Ban đêm đầu mùa hè có chút lạnh, trên đường phố nhộn nhịp hai người nhàn nhã mua sắm, xung quanh tấp nập người đến và đi, và thời gian dần trôi qua.
"Tiểu Vũ, chúng ta vào cửa hàng này xem một chút đi, nhìn xem tất cả trong cửa hàng này màu sắc rất đẹp, nhưng không biết có quần áo hợp với chúng ta không.”
"Vậy chúng ta vào xem một chút đi!" Hai người đi vào cửa hàng, cửa hàng được thiết kế rất sang trọng, nhưng không có quá mức, màu sắc thích hợp, khiến cho trong mắt người ta rất thoải mái.
Kiều Y bước vào cửa hàng, ngay lập tức đi đến tìm ‘con mồi’ của mình, còn cô thì chậm rãi tìm kiếm trong các dãy treo quần áo, có thể sẽ có quần áo thích hợp với mình.
"Cô gái xinh đẹp, bộ này thì sao?" Sau khi nhân viên bán hàng giới thiệu quần áo với Kiều Y, nhìn lại Hạ Thiên Vũ vẫn còn chậm rãi lựa chọn ở bên kia, sau đó cầm lên một chiếc váy phổ biến, giới thiệu với Hạ Thiên Vũ.
Cô mỉm cười và nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó tiếp tục tìm kiếm.
Cô vẫn luôn ăn mặc rất đơn giản, bốn năm đại học bao gồm hiện tại, cô không bao giờ mặc váy, không phải vì tự ti nên không dám mặc, mà chẳng qua là cảm thấy không cần thiết.
Thật ra thì cô rất đẹp, hơn nữa lại là người làm cho người ta nhìn thấy như thế nào cũng cảm thấy hấp dẫn.
Nhưng đó là khi ở bên cạnh cha mẹ và các anh trai, cô mới có thể là thật sự là chính mình, ở bên ngoài, cô sẽ che giấu vẻ đẹp của mình.
Ngay sau đó, Kiều Y đã chọn được mấy bộ quần áo, có thể nói lần này Kiều Y thắng lợi trở về, mà Hạ Thiên Vũ vẫn không lựa chọn được bộ quần áo nào, vốn là ra ngoài đi dạo phố chính là vì thay đổi tâm trạng, đối với quần áo, chỉ khi nhìn thật sự thuận mắt, Hạ Thiên Vũ mới có thể mua, mà muốn nhìn thuận mắt một bộ quần áo, là rất khó.
Cho nên cô trừ phi là cần thiết, nếu không cần thiết thì sẽ không mua quần áo.
Giúp đỡ Kiều Y xách bao lớn bao nhỏ, lúc chuẩn bị đi trở về thì sau lưng lại truyền đến giọng nói của Lãnh Thần: "Hạ Thiên Vũ!"
Lãnh Thần nghe giọng nói của Hạ Thiên Vũ, dưới tình thế cấp bách, nên gọi cả họ lẫn tên.
Hạ Thiên Vũ nghĩ không ra, mình chỉ ra ngoài một lần, vậy mà cũng gặp được Lãnh Thần, đây là có nhiều xui xẻo phải không? Thậm chí ngay cả một phần trăm cơ hội mà cô cũng gặp phải, ngày hôm qua cha mẹ anh ta vừa đến ầm ĩ, hôm nay lại gặp nhân vật chính rồi, có phải ông trời nhìn cô rất khó chịu hay không! Cô không muốn quay đầu lại, nhưng vẫn phải quay đầu lại, nhìn sang.
Dưới ánh đèn neon Lãnh Thần rất đẹp, nhưng cho dù là đẹp nhất cũng không thể khắc sâu vào trong lòng cô.
Ngược lại Kiều Y có chút sững sờ, sau đó khẽ mỉm cười, nói: "Thiên Vũ, có người gọi cậu kìa! Anh ta là ai vậy?"
Nhìn thấy Lãnh Thần, trong đầu hình như rối một nùi, hoàn toàn không để ý tới lời nói của Kiều Y, thấy Lãnh Thần đi tới trước mặt cô, cô càng cảm thấy hoảng sợ hơn.
"Tại sao gặp anh lại sợ như vậy?”
Lãnh Thần có chút tức giận, nhưng cố gắng giữ cho mình bình tĩnh. Anh từ nước ngoài trở về thành phố X tiếp nhận tập đoàn LS, chẳng qua là muốn tìm cô một lần nữa, anh biết cô cũng không có bạn trai, chẳng qua ban đầu cùng Dương Dịch là lừa anh thôi.
Anh chỉ muốn bảo vệ cô, không muốn làm cho cô bị tổn thương mà thôi, tại sao cô phải quay đi?
"Học trưởng, tôi cũng không phải là con chuột, thấy mèo thì sợ!" Cô nhàn nhạt nói xong, giọng nói lạnh lùng không có cảm xúc của một câu chuyện đùa, nhưng lại làm cho trái tim của Lãnh Thần càng lạnh hơn.
Người ở xung quanh đã tụ tập tốp năm tốp ba, nhìn chuyện đã xảy ra ở đây, chẳng qua là khoảng cách rất xa nhưng cũng không có tụ tập lại, chỉ là lúc này đều nhìn về phía hai người, mà hai người trong cuộc lại phối hợp không có chú ý tới.
"Tom & Jerry sao?" Lãnh Thần mỉm cười tự giễu. Đúng vậy, quan hệ của chúng ta không phải Tom & Jerry, chẳng qua anh muốn gặp cô mỗi ngày mà thôi, nhưng hình như cô không chịu cho anh một cơ hội nào.
Nhìn thấy vẻ mặt Lãnh Thần như thế, thái độ Hạ Thiên Vũ có chút không giả bộ được nữa, tự giễu, làm thế nào đây? Chẳng lẽ anh giống như trong phim truyền hình, vì tôi trả giá rất nhiều sao?
Cô cười gượng và nói: "Chúng ta vốn là không nên cùng xuất hiện, không phải sao? Y Y, chúng ta đi thôi!"
Sau khi nghe xong, Kiều Y không nói lời nào mà chỉ gật đầu, đồng thời xoay người cùng Hạ Thiên Vũ chuẩn bị rời đi.
"Thiên Vũ anh hỏi em, em thật sự chưa bao giờ động lòng đối với anh sao?" Giọng Lãnh Thần vang lên sau lưng cô.
Bước chân dừng lại, xoay người lại, Y Y cũng theo hành động của Hạ Thiên Vũ mà dừng bước lại, cô không muốn trả lời, thật ra thì cũng có động lòng, chẳng qua là chút động lòng đó đã chết khi bạn gái anh xuất hiện, cho dù khi đó còn chưa chết hoàn toàn, nhưng theo thời gian, hi vọng cuối cùng cũng có thể để cho mình từ từ bóp chết.
Mình có nên gọi điện thoại cho Dương Dịch hay không nhỉ? Lần trước chính là gọi Dương Dịch, mới giải quyết được Lãnh Thần, lần này không nên dùng lại cách tương tự?
"Thiên Vũ, em không nói, nhưng thật ra là có đúng không, chúng ta hòa hảo đi! Anh thật sự yêu em."
Thôi, mỗi lần gặp rắc rối lại gọi Dương Dịch, làm sao anh có thể sẽ có nhiều thời gian như vậy, để giải quyết chuyện của cô.
Thu hồi suy nghĩ muốn Dương Dịch giúp một tay, không có nói bất kỳ lời nói nào, chỉ nhìn Lãnh Thần.
Nhìn thấy Hạ Thiên Vũ im lặng, khiến Lãnh Thần thấy được hi vọng.
Cô chỉ nhìn Lãnh Thần, không có nói bất kỳ từ nào, dáng vẻ này rất lâu rất lâu, lâu đến nỗi thấy trong ánh mắt là sự đau khổ, có lẽ thời gian rất ngắn, nhưng Lãnh Thần lại cảm thấy rất dài, hi vọng trong lòng, một chút xíu cũng biến mất.
Nếu Hạ Thiên Vũ nói chuyện, Lãnh Thần có thể sẽ nói tiếp, nhưng bởi vì trong mắt cô bình thản không có sóng, làm cho anh cảm thấy mình giống như là một chú hề đang diễn một vai kịch.
Nhìn thấy dáng vẻ thất vọng của Lãnh Thần, Hạ Thiên Vũ không để ý tới anh nữa, bước chân di chuyển lần nữa, mặc dù trong lòng có chút áy náy, nhưng khi nhớ đến người bạn gái trước đây của anh, không còn một chút.
Lãnh Thần nhìn bóng lưng chậm chạp của Hạ Thiên Vũ, thật sự không có một chút nào sao?
"Tiểu Vũ, người đó là ai vậy? Kiều Y thận trọng hỏi, tò mò trong lòng đã nảy mầm.
"Y Y, ngày hôm nay thật xấu, tại sao trong cuộc sống của mình lại gặp hai ôn thần trong cùng một ngày vậy? Lời nói của Hạ Thiên Vũ mang theo nghịch ngợm, xẹt qua vấn đề của Kiều Y, rời đi Lãnh Thần, tâm trạng của Hạ Thiên Vũ trước đó đã bay mất, quả nhiên hôm nay tâm trạng thật sự không tốt, ai.
"Hai ôn thần?" Trước người đó là ai? Ngay sau đó, Hạ Thiên Vũ cũng đã bắt đầu giải thích cho cô.
"Đúng vậy, trước đó tính là một, dĩ nhiên là đại thần."
"Tiểu Vũ, cậu thật sự đang ở trong phúc mà không biết, có thể coi đại thần như là ôn thần, đại thần phải là phúc tinh mới đúng." Phản bác lời của Hạ Thiên Vũ, nhưng trong lòng hiểu, có lẽ Tiểu Vũ không muốn lại nhắc đến người đó đi!
Chỉ là người đó chẳng lẽ là bạn trai trước của Tiểu Vũ? Mặc dù lúc đó Kiều Y có ngốc đến đâu, nhưng lời nói của bọn họ, tai Kiều Y cũng đã nghe được, chỉ nói có mấy câu không nhiều lắm, nhưng Kiều Y có thể đoán ra một ít.
"Chậc chậc, nếu không mình tặng đại thần cho cậu cho khỏe.”
"Tiểu Vũ, cậu nằm mơ giữa ban ngày đấy hả? Vậy mà đại thần lại đồng ý chứ!" Nhìn ánh mắt ngốc của cô, khiến Hạ Thiên Vũ cảm giác mình nói lời này thật sự là rõ ràng.