Cha Đại Thần, Mẹ Không Dễ Theo Đuổi Đâu

Chương 44-1: Làm bạn gái của anh đi!

Edit: Sun520

【 Đội ngũ 】 Khí vũ hiên ngang: ( khóc lớn) Chị dâu, chị làm tôi đau lòng quá!

【 Đội ngũ 】 Đôrêmon: Lần đầu tiên gặp chuyện vui như vậy đấy ha ha ha!

【 Đội ngũ 】 Vương giả phong độ: Nhanh, A Vũ, cậu nhanh nói cho tôi nghe chuyện khi đó như thế nào …......

【 Đội ngũ 】 Khí vũ hiên ngang: Trái tim của tôi tan nát rồi, hoàn toàn vỡ nát rồi! Lúc ấy, chị dâu chúng ta là một cô gái mạnh mẽ nhất, tôi nhớ rõ cho tới bây giờ bởi vì chị dâu luôn là người cuối cùng đi vào lớp học, tiếp đó là ngồi nhất ngoan ngoãn nghe giảng bài ở phía trước, sau khi tan học là chị dâu cầm sách lên tránh người, và không bao giờ nhìn thấy cô ấy ở góc nào trong trường học cả.....

【 Đội ngũ 】 A Không: Chị dâu có nhiều sắc thái truyền kỳ như vậy sao? Còn có chuyện gì khác hay không?

【 Đội ngũ 】 Đôrêmon: Thật là, khiến người ta nhiều chuyện hơn..... Nói tiếp đi......

【 Đội ngũ 】 Khí vũ hiên ngang: Tôi nhớ chị dâu luôn phối áo thun với quần jean màu đen, và vóc người đặc biệt tốt! Tóc của chị ấy luôn thẳng mượt, luôn cố ý che hơn nửa gương mặt, và luôn luôn đeo đôi kính gọng đen rất lớn, nhưng làn da non mềm như là đậu hũ, truyền thuyết ở ký túc xá là có một cô gái khác hệ khi thấy rõ gương mặt thật của chị dâu, sau đó đã điên cuồng theo đuổi chị dâu, gây nên sự kiện điên cuồng trong trường học của chúng ta......

【 Đội ngũ 】Mạc Quân Vũ: Tại sao tôi cảm thấy anh nói giống phim ma vậy? —_—||| Còn nữa, đừng gọi loạn.. Tôi buồn chết!

【 Đội ngũ 】 Vương giả phong độ: Hóa ra là chị dâu thật lợi hại như vậy sao?

【 Đội ngũ 】 Quân Mạc Vũ: Triệu Vũ, cậu không cần nhắc lại quá khứ của tôi, cẩn thận tôi đánh cậu đấy! —_—


【 Đội ngũ 】 Khí vũ hiên ngang: Ặc, chị dâu, chị bạo lực như vậy rồi hả? ( nghi vấn)

Cô nghĩ thằng nhóc này chắc chắn thiếu dạy dỗ rồi, nên buông tha đi theo, đi tới bên cạnh Khí vũ hiên ngang, thật may là bây giờ còn đang trên đường chưa có vào bản, nên cô điểm tên của cậu, nhấn PK, Khí vũ hiên ngang vô cùng hưng phấn nhấn đồng ý.

Sau đó —— cậu ngổn ngang trong gió rồi, cậu hoàn toàn đồng ý khi bị cô giết chết......

【 Đội ngũ 】 Khí vũ hiên ngang: Chị dâu, chị ức hiếp tôi! ( khóc lớn)

【 Đội ngũ 】Mạc Quân Vũ: Một đại lão gia như cậu mà cũng khóc ư! (‵′) lồi

【 Đội ngũ 】 A Không: Yên tâm đi! Về sau tất cả mọi người đều gọi chị là chị dâu, ha ha! Tới bang phái chúng ta sao?

【 Đội ngũ 】Mạc Quân Vũ:... Chị dâu ư! Có thể thương lượng hay không, khi có nhiều người thì không được gọi tôi là chị dâu, tôi sẽ cảm thấy Thiên Lôi cuồn cuộn.

【 Đội ngũ 】 Khí vũ hiên ngang: Nhưng chị vốn là chị dâu nha, không gọi chị dâu, nếu lão đại nhìn thấy thì tôi sẽ bị ức hiếp rất thảm đó ( đáng thương)

【 Đội ngũ 】 A Không: Đúng vậy, đúng vậy, nếu lão đại nhìn thấy, chúng tôi sẽ rất thê thảm, cho nên chúng tôi nhất định phải gọi chị dâu.

Cô cảm thấy không nói nên lời, tự nhiên gặp được bạn học, hơn nữa cô lại không nhớ rõ bạn học đó.

Cô và đám người Triệu Vũ tùy ý nói chuyện, thỉnh thoảng khi đang đánh boss lại phóng ra hai kỹ năng, tiếp theo sau đó là làm bình nước tương ở bên cạnh.

Đợi đến xoạt hết một bản, nhìn xem thời gian đã không còn sớm, nên nói tạm biệt với mấy người đó, sau đó rời khỏi đội ngũ, và cô bắt đầu tìm kiếm tài liệu có ích khắp nơi.

【 Trước mặt 】 Đông Lại Tâm: Cô làm gì ở đây?

Đột nhiên kênh trước mặt xuất hiện những lời này, cô nhìn thấy trong màn hình bên cạnh Quân Mạc Vũ xuất hiện một người đàn ông, áo trắng nhẹ nhàng, tóc dài đen như mực không giống với các nhân vật nam khác, nếu nhìn qua loa thì có thể thấy được màu mực này chính là màu tím, nhưng nhìn kỹ lại thì màu tóc này lại là màu đen.

Công tử Như Ngọc, nói không chừng chính là người trước mắt người này, nhưng Hạ Thiên Vũ cảm thấy lạ là chẳng lẽ người này không nhìn thấy mình đang tiềm kiếm tài liệu sao?


【 Trước mặt 】 Quân Mạc Vũ: Tôi đang tìm kiếm Thất Tinh Thảo.

【 Trước mặt 】 Đông Lại Tâm: A, tôi có thể tìm kiếm với cô được không, tôi có thể tìm kiếm giúp cô, tôi mới đến trò chơi này, không biết chơi như thế nào.

Cô dừng lại mở ra dữ liệu của Đông Lại Tâm, lại phát hiện anh có cấp 88, cấp bậc cao như vậy nếu không chơi thì làm sao mà cao thế, mới vừa tới trò chơi này, chẳng lẽ là mua ID?

Cô mở trang bị của Đông Lại Tâm lần nữa, phát hiện trang bị của anh đúng là rất tốt, vẫn còn có chút giá trị, cẩn thận quan sát nhân vật trước mắt này, tất cả mọi thứ của nhân vật này cũng có thể nói là thuộc về loại tốt nhất, không tính là đặc biệt tốt, nhưng tuyệt đối là không rách nát.

Trong lòng kết luận người trước mắt mua ID.【 Trước mặt 】Mạc Quân Vũ: Có thể! Cám ơn nhiều!

Hạ Thiên Vũ thêm người trước mắt làm bạn tốt, chẳng mấy chốc đối phương đã đồng ý.

【 Trước mặt 】Mạc Quân Vũ: Nếu anh không biết chơi thế nào, tại sao lại muốn đến trò chơi này vậy?

【 Trước mặt 】 Đông Lại Tâm: Tôi cũng không muốn, nhưng có một người bạn nhỏ, yêu cầu tôi đến, hoàn toàn là bất đắc dĩ, cho nên tôi đã đến đây, ( bất đắc dĩ cười)

【 Trước mặt 】Mạc Quân Vũ: Vậy người bạn nhỏ của anh đâu?

Cô tự động so sánh người bạn nhỏ với Đông Lại Tâm, dù sao người bạn nhỏ cũng không phải là người đặc biệt nhỏ tuổi.

【 Trước mặt 】 Đông Lại Tâm: Cậu ấy hả, cậu ấy đưa tôi đến đây rồi bỏ chạy rồi, ai.

Hạ Thiên Vũ giống như nhìn thấy Đông Lại Tâm bất đắc dĩ than thở bên đầu kia, trên mặt không nhịn được mỉm cười.

【 Trước mặt 】 Quân Mạc Vũ: Anh bao nhiêu tuổi rồi? Còn bị người lừa gạt!

【 Trước mặt 】 Đông Lại Tâm: Tôi 23 rồi, tôi không có cách nào đấu lại tên kia.


【 Trước mặt 】Mạc Quân Vũ: Có vẻ như người đó thật sự có bản lãnh nha, ngay cả một người đàn ông cũng đấu không lại ( cười to)

【 Trước mặt 】 Đông Lại Tâm: Ha ha, người bạn nhỏ này thật sự có bản lĩnh, vậy mà tôi lại hết cách với cậu ấy, cho nên bản thân chỉ có thể từ từ buồn bã thôi.

【 Trước mặt 】Mạc Quân Vũ: ( vuốt ve) Không có việc gì không có việc gì, sau này tôi sẽ dẫn anh đi!

Sau khi cô nói xong câu đó, im lặng một lúc lâu, Đông Lại Tâm mới trả lời lại.

【 Trước mặt 】 Đông Lại Tâm: Được!

【 Trước mặt 】Mạc Quân Vũ: ( bắt tay) Sau này có gì không biết thì cứ đến tìm tôi...tôi online thường xuyên.

【 Trước mặt 】 Đông Lại Tâm: Cám ơn cô!

【 Trước mặt 】Mạc Quân Vũ: Chúng ta coi là bạn tốt, cũng không cần khách khí như thế.

【 Trước mặt 】 Đông Lại Tâm: Được! Vậy sau này tôi không có chuyện gì cũng có thể tìm cô được không!

【 Trước mặt 】Mạc Quân Vũ: Ôi chao, ai, ôi, anh cũng không thể quá không khách khí thế chứ!

Biết Quân Mạc Vũ là đang trêu ghẹo mình.

【 Trước mặt 】 Đông Lại Tâm: Ha ha, nhân vật của cô kết hôn rồi hả?

【 Trước mặt 】 Quân Mạc Vũ: Đúng vậy! Đó chính là đại thần trong game, nhưng gần đây họa vô đơn chí, đại thần nhà tôi chắc chắn là bị sét đánh rồi, bị “Tẩy trắng” rồi!

【 Trước mặt 】 Đông Lại Tâm: “Tẩy trắng” là sao?

【 Trước mặt 】Mạc Quân Vũ: Có vẻ như anh không có chơi game này rồi! “Tẩy trắng” chính là bị người khác giết thành cấp 1.


【 Trước mặt 】 Đông Lại Tâm: A, thật là họa vô đơn chí à! Cô và chồng cô là có quen biết nhau sao?

【 Trước mặt 】Mạc Quân Vũ: Không biết nha!

【 Trước mặt 】 Đông Lại Tâm: Tôi còn tưởng rằng các người trên thực tế biết nhau chứ, trên thực tế bây giờ có rất nhiều người quen nhau, sau đó lại kết hôn với nhau trong game.

【 Trước mặt 】Mạc Quân Vũ: Chuyện này cũng là có rất nhiều.

•••••••••••

Hai người cùng nhau nhặt tai liệu xung quanh thật lâu, Đông Lại Tâm giao tài liệu lại cho Hạ Thiên Vũ, sau đó logout.

Nhìn thấy Đông Lại Tâm logout, cô thấy tài liệu cũng thu thập được thật nhiều rồi, cũng logout, chợt suy nghĩ một chút, hình như quên hỏi Triệu Vũ Dạ Diệc Hàn là ai rồi, không biết có phải cũng là bạn học thời đại học của cô hay không đây! Không sao không sao, ngày mai hỏi cũng được mà, dù sao còn nhiều cơ hội. Ánh mặt trời chiếu vào bên trong phòng, mang theo ấm áp sáng sớm nhưng nhiệt độ lại không nóng mà rất là thoải mái.

Một hồi chuông điện thoại di động vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng, chỉ là thời gian rất ngắn đã ngừng lại, chắc là có tin nhắn gởi đến đây.

Hạ Thiên Vũ buồn ngủ mơ hồ tìm kiếm điện thoại để ở một bên trên tủ, dùng sức nhắm mắt lại, sau đó mở ra, sương mù trong mắt mới tản đi không ít, nhưng trong nháy mắt đã xua tan cơn buồn ngủ.

Dạ Diệc Hàng gởi tin nhắn đến, cô nhìn thấy nên cảm giác đã xua tan cơn buồn ngủ.

Đúng rồi, hôm nay Dạ Diệc Hàn sẽ đến đây, cô vừa nhìn thời gian, tám giờ, nhất thời tỉnh, vội vàng rời giường, bằng tốc độ nhanh nhất sửa sang xong mình, thay một bộ quần áo đơn giản, không quan tâm đến thời tiết bên ngoài như thế nào, cũng không thể để cho một người phải chờ đợi thật lâu ở sân bay được.

Sau khi làm xong bữa ăn sáng.

“Hoan Hoan, con thức dậy chưa?” Hôm nay là chủ nhật đúng lúc Hoan Hoan ở nhà, Hạ Thiên Vũ không thể không đánh thức Hoan Hoan, nếu không bữa ăn sáng đã làm xong này sẽ nguội mất.

“Ưm, mẹ ơi, có chuyện gì vậy ạ? Hoan Hoan còn muốn ngủ mà.” Giọng nói Hoan Hoan đáp lại rất miễn cưỡng.


“Hoan Hoan, mau dậy đi, mẹ làm bữa ăn sáng cho con đó, không được ngủ nướng nữa, mẹ còn phải đi ra ngoài.”

“Ồ!” Hoan Hoan trả lời xong câu này, cũng không nói gì nữa, nếu là đổi thành lúc tỉnh táo, Hoan Hoan tuyệt đối sẽ hỏi lung tung này kia, cho đến khi nào bé hài lòng mới thôi.

Sau khi Hạ Thiên Vũ nghe Hoan Hoan đồng ý, cũng không quan tâm đến Hoan Hoan nữa, cho nên cô ăn trước.

Sau khi ăn xong Hoan Hoan vẫn vẫn không có ra ngoài, cô biết Hoan Hoan nhất định đã ngủ, nên không gọi Hoan Hoan nữa, sau đó đặt phần bữa ăn sáng của Hoan Hoan vào bên trong nồi cơm điện để giữ ấm, khi tỉnh dậy Hoan Hoan nhất định sẽ tìm bữa ăn sáng để ăn, sau đó cầm theo đồ, chạy thẳng đến sân bay.