Nói thế nhưng Quý Hạ cũng không định để bé mèo nhà bọn họ đi ra sân khấu tiếp khách.
Dù sao tuy không ai biết tiểu yêu là thế nào, nhưng bé mèo bảo là nếu nhìn thấy nhiều người sống, sẽ có phản ứng căng thẳng.
Cô vẫn chưa muốn làm loại thí nghiệm này.
Nhưng theo lý mà nói, có vẻ ngoài xinh đẹp thì ở phía trước tiếp khách không phải lợi hơn sao? Sao lúc tới chỗ Tống Nhược rồi, ngược lại cô lại không muốn lắm?
“Tóm lại cậu ấy không thích hợp đứng ở phía trước đâu.
Cậu ấy học chuyên ngành gì? Cũng học thiết kế sao? Hay là em sắp xếp công việc gì đó cho cậu ấy đi, làm trợ lý nhỏ cho em cũng được mà, chị cũng nhẹ nhàng hơn.”
Tống Nhược dừng lại một chút, chuyển đề tài.
Cô ấy cũng không thể nói với Quý Hạ rằng bạn nhỏ kia vừa thấy thì đã nhìn về phía cô, ngay cả khi Quý Hạ đi ra ngoài một chút, cậu bé kia mắt cũng không thèm chớp mà cứ nhìn về hướng cô rời đi, ai nói gì cũng chỉ thuận miệng đáp lại hai tiếng, rất lạnh lùng.
Vừa nhìn đã biết là loại người không thích trả lời người khác, e rằng nhìn nhiều thêm vài lần cũng có thể khiến người ta đông cứng.
Người này mà để ở đằng trước tiếp khách, dự là sẽ có vài người ngay cả cửa cũng không dám vào, những người dám vào thì phỏng chừng cũng không phải là người muốn mua thứ gì đứng đắn.
“Vâng ạ, cứ để cậu ấy đi theo bên cạnh phụ em là được.”
Quý Hạ cũng đồng ý với cách nói này nên đã lên tiếng, sau khi tuần tra một vòng trong tiệm, cô lại trở về phòng làm việc.
Rốt cuộc công việc cũng bận rộn, sự chú ý với hoàn cảnh xung quanh của Vân Bạch đã bị chuyển đi rất nhanh, lại bắt đầu nhanh chóng bận rộn trong khâu thiết kế.
Quý Hạ cũng không để Vân Bạch được nhàn rỗi, sắp xếp cho anh một vị trí bên cạnh mình, để anh ngồi bên đó xem máy tính, tất cả các loại mẫu bên trong phải đánh ký hiệu cho những mẫu bị khách hàng phê bình, phân loại ra.
Phong cách thiết kế ở phòng làm việc này của Quý Hạ thường tương đối nhiều và hỗn tạp, dự án cũng đa dạng, hơn nữa bởi vì mấy năm trở lại đây còn có tiếng tăm, mấy nơi lớn nhỏ chung quanh đều sẽ chọn làm dự án bên họ.
Mà người liên lạc ở bên kia sẽ lựa chọn rồi đánh dấu trong bản vẽ, bên bọn họ cũng sẽ sửa lại theo kiểu dáng mà đối phương muốn, chia đến riêng cho từng thợ đã được tuyển dụng trong phòng làm việc của cô.
Chẳng hạn như những thiết kế bình thường sẽ là nhiệm vụ của các thợ cấp thấp trong tiệm, còn những thiết kế đắt tiền còn lại là chỗ các cô toàn quyền nhận thầu để hoàn thành.
Hiện tại có chú mèo làm công Vân Bạch ở đây, bọn họ lại bớt đi không ít chuyện.
Nhưng mà cứ cảm thấy mình như đang áp bức người bạn nhỏ.
Vân Bạch bên kia buông mắt nhìn lướt qua đơn đặt hàng và nhu cầu của khách hàng trên màn hình máy tính, thấy được tên của trung tâm mua sắm lớn mà trước kia anh từng đến cũng ở trong đó, trong đôi mắt mèo của anh hiện lên cảm xúc gì đó, cuối cùng ngoan ngoãn lên tiếng trả lời.
Ngón tay trắng nõn thon dài của anh thò ra, nhẹ nhàng đặt trên bàn phím máy tính.
Quý Hạ nghe thấy tiếng mèo nhỏ nhà mình lên tiếng thì cũng không nghĩ nhiều, lập tức quay đầu đi, tất nhiên không phát hiện ra ngay từ đầu thao tác máy tính của Vân Bạch đã cực kỳ thông thạo.
Sườn mặt tinh xảo của cậu thiếu niên được luồng sáng từ máy tính chiếu sáng, đầu ngón tay nhảy lên nhanh nhẹn trên bàn phím, phát ra tiếng vang “lạch cạch”, hình ảnh trên máy tính nhanh chóng chạy qua, dáng vẻ nhàn nhã kia có chút không tương xứng với thao tác hiệu suất cao này.
Chợt anh giật mình ngẩn ra, tựa như nhận ra điều gì đó, động tác của đầu ngón tay chậm lại, đáy mắt xẹt qua một tia hoảng loạn, đôi đồng tử mèo nâng lên, dạo một vòng chung quanh.
Nhìn thấy không có ai chú ý tới mình, anh mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó hơi thẳng người, đầu ngón tay nhẹ nhàng chậm rãi, tựa như là từ đại học lập tức về lại lớp mầm non, chậm chạp đánh chữ.
Một khoảng thời gian này qua đi, Quý Hạ phát hiện ra con mèo nhà mình tuy không xử lý công việc nhanh được, nhưng độ chính xác cực kỳ cao.
Nhìn công chuyện vốn phải cần thời gian rất dài mới có thể giải quyết xử lý xong, lại được mèo con rút ngắn cả gần một nửa thời gian, ngay cả Tống Nhược cũng nhịn không được mà đi qua bày tỏ rằng đây là một nhân tài đó, không thể kéo người này đến phòng làm việc của chúng ta, cùng trọc đầu chung với chúng ta sao?!
Hơn nữa cùng lắm chỉ để bà chủ là cô bán sắc một chút mà thôi.
Tống Nhược ngo ngoe rục rịch, thái độ tích cực đến mức này khiến Quý Hạ cũng có chút dở khóc dở cười.
Đã sắp đến sinh nhật của người lớn trong nhà Phó Cần Dư, gần đây anh ta cũng vô cùng bận rộn, nhưng không biết có phải do đối phương đã được nghe thấy giọng Vân Bạch một lần hay không nên biết khó mà lui.
Sau này anh ta có liên lạc với Quý Hạ hai lần cũng đều là quyết định vài việc liên quan đến tiệc mừng thọ, ngược lại những việc khác cũng chưa từng hỏi nhiều.
Chuyện này khiến Quý Hạ thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cô thật sự không thích người này, nhưng mà mỗi lần anh ta gọi điện đến cũng sẽ không nói nhiều những lời khác, chỉ hơi có chút ám chỉ, lúc nhìn thấy cô như muốn nói điều gì đó thì sẽ tự giác ngừng lại.
Xem ra làm doanh nhân, thật sự rất biết cảm nhận được bước tiếp theo cô muốn nói cái gì, muốn làm gì, năng lực nhìn mặt đoán ý xứng đáng được điểm mười.
Làm ăn cùng người như vậy, nếu chỉ là bạn hợp tác thì chắc hẳn sẽ rất thoải mái, dù sao đối phương cũng hiểu ý trong lời mình nói.
Nhưng nếu là quan hệ đối thủ, hoặc là kiểu quan hệ muốn từ chối mà vẫn phải ở chung với người này thì sẽ phiền phức không thôi, là kiểu sẽ không chịu thiệt.
Chờ qua sáng mai sẽ đi đến hội trường xác nhận một loạt công việc, lúc giữa trưa bữa tiệc của người ta đã bắt đầu rồi, đến lúc đó sẽ giao cho công ty hợp tác bọn họ đã tìm, bọn họ chỉ cần theo vào ở hội trường kế tiếp là được, những chuyện khác thì không cần.
Dưới tay chợt có cảm giác lông xù.
Quý Hạ sửng sốt trong phút chốc, cúi đầu nhìn con mèo nhỏ đang cọ cọ vào lòng mình, cố gắng chui đầu nhỏ vào khe hở giữa cánh tay và vòng eo của cô.
Cách đó không xa rơi đầy quần áo, hiện giờ thời tiết đã lạnh hơn nên cô cũng quấn thêm nhiều quần áo cho cậu trai nhỏ, chúng rải rác đầy sàn, từ cửa đến sô pha bên này, tựa như anh đã biến thành cục lông ở cửa vậy.
Có điều quần áo đè trên người quá nhiều nên anh vừa đi vừa loạng choạng, đi tới sô pha bên này cuối cùng cũng đột phá được vòng vây của đống quần áo mà nhảy lên sô pha.
Quý Hạ không nhúc nhích, mắt nhìn cục lông mịn màu trắng cam đang bị kẹt đầu ở cánh tay cô cùng với cơ thể trong không trung, sau đó tiến về phía trước giật giật, không cử động nữa.
Mắt mèo tròn tròn màu hổ phách hiện lên một tia nghi ngờ, như đang nói: Không phải nói đầu chui qua được là thân có thể qua được hết sao? Sao lại không qua được vậy.
Đáy mắt Quý Hạ hiện lên một tia ý cười, cánh tay hơi kẹp chặt, ngay sau đó, mèo nhỏ muốn lùi đầu nhỏ về cũng không rút về được, hai chân ngắn nhỏ đạp đạp vài cái trên người Quý Hạ.
Quý Hạ nhịn không được cười ra tiếng, buông tay ra, nhìn cục bông màu trắng cam lập tức té trên ghế sô pha mềm mại thì hơi mím môi, che lại thú vui nhỏ xấu xa của mình.
Cũng thật là kì lạ, cô luôn tạo ra ấn tượng để những người khác cảm thấy cô dịu dàng lễ độ, làm việc nghiêm túc đứng đắn, ngay cả chính cô cũng chưa từng nghĩ tới, thì ra mình còn có thú vui xấu xa kiểu này.