- Gia Khang đừng đi, xin anh, Gia Khang... ko...
- Con ơi tỉnh lại con ơi, mẹ đây, mẹ đây mà.
Bà Ngọc Hiên cố lay Hướng Dương đang gào khóc trong mơ. Nó mở mắt ra nước mắt đầm đìa. Nó ngồi bật dậy.
- Mẹ ơi, anh Gia Khang đâu, anh ấy vẫn ở nhà phải ko mẹ, để con xuống tìm anh ấy.
- Con ơi bình tĩnh con ơi, nghe mẹ nè con. Gia Khang nó... ko còn nữa con à.
Bà cũng khóc theo con, nó đau đớn lắm nó ko muốn tin đó là sự thật.
- Tại sao, tại sao vậy hả mẹ, mẹ con con biết làm sao đây hả mẹ.
Tim nó bị thắt nghẹt, đau đớn vô cùng tận, tại sao ông trời lại cướp Gia Khang của nó đi. Đến thi thể anh ấy cũng ko còn.
Ngày đám tang Gia Khang nó ko xuất hiện, nó giấu mình trong phòng. Họ chỉ làm ảnh thờ cho Gia Khang vì sau vụ nổ đã ko còn mảnh thi thể nào nữa rồi.
Bà Như Hoa đã khóc rất nhiều, nuôi nấng nó khôn lớn chỉ mong sau này nó được hạnh phúc, vậy mà...
.....
Cả tháng nay nó cứ nhốt mình trong phòng, hết khóc rồi lại gào thét đau đớn, nó đã tiều tụy đi rất nhiều.
- Con ơi, hãy cố ăn 1 chút đi con.
Nó ko buồn trả lời bà.
- Con cứ thế này mẹ biết phải làm sao hả, còn đứa bé trong bụng phải làm sao hả?
Nó cứ kệ, để ông trời mang 2 mẹ con nó theo cùng Gia Khang.
Nhưng đứa bé trong bụng nó, đứa con của Gia Khang và nó, đứa bé ấy vô tội.
Nó để tay lên xoa xoa bụng, hôm nay thôi, chỉ hôm nay nữa thôi hãy để mẹ được yếu đuối lần cuối.
.....
Nó đã 1 mình đến bên bàn thờ Gia Khang, nó ko khóc nữa, có lẽ nước mắt nó đã cạn rồi. Nó sờ tay lên tấm ảnh của Gia Khang.
- Anh à, anh đã hứa sẽ mang lại hạnh phúc cho em, anh đã hứa sẽ dạy con thành người tốt, anh đã hứa đưa mẹ con em đi khắp thế gian, anh đã hứa thật nhiều vậy đó. Anh để em đã tin tưởng anh vậy đó, mà sao anh lại thất hứa rồi. Thôi em tha lỗi cho anh kiếp này, chỉ 1 kiếp này thôi anh nhé, kiếp sau anh phải bù đắp cho mẹ con em nhé anh.
Nó ngồi xuống đó, dựa đầu vào thành bàn thờ Gia Khang, nó chỉ ngồi thế thôi, ngồi thế suốt mấy tiếng đồng hồ.
.....
- Vâng, vậy kế hoạch là như thế mọi người cố gắng phát huy nhé. Buổi họp kết thúc.
Mọi người đứng lên ra về hết, giám đốc đã níu tay Hướng Dương lại.
- Có việc gì không giám đốc
- Em đừng gọi tôi là giám đốc, em rảnh ko, tôi muốn mời em đi ăn.
- Xin lỗi em có hẹn với chồng rồi.
Vị giám đốc ấy đã buôn tay nó ra, tiếc nuối.
Hôm nay giỗ 3 năm ngày mất của Gia Khang, nó đã mua 1 bó hoa Hướng Dương cắm lên bàn thờ chồng.
- Nào, Gia Khôi lại đây chắp tay chào ba đi con.
Thằng nhóc là bản sao của Gia Khang, nó đã làm theo lời mẹ nó. Họ đã ở đó trò chuyện tâm sự với di ảnh Gia Khang. Họ lại chào Gia Khang để về. Ngay trước cánh cửa, người đàn ông đứng đó, thở hỗn hễn. Đứa trẻ lay tay mẹ nó bi bô: ba, ba...
Haizzz, nó lại bị ám ảnh nữa rồi, bao nhiêu lần nó thấy hình bóng ấy hiện về. Chỉ cần nhìn xuống đất và bước đi thôi, nghĩ thế nó nắm tay Gia Khôi đi thẳng.
Oạch...
Đụng rồi, nó đã đụng rồi. Ko đúng, chuyện này ko thể xảy ra được. Nó đã đứng im như thế vài phút, vài phút cho đến khi áo hắn ướt đẫm vì nước mắt của nó. Vòng tay ấy đã ôm lấy nó.
- Đừng khóc, anh đây, anh đã về rồi.
Đợi câu nói của hắn thôi nó đã khóc to hơn, khóc cho trôi hết những nổi nhớ. Nó sờ vào người Gia Khang, nó sờ vào mặt Gia Khang.
- Là anh, là anh thật rồi, làm sao... làm sao chuyện này lại có thể xảy ra chứ. Hôm đó chính mắt em thấy...
Hắn ôm nó chặt hơn, nước mắt hắn cũng đã chảy rồi.
Hắn ôm lấy Gia Khôi, hôn hít thằng bé.
- Chào con trai, ba đây là ba đây.
Họ cùng ngồi đó và kể lại toàn bộ câu chuyện.
.....
- Đến ngày cưới của nó tôi sẽ dùng dao đâm chết hắn, chắc chắn họ sẽ gọi xe cứu thương, anh hãy bố trí trước sau đó cho nó nổ. Nhất định ko được để Hướng Dương đi cùng.
- Thu Phương hãy dừng lại đi em, mọi chuyện đã qua rồi mà.
- Anh im đi, do nó mà tôi ra nông nổi này, những ngày tháng trong tù của tôi vừa rồi thật nhục nhã, tôi đã mất hết rồi, mất hết rồi. Tôi phải cho nó biết cái đau đớn mất mát ra sao.
- Còn có anh mà.
- Hahaha... anh là cái gì chứ. Muốn có được tôi hãy thực hiện điều thứ 3 này đi.
Hữu Toàn im lặng, gã đã thật sự yêu cô rồi nên ko mong muốn cô rước thêm tội nữa. Gã đã nghe lời cô bố trí xe cứu thương, bố trí kíp nổ, và bố trí 1 kế hoạch cứu hắn. Khi xe chui ngang qua hầm, hắn đã cho người chuyển Gia khang đi xe khác. Cho người làm chậm sự di chuyển của xe Hướng Dương. Cho người rời khỏi xe, bố trí sửa sang cho xe bị nổ khi vừa rời khỏi hầm.
Gia Khang bị thương khá nặng, mất máu khá nhiều rơi vào tình trạng hôn mê sâu. Gã đã thuê bác sĩ điều trị cho Gia Khang, nhưng đáng buồn là... chưa biết khi nào Gia Khang tỉnh lại.
3 năm trời, sau 3 năm như 1 phép màu, Gia Khang đã tỉnh lại thật sự. Gã đã thay mặt Thu Phương để xin lỗi Gia Khang.
Vừa hồi phục khỏe lại Gia Khang đã đi tìm mẹ con nó, tha lỗi cho mọi chuyện.
Hướng Dương nãy giờ vẫn tựa đầu vào ngực Gia Khang.
- Thôi anh ạ, mọi chuyện qua rồi. Mình cùng về thôi anh ạ, kệ mọi thị phi đi anh.
Gia Khang cõng Gia Khôi lên cổ, nắm tay nó đi ra khỏi nhà tang lễ. Ồ ngoài kia cầu vòng đã xuất hiện rồi sao, đẹp quá.
............
Ngoại truyện:
Người mẹ già nua, tóc lốm đốm muối tiêu đen nhẻm, hốc mắt sâu hóm. Cô được cán bộ dắt ra, cô ko buồn nhìn bà.
- Bà đến đây làm gì
- Con ơi, mẹ nhớ con quá, mẹ mang cho con nhiều món đồ lắm nè con.
Bà vừa nói vừa lom khom soạn đồ trong cái túi cũ sờn.
- Tôi ko cần, bà về đi.
- Con ơi, đừng như thế mà con. Cậu Toàn hay đến nhà mình lắm, cậu nói cậu chạy án cho con rồi con vài năm thôi, con cải tạo tốt rồi về con.
Cô ko nói gì hết.
- Ba con ổng khỏe rồi, con về đi còn có ba mẹ luôn bên con mà con.
Cô đã khóc òa lên như 1 đứa trẻ, từ lúc biết cô phạm tội, ba cô đã bị tai biến liệt giường. Ông ko buồn ăn uống, bởi ông giận cô lắm.
Giờ đây cô hận chính mình quá, vì quá nông nỗi mà ko nghĩ đến cha mẹ già, nhìn thấy mẹ cô cứ vài ngày lại đi đò cả trăm cây số lên đây thăm cô, cô thương mẹ cô lắm, giờ đây cô hối hận lắm rồi.
- Mẹ ơi, con xin lỗi, con xin lỗi ba mẹ.
- Biết lỗi là tốt rồi con.
Bà mẹ già cũng khóc theo nức nở. Hữu Toàn nãy giờ đứng ngoài cũng khẽ cười.
2 vợ chồng Gia Khang đã chuyển sang singapore sống, họ đã mở 1 nhà hàng, cùng hạnh phúc bên nhau và cùng đón chào thêm thành viên mới.
- The End -