Mẹ kiếp!
Ngô Khanh kiệt sức hạ lưng xuống ghế sofa, mặt mày cau có đưa tay quệt vết máu trên khóe miệng còn đang nồng nặc mùi tanh xông lên mũi. Toàn thân đau nhức nhưng vẫn còn gắng sức buông vài ba câu chửi thề để thuyên giảm cảm xúc khó chịu trong người.
Mạc Hân từ trong phòng ngủ bước ra xám mặt nhìn vết thương đang ứa máu trước ngực Ngô Khanh. Nếu không phải trên ngực áo có một vết rách dài và vết thương vì thế lộ ra thì sẽ khó ai biết sau lớp áo sơ mi đen là một vết rạch dài và khá sâu hằn trên da thịt, nhìn qua cũng đủ thấy sự đau đớn nhức nhối.
Trông Ngô Khanh có vẻ khả quan hơn tình trạng hiện giờ của anh.
-Cậu ngồi yên để tớ đi tìm băng thương...
Mạc Hân không tránh khỏi bối rối mà một thư kí kiêm trợ lí tài năng như cô không mấy khi mắc phải.
Ngô Khanh nằm yên trên ghế, miệng thở hồng hộc đầy nhọc nhằn, vết thương do dao chém âm ỉ ăn sâu vào gan ruột, sự nhưng nhức bởi những vết thương bị đánh đang dần dần thâm tím càng hành hạ anh hơn. Là người biết kiềm chế nỗi đau cả về thể xác lẫn tinh thần, Ngô Khanh chỉ rên rỉ bằng hơi thở gấp gáp và chờ đợi Mạc Hân giúp đỡ.
Cẩn trọng cởi chiếc áo không nhìn thấy màu máu nhưng lại bốc mùi tanh nồng nồng, Mạc Hân không khỏi xót xa trước vết thương nghiêm trọng của Ngô Khanh. Máu từ vết thương lan ra khắp người, nhìn qua cũng đủ khiến cho ai đó yếu tim phải ngất lịm.
Mạc Hân giọng nhẹ nhàng hỏi trong lúc dùng khăn ấm lau sạch xung quanh vết thương.
-Cậu đau lắm phải không?
-Nhìn thấy cậu thấy đỡ hơn nhiều rồi.
Khóe môi đầy vẻ kiêu ngạo khẽ cong lên tạo thành một đường nét tuyệt đẹp trên gương mặt hoàn mĩ.
Mạc Hân di chuyển ánh nhìn chăm chăm vào vết thương lên đôi mắt Ngô Khanh, bất giác không sao nở nổi nụ cười.
Bất chấp toàn thân đau đớn, Ngô Khanh vẫn gượng dậy, ghé sát về phía Mạc Hân, phả hơi nóng như lửa thiêu vào cánh mũi của cô, đồng thời nơi khóe miệng thoát ra nụ cười cùng những lời nói ranh mãnh.
-Tớ cần thuốc giảm đau là cậu hơn là mấy thứ này đấy, Mạc Hân cô nương!
Và rất nhanh một bàn tay đã phục sẵn sau gáy Mạc Hân, cùng với đó là một đôi môi vừa lành lạnh lại vừa ấm nóng mang hương vị máu tanh ập tới không mấy nhẹ nhàng. Như một quy luật tự nhiên đã xảy ra bao lâu nay, tim Mạc Hân lại bắt đầu loạn nhịp.
Mạc Hân là một cô gái rất đặc biệt. Nói cô là một cô gái truyền thống thì không đúng bởi cô là một cô gái vô cùng năng động, linh hoạt và nhanh nhạy trong công việc, lối sống hành xử. Nhưng nếu nói cô là một cô gái thông minh, tinh tế thì cũng không hẳn đúng bởi trong tình yêu cô rất ngốc nghếch và dại dột, cái mà cô có thể làm duy nhất chỉ là nghĩ cho người mình yêu.
Trước mặt Ngô Khanh trên phương diện tình yêu, Mạc Hân đích thực là một cô gái truyền thống cam chịu.
Nếu Ngô Khanh là công tử, đại thiếu gia thì Mạc Hân cô cũng là một thiên kim tiểu thư danh giá vô cùng. Vậy mà Mạc Hân cô lại cam chịu gắn kết cuộc đời mình với chức vụ thư kí + trợ lí nhỏ bé bên cạnh Ngô Khanh, cam chịu làm người yêu Ngô Khanh dẫu thừa biết tình cảm của anh vốn chưa từng hướng về mình. Cô làm mọi việc đều là vì nghĩ cho Ngô Khanh, chưa bao giờ dù chỉ một lần hỏi anh “Tại sao?”, “Thật không?”,... hay bất kì một câu hỏi nào xâm phạm đến đời tư tình cảm của anh. Mạc Hân hiểu Ngô Khanh hơn anh hiểu mình, hơn cả chính bản thân cô hiểu cô. Mạc Hân không bao giờ làm trái ý Ngô Khanh cả.
Mạc Hân không thắc mắc tại sao Ngô Khanh lại trở về nhà với tình trạng này, càng không ép buộc hay chỉ đơn giản là gợi ý anh đến bệnh viện khám chữa. Đâu phải vì cô không quan tâm đến anh mà thế, cô chỉ là tôn trọng mọi quyết định và sở thích của Ngô Khanh, và cũng vì cô đã quá hiểu anh muốn gì.
Ngay cả cái cách anh dùng giọng điệu ngọt ngào huyễn hoặc cô, cách anh tiếp xúc với thân thể cô, Mạc Hân cô cũng không tài nào cưỡng lại được.
Quả thực là một cô gái cam chịu đầy truyền thống.
Nhưng lần này thì khác, Ngô Khanh đang bị thương nặng và Mạc Hân không muốn anh làm gì quá sức. Với Ngô Khanh, hôn là một công việc tốn kém rất nhiều sức lực.
Mạc Hân dịu dàng đẩy Ngô Khanh ra khiến anh có phần hơi ngạc nhiên.
-Vết thương để lâu sẽ nhiễm trùng, lại nghiêm trọng thế này tớ lo cho cậu không còn tập trung nổi vào việc gì khác đâu.
Vừa nói Mạc Hân vừa nhẹ nhàng để Ngô Khanh dựa cẩn thận ra vành ghế sofa.
Ngô Khanh phản kháng lại và đưa tay nâng cằm Mạc Hân lên, nhìn sâu vào mắt cô rồi nở một nụ cười mê hồn.
-Mạc Hân...
Cách anh gọi tên cô khiến tim cô rạo rực ghê gớm.
-Mạc Hân!
Như không nghe lại được tiếng đáp, Ngô Khanh gằn giọng hơn. Mạc Hân buộc lòng đáp “ừ” một tiếng.
-Cậu thực sự là một cô gái quá tốt.
-Chỉ tốt với cậu mà thôi.
Câu nói của Mạc Hân khiến Ngô Khanh không còn muốn cười nữa. Anh tự mình ngả ra ghế và thở dài.
Trong lúc Mạc Hân tiếp tục công việc băng bó vết thương cho Ngô Khanh, anh lại bắt đầu thấy ức chế với những việc đã xảy ra.
-Tụi chó chết dám lấy đông đàn áp tớ, tớ hận là đã không bức chết con đàn bà của nó. Ngô Khanh tớ đây là lần đầu tiên nhục nhã đến như thế. Tớ nhất định sẽ trả thù!
-Ai bảo cậu lúc nào cũng thích chơi hoa đã có chủ.
-Áh!!!
Ngô Khanh la oái lên khi Mạc Hân cau có vừa động khẩu vừa động thủ vào chỗ đau trên người anh. Nhưng nhìn điệu bộ của Mạc Hân, anh lại cười đểu giả.
-Cậu ghen à?
Mạc Hân quay ngoắt mặt đi không thèm nói. Ngô Khanh chuyển qua cười ha hả.
-Cậu thừa biết là tớ ngoài cậu ra chẳng bao giờ thật lòng với ai cả mà.
-Ừ.
Dìu Ngô Khanh vào phòng ngủ, Mạc Hân đi ra, anh cũng không cản lại. Nhưng rồi Mạc Hân chợt nhớ ra một chuyện quan trọng liền nói.
-Mấy hôm nữa Trần Hạ mời chúng ta đến bữa tiệc sinh nhật của người yêu cậu ấy đấy.
-Sinh nhật người yêu Trần Hạ?
Ngô Khanh nở nụ cười thích thú.
-Tất nhiên là đi chứ.
Mạc Hân thì lại thở dài.
-Lại sắp có người gặp nạn rồi!
Rồi mở cửa phòng bước ra.
-Hân Hân!
Chẳng mấy khi Ngô Khanh dùng đến cách gọi như thế này khiến Mạc Hân nhanh chóng mơ hồ hình dung ra một loạt những cảnh tượng thân quen trước kia.
-Ở lại đi, tớ cần cậu, Hân Hân...