tay, chí ít cũng không đến nỗi hồ lý hồ đồ rơi vào trong ma la đại quân vây công.

Bốn người vừa đi vừa nói chuyện tiến vào trong bí mật trú địa, Lục Bình bấy giờ mới hỏi:

- Quý tông có Thuần Dương lão tổ tới đúng không?

Tang Du cười đáp:

- Không sai, bản tông Phùng Lục lão tổ cùng hai vị tiền bối Tiểu Bạch Vũ, Thất Phiến giao tình không tệ, lần này nhất định là phải tới!

Lục Bình cười một tiếng “ha ha”, nói:


- Bốn vị Thuần Dương, xem ra trận chiến này phải nắm chắc phần thắng rồi!

- Ngay cả không biết thời điểm nào phát động phản công, đến lúc đó là thời cơ tốt để bọn ta sắn chiếm chiến công. Lục huynh, người đoạn thời gian gần nhất yên lặng, vị trí trên chiến công bảng bị người càng kéo càng xa rồi!

- Không vội, tiêu diệt ma la đại quân cũng không phải là chuyện một sớm một chiều, có nhiều cơ hội, ngày sau mới có thì sao? Lại nói Tang huynh, ta và người nhìn cũng một mực không nhanh không chậm, sợ cũng không phải là hậu tích bạc phát, hôm nay chỉ chờ chư vị Thuần Dương ra lệnh một tiếng chứ?

- Khi nào phản công dĩ nhiên là sự tính toán của mấy vị Thuần Dương lão tổ. Chúng ta đến lúc đó bất quá ngay cả cướp điểm chiến công, gõ gõ trống ở một bên mà thôi. Nhưng nghe nói chiến công của đám người Vũ Văn Phi Tường cùng với Tạ Thiên Dương gần đây cũng bắt đầu tăng trưởng. Sự tranh đoạt của chiến công bảng sợ rằng phải kịch liệt hơn rồi!

- Nếu không phải như vậy, chẳng phải lộ ra quá mức không thú vị sao?

- Ha ha, Lục huynh quả nhiên thành trúc ở ngực, bất quá cũng đúng thật như vậy. Sự tranh đoạt chiến công bảng này sợ là vừa mới bắt đầu a!

Lục Bình cùng Ân Thiên Sở hai người ra khỏi bí mật trú địa chỗ đám người Khánh Ly lão tổ, một đường đi về phía tây bắc tiếp ứng đám năm người Thanh Hồ, Lưu Thiên Viễn dựa theo ước định xem ra hôm nay chạy tới rồi.

Chẳng qua hai người một đường chạy tới ngoài mấy trăm dặm, nhưng vẫn không phát hiện tung tích của Thanh Hồ cùng mọi người. Mặc dù hai người đều không nói gì, chẳng qua là thần sắc cũng càng lúc càng ngưng trọng.

Đột nhiên, hai người đều cảm nhận được linh khí rung chuyển nhỏ nhẹ. Hai người không chút nghĩ ngợi lập tức phi độn đi về phương hướng linh khí rung chuyển truyền tới. Mà đi theo hai người, thân hình của Ân Thiên Sở càng lúc càng lộ ra vẻ phiếu miểu vô tung. Sắc mặt của Lục Bình thì càng lúc càng âm trầm.

Bên ngoài mười mấy dặm, Vũ Văn Khác cùng Vũ Văn Kinh Lôi mang mấy tên Vũ Văn thế gia tu sĩ ngăn cản Thanh Hồ cùng mọi người. Vũ Văn Khác cười nói:

- Người của Chân Linh phái sao? Quý phái gần đây danh tiếng ngược lại đỉnh chân, chẳng qua là hôm nay một nhóm ma la đội ngũ đó thuộc về chúng ta. Các ngươi hãy lui ra đi!

Thanh Hồ sắc mặt trầm xuống, hừ lạnh hỏi:

- Dựa vào cái gì? Tung tích của một nhóm ma la chính là chúng ta phát giác trước. Nếu không phải các ngươi đi theo sau lưng bọn ta thì làm sao biết được tung tích của một nhóm ma la đó chứ?

Vũ Văn Kinh Lôi cười lạnh đáp:


- Chúng ta đây là muốn tốt cho các ngươi. Thực lực của một nhóm ma la đó không phải là mấy người các ngươi có thể đối phó. Chúng ta ngăn bọn người lại là vì không để cho các người đi chịu chết, còn không biết điều, cút đi!

Thanh Hồ thần sắc giận dữ, Lưu Thiên Viễn một bên giữ nàng lại, trầm giọng nói:

- Vũ Văn thế gia chính là tu luyện giới đệ nhất thế gia, xem ra cũng không phải là hạng người ỷ thế hiếp người. Nếu tung tích của một nhóm ma la đội ngũ đó mọi người đều đã biết được, vị đạo hữu này cũng nói thực lực của một cổ ma la đội ngũ đó khổng lồ. Vì sao bọn ta không liên thủ tiêu diệt chúng? Dù sao ma la chính là đại địch của hai bên chúng ta, dưới sự liên thủ phần thắng lớn một chút lại có gì không làm?

Vũ Văn Khác có vẻ thú vị nhìn Lưu Thiên Viễn một cái, cảm nhận được khí tức hùng hậu quanh thân Lưu Thiên Viên, biết được người này mặc dù chỉ là pháp tướng sơ kỳ tu sĩ, nhưng thực lực sợ rằng cũng chưa chắc kém bao nhiều so với pháp tướng trung kỳ nữ tu kia, cho nên vẻ khinh miệt trên mặt thu liễm một ít, cười hỏi:

- Ngươi nói là ta và ngươi hai bên có thể dựa vào năng lực mà tranh?

Thanh Hồ hừ lạnh một tiếng. Nhưng nàng cũng biết được lúc này đề nghị của Lưu Thiên Viễn cũng không sai. Thực lực của đối phương rõ ràng vượt qua mấy phe, nếu một mực tranh chấp cùng đối phương, quay đầu lại ngược lại không chỗ nào phải, còn không bằng cùng đối phương truy kích một cổ ma la đội ngũ. Đến lúc đó dựa vào năng lực của bản thân mỗi người, Vũ Văn thế gia cho dù là cường thế hơn nữa, mấy phe cũng chưa chắc không thể từ trong xé xuống một miếng thịt.

- Ha ha...

Vũ Văn Kinh Lôi phảng phất nghe được chuyện gì buồn cười vậy, cười nhạo nói:

- Ta không nghe lầm chớ? Chỉ dựa vào mấy người các ngươi còn muốn cạnh tranh công bình cùng chúng ta, kia cũng phải có thực lực đó. Lời này nếu là Lục Thiên Bình nói ra, chúng ta chi bằng cấp cho hắn một chút mặt mũi. Các ngươi là thứ gì, cũng xứng ngồi ngang hàng cùng chúng ta sao?

Mọi người Chân Linh phải tất cả đều giận dữ, nhưng bọn họ biết mấy phe năm người tuyệt không thể là đối thủ của đối phương. Chưa kể Vũ Văn Kinh Lôi cùng với Vũ Văn Khác đều là cao thủ thành danh của Vũ Văn thể gia. Chỉ một trong bảy tám tên Vũ Văn thể gia con em thủ hạ của đối phương, pháp tướng trung kỳ tu sĩ thì có ba người. Cho dù là Vũ Văn Kinh Lôi cùng với Vũ Văn Khác không nhúng tay vào, Thanh Hồ cùng mọi người cũng chưa chắc là đối thủ của người ta.

Thấy toàn thể Chân Linh phải tất cả đều trầm mặc, tiếng cười của Vũ Văn Kinh Lôi càng lộ vẻ đắc ý.

Lúc này Vũ Văn Khác vẫn nhìn mọi người Chân Linh phái cũng đột nhiên mở miệng nói:

- Cũng được, chúng ta cho các ngươi một cơ hội.

Vẻ đắc ý của Vũ Văn Kinh Lôi nhất thời cứng trên mặt, quay đầu nói:

- Khác ca...

Vũ Văn Khác giơ tay ngắn ngôn ngữ của Vũ Văn Kinh Lôi, không để ý đến vẻ bất mãn của hắn, nói tiếp:

- Nhưng có thể tranh đến chiến công hay không sẽ phải nhìn chính các ngươi có thực lực đó hay không!

- Ha ha, nếu thấy người có điểm, như vậy mấy người tiểu muội cũng tới chen vào một tay được không?