"Cốc cốc cốc"
Hạ Thiên Vũ đang nấu cơm tối thì nghe tiếng gõ cửa, cô vội chạy ra mở cửa.
"Xin hỏi cô là Hạ Thiên Vũ phải không?"
"Đúng vậy, xin hỏi anh là?"
Rõ ràng là cô không biết người này, Hạ Thiên Vũ thật sự đoán không ra được, vì sao lại đến đây, hơn nữa trong tay người này còn đang cầm một bó hoa hồng tươi!
"Đây là hoa tươi của cô, mời cô ký nhận!" Nhân viên giao hoa đặt bó hoa hồng vào trong tay Hạ Thiên Vũ.
"Hoa tươi? Tôi không có đặt hoa tươi à? Anh đưa sai người rồi, phải không?" Nói xong cô chuẩn bị nhét bó hoa vào trong ngực của người đó.
"Cô không phải Hạ Thiên Vũ sao?" Nhân viên giao hoa lui về phía sau hai bước, để cho cô không thuận lợi trả lại bó hoa.
"Đúng vậy, nhưng hoa không phải của tôi đâu!" Thấy nhân viên giao hoa cũng không có nhận lại, cô đành phải ôm bó hoa tươi.
"Vậy thì không sai, là một người đàn ông bảo tôi gửi tới cho cô, mời cô ký tên chỗ này đi!" Trên mặt nhân viên giao hoa vẫn mỉm cười, chỉ là thái độ kiên quyết không nhận lại bó hoa này.
"Này, xin hỏi tên của người đàn ông tặng hoa là gì?"
"Thật xin lỗi, người đàn ông đó cũng không có nói tên họ." Mỉm cười xin lỗi, người giao hoa đưa biên lai về phía trước, ý bảo cô ký tên.
Rốt cuộc là ai muốn tặng hoa tươi cho cô đây! Nếu anh không biết thì tôi không cần phải biết tên của người đó sao? Nhưng nếu anh cố tình!
Nhân viên giao hoa thấy Hạ Thiên Vũ im lặng, nên nhắc nhở lần nữa.
"Mời ký tên ở đây, để tôi báo cáo kết quả làm việc!"
Nhân viên giao hoa không chịu được nên thúc giục, Hạ Thiên Vũ vẫn nhận hoa tươi, đóng cửa lại, bên trong bó hoa tươi cũng không có thiệp chúc mừng gì cả, cho nên hoàn toàn cũng không có manh mối gì, nghĩ không ra đến tột cùng là người nào tặng bó hoa tươi này đây, lấy điện thoại di động ra, gọi cho một số bạn bè nhưng luôn nghe câu trả lời là không phải là người gửi hoa, thật sự là không nghĩ ra được đến tột cùng là người nào, Hạ Thiên Vũ không thể làm gì khác hơn là để bó hoa tươi này sang một bên.
"Mẹ, rốt cuộc là ai tặng hoa tươi vậy ạ!" Vẻ mặt Hoan Hoan xảo quyệt, không ngờ thầy giáo Đinh hành động nhanh như vậy, thật không uổng phí công mình dạy nha!
Dĩ nhiên là Hoan Hoan kết luận việc làm này lên trên đầu Đinh Doãn Dị rồi, dù sao gần đây Hạ Thiên Vũ không quen biết ai khác, người tặng hoa chắc chắn chính là thầy giáo Đinh rồi.
"Không biết nữa! Không quan tâm, đến lúc đó người kia nhảy ra sẽ biết! Hoan Hoan ngoan nhanh đi chơi trước đi, chờ mẹ làm xong cơm tối." Đôi tay khoác lên bả vai nhỏ của Hoan Hoan, thấy Hoan Hoan giống như rất thích chơi với hoa.
Thật là, rốt cuộc là ai chứ, chuyện này như một nhạc đệm trôi qua thật nhanh.
"Dạ, con biết rồi ạ, mẹ nhanh đi làm cơm đi!"
Cô đứng lên, đi vào bếp nấu cơm, Hoan Hoan tiếp tục chơi trong phòng khách, sau khi hai người ăn cơm tối xong, cô rửa chén xong, sau đó cô trở lại trước máy vi tính, đăng nhập vào trò chơi lần nữa.
Dạ Diệc Hàn còn chưa online, mà trong lòng cô khao khát nhớ nhung càng ngày càng nhiều, là áy náy, chỉ là áy náy sao?
Cô đùa giỡn nói muốn kết hôn với anh, cuối cùng không thể nghĩ đến biến thành một cuộc hôn nhân ép buộc, mặc dù cũng không phải là cuộc hôn nhân ép buộc trong ý nghĩa thực tế, nhưng sau khi kết hôn không muốn anh trở thành mục tiêu cho nhiều người như vậy, vậy mà cuối cùng anh lại bị luân bạch! Tình cảm đó không ai có thể làm ra được đâu.
Đang suy nghĩ, kênh nói chuyện riêng sáng lên, cô mở ra thì nhìn thấy Lan Nhược Tâm gởi tin đến.
Chỉ là Hạ Thiên Vũ không nhận ra Hoan Hoan đang phía sau cô lén lén lút lút đi đến trước máy vi tính, chú ý cô đang làm gì.
Bước chân Hoan Hoan nhẹ nhàng, không quấy rầy cô, chỉ là trong lòng âm thầm ghi nhớ tên của trò chơi này.
【 Nói chuyện riêng 】 Lan Nhược Tâm: Bảo bối, sao online trễ như thế, tâm tình không tốt à?
【 Nói chuyện riêng 】 Tôi nói với Lan Nhược Tâm: Không có nha, chẳng qua là cảm thấy có chút áy náy về chuyện Dạ Diệc Hàn bị luân bạch.
【 Nói chuyện riêng 】 Lan Nhược Tâm: Đừng lo lắng, không phải lỗi của con.
【 Nói chuyện riêng 】 Tôi nói với Lan Nhược Tâm: Nhưng đó là rắc rối của con, nếu như không phải là con, anh ấy sẽ không bị đám người điên đó để mắt tới.
【 Nói chuyện riêng 】 Lan Nhược Tâm: Một trò chơi mà thôi, quan tâm quá mức sẽ mất đi bản thân mình đấy con gái.
【 Nói chuyện riêng 】 Tôi nói với Lan Nhược Tâm: Được rồi, con không muốn nói về những người đó nữa, thật làm cho người ta phiền não.
【 Nói chuyện riêng 】 Lan Nhược Tâm: À, chị Hai nói con đi nộp đơn, khi phỏng vấn lại trực tiếp bỏ chạy!
【 Nói chuyện riêng 】 Tôi nói với Lan Nhược Tâm: Hì hì, khi con không có công việc, mẹ cũng sẽ nuôi con thôi! (*^__^*)
【 Nói chuyện riêng 】 Lan Nhược Tâm: ( Quỳ gối bái phục)
Cô mở ra hộp thoại bạn tốt, nhìn hình cái đầu Dạ Diệc Hàn màu xám tro, không biết phải nói gì, viết mấy chữ xóa mấy chữ, giằng co 20", trong hộp thoại cũng chỉ có ba chữ không có gởi đi: Thật xin lỗi.
Cô thất vọng gãi đầu, một mình ngồi im lặng, sao lại thế này chứ!
Đang suy nghĩ, đột nhiên hình cái đầu của Dạ Diệc Hàn sáng lên, đột nhiên cô lên tinh thần, vội xóa ba chữ kia, đánh ba chữ khác "Anh đã đến rồi" gởi đi.
Ước chừng mười mấy giây, Dạ Diệc Hàn gởi tin trả lời lại: Ừ, hôm nay làm thêm giờ, cho nên hơi trễ một chút.
Cô vội trả lời lại: Không có việc gì không có việc gì, đến là tốt rồi. Thật xin lỗi, đều là em hại anh.
Dạ Diệc Hàn: Thật sự không có việc gì mà, làm lại từ đầu là tốt rồi. Hơn nữa, hệ thống sẽ sớm mở hệ thống tái sinh, anh vào hệ thống tái sinh, đó là chuyện tốt!
Mạc Quân Vũ: Nhưng...... Ai được rồi, cô không nói lời xin lỗi nữa, anh ở đâu, em có đồ tặng cho anh.
Dạ Diệc Hàn: Nơi gặp nhau lần đầu tiên.
Hạ Thiên Vũ lập tức hiểu, nơi bọn họ gặp lần đầu tiên là hồ Phụng Minh, ngắm phong cảnh nơi đó.
Cô vội điều khiển nhân vật trong trò chơi, chạy như bay đến hồ Phụng Minh, nhìn thấy này bóng dáng màu trắng, mặc dù là trò chơi, mặc dù Dạ Diệc Hàn đã không có cấp bậc cao, cũng không có trang bị tốt, nhưng cô vẫn cảm thấy vai diễn của anh vui tai vui mắt.
Cô đứng song song bên người Dạ Diệc Hàn, sau đó chỉ điểm giao dịch trên đầu của anh.
Dạ Diệc Hàn: Đây là vật gì?
Mạc Quân Vũ: Coi như là lễ vật em tặng cho anh! Anh nhất định phải nhận, em sẽ đỡ áy náy hơn.
Không có nói thẳng ra cái gì, bởi vì cô sợ Dạ Diệc Hàn không chịu nhận, chỉ có sau khi hoàn thành giao dịch, cho dù Dạ Diệc Hàn muốn trả lại cũng không thể rồi.
Dạ Diệc Hàn không tiếp tục hỏi, ấn tiếp nhận, sau đó một lúc, anh không nói gì nữa.
Trong trò chơi này, tất cả quà tặng có thể được đóng gói thành hộp quà, để được cài đặt trong các hộp quà, người chơi không thể nhìn thấy mọi thứ trong hộp quà đó, chỉ sau khi mở hộp ra mới biết trong hộp có cái gì, mà sau khi đóng gói hộp quà, các vật phẩm sẽ kết hợp với linh hồn của người chơi, cho dù là dã ngoại hỗn chiến hay là PK, cũng sẽ không thoát ra được.
Nhưng mà, chi phí đóng gói quà tặng rất tốn kém và không có nhiều ý nghĩa thiết thực, vì vậy cách này hầu hết mọi người không hài lòng.
Mà trong hộp quà tặng đó chính là bộ đồ công sở tuyệt thế Hạ Thiên Vũ tặng cho Dạ Diệc, nhất thời không thể dut71ra được, hai là sợ Dạ Diệc Hàn sẽ trả cho mình, cho nên một lần vất vả thì suốt đời nhàn nhã thôi.
Sau đó rất lâu, Dạ Diệc Hàn mới gởi tin nhắn đến đây: Em có biết bộ trang bị này vô giá hay không?