Cầu Vong Phách

Chương 9: Vận ấn

Tôi sững lại 1 giây vì không chắc mình vừa được nghe cái gì.

"Em bảo sao cơ? Vận gì?"

"Vận ấn." Hiệp đáp ngắn gọn, xong lại thở dài. Dưới khuôn mặt mộc mạc không vương chút phấn son trang điểm, quầng thâm mắt hiện ra thấy rõ. Chắc hẳn Hiệp cũng lao tâm khổ tứ về vấn đề này.

"Vận ấn là như nào?"

"Anh cứ đi xem sẽ rõ."

Thế rồi chúng tôi đi về phía tiếng hét lúc nãy. Trên con đường làng, đám đông lại bắt đầu đổ ra. Một cô gái ngồi thụp xuống dưới đất hoảng loạn, mọi người xung quanh đang nắm vai an ủi.

Hiệp bắt đầu giải thích cho tôi nghe:

" Cái đêm trước khi anh đến...Chúng lại bắt thêm 1 người. Tai họa ập đến lúc nào không biết, đau khổ lắm. Chắc là 1 người bạn của cô bé này qua cầu đúng khi...thế là cô bé này bị vạ lây..."

"Sao lại là bạn?"

"Hiện giờ chúng em cũng không hiểu tại sao lại xuất hiện điều đó. Dân làng không ai hiểu. Chỉ cảm thấy như một cái nghiệp ập xuống mà thôi.Vận ấn khi hiện lên rồi thì 1 trong 2 người phải chết mới qua được. Nên nhiều khi vì muốn cứu người nhà mình mà gia đình đối phương hết sức chơi xấu, đôi khi là giết hại người kia...Cái Thu cũng như vậy...". Hiệp nắm chặt tay vào, thở hắt ra.

Thế rồi Hiệp khẽ rẽ đám đông, tôi đi theo vào sau, tôi thấy Hiệp khẽ thì thầm gì đó với cô bé đang khóc ở dưới.

"Thật...thật không hả chị...?" Cô bé chỉ tầm đâu 20,21 tuổi ngước lên nhìn với đôi mắt sũng nước.

"Ừ, em cứ cho thầy xem.."

Nói rồi Hiệp nắm lấy cổ tay phải cô bé giơ ngược lên cho tôi xem.

Ở trên cổ tay của cô bé đó hiện lên một vệt đen hình tượng như giọt nước, mờ mờ như bị vẽ bằng mực lên.

"Đây là vận ấn à?" tôi hỏi Hiệp.

"Vâng đúng rồi...Sau đó còn ăn vào máu...khiến người ta phát điên...". Hiệp nói rồi đứng dậy thở dài.

Tôi chợt nhớ lại hình ảnh Thu với gương mặt loang lổ gân đen sì trong cơn ác mộng kia. Thu cũng bị vận ấn như thế.

Hiệp quay sang tôi nói bằng giọng rất cấp thiết.

"Con bé tên Thy, cũng là một cô bé rất ngoan, sống ở trên đảo này, hiện đang học Đại học trong Thành phố. Nó mà chết thì tội nó lắm...Anh cứu giúp nó với...Em không muốn ai bị như Thu. Em đã mất đứa em trai rồi..."

"Sự việc nghiêm trọng như thế này sao không báo lên chính quyền? Tạm thời xây một chiếc cầu khác hay như thế nào?"

"Cấp trên họ không tin tưởng những thứ như này. Họ tin đây là một dịch bệnh tâm lý, như bệnh bò điên ngày xưa ấy! Thế nên họ đang nghiên cứu loại bệnh này rồi trả lời sau. Nhưng đâu ai hiểu những gì nạn nhân đã trải qua? Có xây cầu mới hay chuyển sang phương tiện khác cũng vậy thôi...Mọi thứ đắt đỏ mà nó thì vây ám cả con sông này...Dân làng trên đảo gần như bị bỏ rơi rồi..."

"Vậy là...1 người, đi qua cầu, và 1 người bạn thân khác sẽ bị liên lụy? Quy luật như thế nào cơ?" Tôi cảm thấy khó hiểu.

"Chưa ai khẳng định chính xác nhưng mà mọi thứ đều có quy luật cả. Người dân trong làng đều ngầm hiểu nhưng không dám nói ra. Ai có dấu hiệu can thiệp vào quy luật này sẽ chịu nhiều đau đớn, vì thế nên...mọi chuyện vẫn chưa dừng lại...Kể cả việc nói ra bằng miệng như thế này hay viết ra, nó cũng biết...nên..."

"Được...anh sẽ thử bày trận địa diệt nó xem sao..."

"Vâng, mai anh bớt chút thời gian qua nhà mẹ cái Thu...Giờ nhà còn mỗi mình bà thôi, nên có lẽ duy nhất bà là người dám nói ra hết sự thật..vì chẳng còn gì để mất cả..." Hiệp nói chua xót.

Tôi ngoái lại nhìn khung cảnh hoảng loạn hỗn độn của hòn đảo lúc này, trầm ngâm nói

"Có lẽ sáng mai anh phải làm lễ cầu siêu cho bé Khánh, nếu như gia đình bé nhờ, rồi chiều mới qua được nhà của Thu..."

"Vâng...mai em đi làm về sẽ dẫn anh đi..."

Thế rồi tôi tạm biệt Hiệp, về nhà nghỉ cũ và gặp lại ông Lãng. Tôi cần có trách nhiệm với những gì đang xảy ra. Tôi hứa hẹn sẽ cho ông lời giải thích kĩ càng hơn vào ngày mai.

Cả ngày hôm sau bầu không khí trong làng chìm trong tang tóc. Đám tang cậu bé diễn ra trong sự đau xót của toàn bộ người dân trong làng. Buổi sáng phát lễ viếng và cầu siêu, buổi chiều dời linh cữu.

Tôi đã làm hết sức để vong hồn của cậu bé được thanh thản trên trời. Đa số người dân vẫn tin rằng cái chết bất thường của Khánh không phải do cậu bé ham chơi bất cẩn mà là do thế lực đang ám chiếc cầu kia gây ra.

Tôi tiễn linh cữu của Khánh qua hết cây cầu. Cậu bé sẽ được an nghỉ tại một nghĩa trang bên kia thành phố. Đám tang kéo theo một đoàn người than khóc. Mẹ cậu bé không đi được, phải nhờ mấy người dìu theo linh cữu con. Nhìn cảnh tượng đó, không ai kìm được nước mắt.

"Con ơi! Giá như mẹ không để con đi! Canh cầu! Con ơi! Con ơi! Mẹ hại con rồi...!" Người phụ nữ cứ khóc lóc thảm thiết. Tôi đã được nghe nói về gia cảnh của Khánh: bố cậu bé đi xuất khẩu lao động ở xa, nhà cậu bé neo người, chỉ có mỗi mẹ bé cùng với bà nội già yếu. Bố và mẹ Khánh chỉ có mình cậu bé, đến đám tang con, bố Khánh cũng không về được.

Tôi đi cuối đoàn, bước qua cây cầu cũ ọp ẹp.

Làn gió sông thổi liu riu, những cây lau mọc tràn lan hai bên bờ vẫy như những làn sóng.

"Hihihihiiiiiiiiiii....Vĩnh!"

Tôi nghe tiếng gọi thì ngoái đầu quay lại.

Đằng sau tôi không có một ai.

Tôi nuốt nước bọt và khẽ đi tiếp.

"Đi luôn điiii...Thật tanh tưởi!" Tiếng thì thào ngay sát mang tai tôi làm tóc gáy tôi dựng ngược cả lên.

Rõ ràng phía sau tôi không có ai cả.

Vậy thì chính con quỷ đang ngự trị nơi này đang trêu ngươi tôi. Tôi vừa đi vừa nhẩm chú Đại bi để lòng tĩnh tâm lại.

Đám tang đi xa, tôi nhanh chóng quay trở lại đảo và chờ Hiệp quay về.

Bước chân lại một mình qua cầu, ánh nắng giữa chiều đang đổ xuống. Tôi nhìn thấy rõ chiếc bóng của mình đổ dài phía trước.

Thế rồi tự dưng, một chiếc bóng khác nhập nhoạng xuất hiện, ngay phía sau chiếc bóng của tôi. Bóng của một con người nào đó. Chiếc bóng đồng hành theo từng bước chân tôi đang đi.

Tim tôi đập thình thịch, da gà lại nổi lên đợt nữa. Tôi đang bước sang cầu một mình. Vậy chiếc bóng của người đồng hành này là ai? Thế lực nào giữa ban ngày ban mặt có thể làm trò yêu ma quỷ quái này?

Hoảng sợ tột độ, tôi chạy như bay qua chiếc cầu, miệng không ngừng nhẩm chú.

Chiếc bóng thứ hai bám sát tôi đến cuối cây cầu thì biến mất.

Tôi đứng ở điểm hẹn và chờ đợi. Gần sát giờ, tôi đã thấy bóng cô gái mạnh mẽ đang lội ngược gió bước về phía tôi. Nhìn dáng của Hiệp cũng như bao người dân khắc khổ khác nơi đây, tôi đều thấy bùi ngùi. Hằng ngày, vì kế mưu sinh, công việc, học hành,.. họ vẫn phải liều mình bươc chân qua cây cầu đó, không biết khi nào sẽ đến lượt mình, khi nào vận rủi ập đến. Dựa vào những gì tôi đã trải qua, quả thực con quỷ ở nơi đây có ma lực kinh hoàng hơn tôi tưởng tượng rất nhiều.

"Anh đợi lâu chưa?" Hiệp hỏi tôi, vén vài chiếc tóc tơ đang bay lất phất trên má ra sau tai nhẹ nhàng. Thế rồi Hiệp đi đằng trước, tôi đi đằng sau.

Nhà của Thu và mẹ nằm gần vùng biển phía sau đảo. Ở nơi đây, gió biển lúc nào cũng mặn mòi, làm nghiêng ngả những cây dừa thưa. Những ngôi nhà ở gần đây, lúc nào cũng có cát hiện hữu. Bước chân vào ngôi nhà ẩm thấp, be bé của mẹ con Thu, tôi thấy cát dưới sàn nhà lạo xạo.

Nghe Hiệp kể, nhà Thu có cả thảy 4 người. Bố mẹ Thu, Thu và em trai Thu. Hai đứa chơi với nhau từ bé, thân thiết lắm. Bố và em trai Thu mất trong một lần ra khơi đánh cá gặp bão. Từ đó chỉ còn Thu sống với mẹ. Cái đợt khi còn khách du lịch qua lại, mẹ con Thu đủ sống với một sạp nước hoa quả ngoài bãi biển. Nhưng giờ cuộc sống ngày càng khó khăn. Tính Thu vui vẻ, thân thiện nên đi đâu cũng có bạn, bạn bè quanh bãi sông này cũng nhiều. Rồi từ khi hai đứa tách nhau ra đi học Đại học ở trên thành phố, Thu càng có nhiều bạn bè hơn nữa và mối quan hệ giữa Thu và Hiệp cũng không còn khăng khít như trước nữa vì cả hai quá bận rộn không có thời gian dành cho nhau. Cơn ác mộng ập xuống, Hiệp mất đi em trai. Thu lại trở về bên Hiệp để động viên bạn. Thế rồi cái họa ấy lại ập xuống đầu Thu. Hiệp đã chiến đấu cùng Thu suốt gần nửa năm ròng, vào phút cuối lại để Thu lọt vào tay tử thần.

Căn nhà tối tăm sâu hun hút. Bên trong không bật đèn. Thu khẽ khàng dẫn tôi bước vào.

"Mẹ Thơm...Mẹ Thơm..." Hiệp khẽ gọi.

"Hiệp à con!..." Tiếng một người phụ nữ yếu ớt vang lên ở góc phòng. Trong căn nhà tối chỉ có ánh đèn màu đỏ hắt xuống từ chiếc bàn thờ lớn, trông khung cảnh như ở cõi nào.

Mẹ của Thu đang nằm bẹp trên giường, gương mặt chìm trong bóng tối u ám.

Hiệp ngồi lại bên giường mẹ Thu, nắm lấy tay bà:

"Con dẫn thầy đến rồi...Sắp tìm được Thu rồi mẹ...". Nói rồi Hiệp đỡ lưng bà Thơm dậy.

"Ừ..ừ..."

Tôi cũng ngồi cạnh Hiệp, nhìn vào thân xác người phụ nữ đang rũ rượi. Bà Thơm ho một tràng dài. Hiệp nhắc bà Thơm kể cho tôi nghe câu chuyện của Thu, con gái bà. Mắt bà nhìn xa xăm ra ngoài cửa, bắt đầu kể cho tôi nghe những ngày tháng kinh hoàng vừa qua.

[ĐỔI SANG NGÔI THỨ 3]

Hôm đó là một ngày trời mưa như trút nước. Thu về muộn. Đáng lẽ giờ đó con bé phải tan làm rồi.

11 giờ đêm, cánh cửa gỗ của căn nhà nhỏ mở bung ra. Bà Thơm ngóng con nãy giờ, thấy con về thì lật đật ra đón.

Thu toàn thân ướt sũng, tóc bết vào mặt. Con bé đang khóc rất thảm thiết. Trông như Thu đã dầm mưa mấy tiếng liền rồi. Thu ôm lấy bà Thơm rồi gục xuống. Bà Thơm hoảng loạn không biết con bé gặp chuyện gì. Gặng hỏi thân xác đang lả ra như tàu chuối của Thu, cuối cùng, cô gái cũng giơ cánh tay phải ra cho mẹ xem.

Trên tay Thu có một vệt đen quen thuộc.

Bà Thơm nhìn thấy vết đen đó thì cũng òa khóc nức nở. Tại sao hai mẹ con bà khổ thế này.

Mấy tháng trước, có một nhóm bạn đại học của Thu ghé qua đảo chơi. Có lẽ là...

Hai mẹ con ôm nhau khóc một hồi thì bà Thơm kéo con đứng dậy. Chuyện gì cũng có cách giải quyết- mẹ bà đã từng nói với bà như thế. Bà Thơm sẽ cố gắng làm mọi cách có thể để bảo vệ con bé. Thu ngoan ngoãn, hiền lành, lại thông minh vui vẻ, chẳng nhẽ không thể cưỡng lại cái số mệnh đó được ư? Một người bình thường sẽ đủ tỉnh táo để chống lại mọi thứ!

Đêm đó, bà Thơm trông con bé ngủ cả đêm. Nhìn con bé trằn trọc, vã mồ hôi trong lúc ngủ, bà xót lắm. Chắc chắn nó cũng hoảng sợ nhiều. Ngày mai, bà sẽ đưa con đến 1 số thầy giỏi, giúp gỡ sợi dây oan nghiệt này.

Thế nhưng bà đâu biết, đồng hồ đã điểm 12 giờ từ lâu. Và Thu không còn là con của bà nữa.

v: