Cầu Ma

Chương 665: Một ngày này!

Phía bắc Đông Hoang đại lục do mười hai bộ lạc từ vạn năm trước liên hợp một chỗ tổ thành một trong bốn thế lực Chúng Sinh Tông, năm đó Tô Minh từng gián tiếp đấu với ông lão Man Hồn đại viên mãn Chúng Sinh Tông. Bây giờ lão run rẩy đứng trên bầu trời Chúng Sinh Tông, bên dưới lão mấy vạn người Man tộc quỳ lạy, biểu tình lộ ra kích động và mong chờ chưa từng có.

Ông lão ử giữa không trung nhìn màn trời vặn vẹo, ngửa đầu điên cuồng cười. Lão cười, mắt chảy giọt lệ kích động.

"Huyết mạch thiêu đốt, Man Thần xuất thế, Man tộc ta... Được cứu rồi!!! Các thủ lĩnh bộ lạc Chúng Sinh Tông, theo Thiên Khải lão phu cùng đi bái kiến Man Thần đời thứ bốn của Man tộc ta!!! Giờ phút Man tộc chúng ta phản kích...đã đến!!!" Tiếng cười của ông lão Thiên Khải như điên cuồng, giống như chờ đợi ngày này đã quá lâu rồi, hôm nay, giây phút này rốt cuộc chờ đến cái này trong truyền thuyết mà lão mong mỏi quá lâu!

Sau lưng lão người mười hai bộ lạc Chúng Sinh Tông phát ra tiếng gầm kinh thiên động địa. Tiếng gầm là thanh âm kích động, thét gào điên cuồng, là bên dưới người Man tộc huyết mạch thiêu đốt cộng minh.

Từng cầu vồng bay lên, theo ông lão Chúng Sinh Tông Man Hồn đại viên mãn dẫn dắt. Chỉ thấy hơn phân nửa bầu trời bị vô số cầu vồng che đậy, tiếng rít liên tục, gần vạn người ở trên bầu trời xé gió lao đi.

Hướng họ đi có huyết mạch chỉ dẫn, trực giác cảm ứng, là nơi cách không biết bao xa, chỗ Tô Minh ở!

Không cần hướng cụ thể, chỉ cần theo huyết mạch sôi sục, càng tới gần là nó sẽ sục sôi càng mãnh liệt, đây là phương hướng tốt nhất.

Giây phút ông lão Chúng Sinh Tông dẫn gần vạn người lao nhanh thì một hướng khác ở Đông Hoang đại lục, chỗ ấy tràn ngập rừng rậm vô biên vô hạn, từng đợt khói độc quanh quẩn bốn phía khiến nơi này thành vùng cấm sinh mệnh. Dù là người tiên tộc, mặc dù biết chỗ này tồn tại một tông môn Man tộc nhưng đa số không muốn tới.

Man tộc tồn tại ở đây là một trong bốn thế lực ngưng với Chúng Sinh Tông. Nha Man bộ lạc và gần trăm tiểu bộ lạc tổ thành liên minh, sẽ không dễ dàng ra khỏi rừng cây. Dường như ngăn cách với thế giới, tiên tộc không đến gây chuyện thì họ sẽ không chủ động chọc tiên tộc. Cánh rừng này là lằn ranh cuối cùng của họ.

Trong rừng cây không có khói đen tuôn trào nhưng không đại biểu chỗ này không có người Man Hồn đại viên mãn. Man Công Nha Man bộ lạc có tu vi khắp Đông Hoang đại lục đều biết, nhiều năm trước chính là Man Hồn đại viên mãn.

Giờ phút này trong rừng cây bình tĩnh, trong khói độc thấy nhiều cây cối rung lắc, từng khuôn mặt xuất hiện trên thân cây. Những người này biểu tình giốnng hau, rung động, mờ mịt, là mê mang vì cảm nhận huyết mạch đốt cháy.

Trong vô số đầm lầy dưới đất có nhiều thân hình hiện ra, vẻ mặt cũng là mờ mịt. Huyết mạch thiêu đốt khiến tất cả người Nha Man bộ lạc tinh thần cực kỳ rung động.

Sâu trong rừng cây, trên mảnh đất trống có một ông lão mặc đồ da thú đứng. Sau lưng ông lão quỳ bảy, tám người, một kẻ toát ra tu vi Man Hồn không yếu, nếu nhìn kỹ thì trong rừng khí thế cùng loại có rất là nhiều.

Nhưng bây giờ khí thế hỗn loạn, dường như trong lòng họ không thể bình tĩnh. Từng ánh mắt kích động như ẩn như hiện ngưng tụ trên người ông lão da thú duy nhất đứng, như là chờ lão lựa chọn.

Ông lão da thú biểu tình biến đổi liên tục, ngẩng đầu nhìn giữa không trung, đôi mắt có khi kích động rồi lại do dự, lão cảm nhận huyết mạch đốt cháy, cảm nhận kêu gọi từ vô hình.


"Ta biết các ngươi muốn đi..." Thật lâu sau ông lão từ từ nói.

Xung quanh không ai nói chuyện chỉ có tiếng hít thở nặng nề tỏ ra khát vọng.

"Ta cũng cảm nhận huyết mạch thiêu đốt, đó là dấu hiệu Man Thần xuất hiện. Nhưng huyết mạch thiêu đốt vẫn là...quá yếu." Ông lão da thú thở ra, lắc đầu.

Lão không dám cược.

Cùng lúc đó, hai bên tây nam Đông Hoang đại lục có hai đại bộ lạc vốn chiếm lĩnh phạm vi rất lớn nhưng bị tiên tộc không ngừng xâm nhập không thể không ẩn giấu đi.

Một núp dưới lòng đất, sinh hoạt trong hang đá vôi, tức giận và buồn bực không dám ló mặt lên trên đất liền. Vì nếu họ xuất hiện, đối diện là tiên tộc bao vây tiêu diệt.

Còn có một ẩn núp trong vô tận dãy núi, không còn huy hoàng ngày trước, có chỉ là ngày mai vô vọng.

Một tiếng gầm mang theo kích động từ dưới lòng đất Nam bộ lạc Đông Hoang đại lục quanh quẩn. Mặt đất khu vực đó nổ ầm ầm, xuất hiện vài khe hở sâu, từ trong khe tỏa ra ngũ quang thập sắc, đó là từng Man tượng.

Sau Man tượng, một ông lão gầy lao ra ngoài đứng giữa không trung. Lão ngửa đầu cười to, tiếng cười như muốn trút ra hết oán khí mây năm nay của lão và bộ lạc.

"Hy vọng của Thao Vân đại bộ lạc ta đã đến. Huyết mạch thiêu đốt, Man Thần hiện thế, các tộc nhân Thao Vân bộ lạc, chúng ta còn phải tránh né đến khi nào?" Ông lão gầy gò như phát cuồng gầm hướng mặt đất.

"Lão phu là Huyết Sát, làm Man Công Thao Vân bộ lạc, vốn đã tuyệt vọng sống trên đời. Nhưng nay tia sáng cho Man tộc ta vùng lên vừa xuất hiện, dù bộ lạc ta bị diệt hết còn tốt hơn bây giờ!!! Các tộc nhân, theo lão phu đi bái lạy Man Thần đời thứ bốn!" Ông lão gầy nhoáng người lên, từ trong khe hở dưới đất phát ra tiếng gầm vô tận. Từng cầu vồng nhanh chóng bay ra. Trong cầu vồng đều là những người gầy trơ xương, hiển nhiên từ khi tốn vào lòng đất thì sống rất khốn khổ.

Họ đã không còn gì để mất, nếu vậy thì đi liều tôn nghiêm đi!

Nhưng có lẽ ẩn núp trong dãy núi so với núp dưới lòng đất tình huống sinh hoạt tốt hơn chút, vậy nên tây bộ Đông Hoang đại lục, trong dãy núi một đại bộ lạc khác của Man tộc Đông Hoang đại lục đều im lặng. Các tộc nhân nhiệt huyết sục sôi ức chế, có lẽ không phải họ không muốn ra, không phải không muốn bái lạy Man Thần đời thứ bốn trong truyền thuyết dẫn đến huyết mạch sôi trào. Mà bởi họ không dám vì một truyền thuyết trả giá tất cả.

Trừ Đông Hoang ra, bây giờ trên đất Nam Thần cũng có huyết mạch sôi trào, từng cầu vồng lao đi, hoặc là tụ năm tụm ba, hoặc chỉ một người, theo huyết mạch dao động thành từng cầu vồng lao hướng Đông Hoang.

Huyết mạch sôi trào giống như kêu gọi, là dấu hiệu Man tộc vùng lên.


Trên đất Nam Thần, nhiều đảo có một chủng tộc cùng ngẩng đầu lên, chủng tộc này tự xưng là mệnh!

Họ tồn tại trên nhiều đảo nhỏ mép Nam Thần, có rải rác, có tập trung một chỗ, họ đi tìm kiếm đối phương nhưng vì Nam Thần tan vỡ và kịch biến khiến rất khó tìm được. Người tiểu đảo Mệnh tộc giờ đang bái lạy pho tượng thần linh của tộc họ. Thân thể họ run rẩy cảm nhận huyết mạch thiêu cháy, cái loại này không giống với người Man tộc mà là trực tiếp, sôi sục không thể tả.

Giống như năm đó khi Tô Minh trở thành thần linh của Mặc Tôn họ, đã định dân tộc này và hắn có liên hệ không thể xóa nhòa, cắt bỏ. Chính vì liên hệ vô hình này, trong khoảnh khắc khiến nhiều tộc nhân Mệnh tộc tinh thần run rẩy, máu đốt cháy, khiến tu vi của họ trong chớp mắt tăng lên phạm vi lớn.

Tựa như một con sông chảy, nó chia thành mấy trăm, ngàn nhánh, nước sông các nhánh có không ít khô cạn, cũng có nhiều còn kéo dài. Nếu có một ngày ngọn nguồn sông bỗng xuất hiện vô tận nước sông, vậy vô số nhánh sông sẽ thay đổi theo.

Tựa như một gốc cây phân ra nhiều nhánh cây rậm rạp được quyết định bởi ánh nắng, nhưng càng nhiều là bởi nguồn nước gốc cây!

Đây chính là lực lượng ngọn nguồn.

"Mặc Tôn đang kêu gọi." Tộc nhân trên đảo nhỏ Mệnh tộc chậm rãi ngẩng đầu lên, vẻ mặt lộ ra kích động và khát vọng. Ai nấy không chút do dự cùng bay lên, dứt khoát rời khỏi đảo lao hướng Đông Hoang.

Cùng lúc đó, trên đảo ngoài Nam Thần, nhiều vị trí bỗng có cầu vồng bay ra, những cầu vồng này bên trong là tộc nhân Mệnh tộc đã thất lạc. Những tộc nhân có kẻ im lặng mấy năm, trong mắt người ngoài chẳng hề bắt mắt, cũng có trong thế lực các phương thành cây cầu đứng trên địa vị cao.

Nhưng bây giờ họ không chút do dự từ bỏ tất cả cùng lao hướng Đông Hoang, theo máu thiêu đốt, theo liên hệ vô hình của Mệnh tộc, đi tìm...Mặc Tôn của bọn họ. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

"Ta không thể tiếp tục ra sức nữa, xin từ biệt!" Trên đảo nhỏ một gã đàn ông vạm vỡ chắp tay cúi đầu với một người đàn ông trung niên trước mắt, biểu tình quyết tuyệt, không chút lưu luyến xoay người đạp hướng bầu trời, lột xuống chiến giáp bạc trên người.

Để lại người ở sau lưng gã, ánh mắt im lặng.

Có một hòn đảo nhỏ tiếng nổ ầm ĩ không ngừng vang, từng tiếng gầm truyền ra.

"Nam Cung Ngân, mấy năm nay chủ công đối xử với ngươi như thế nào chẳng lẽ ngươi không biết sao? Tại sao phản bội?"

"Chủ công có ơn với ta, nhiều năm qua Nam Cung Ngân ta vì người trả giá sinh mệnh, nhưng với Mặc Tôn kêu gọi thì ta nhất định phải rời đi!" Trong tiếng nổ, một người đàn ông trung niên hóa thành cầu vồng lao lên trời.

Có một hòn đảo nhỏ, một thanh niên im lặng đứng trên ngọn núi, sau lưng có một cô gái. Cô gái bặm môi ngơ ngác nhìn thanh niên.

"Nhất định phải đi sao?" Thật lâu sau cô gái khẽ hỏi.

"Khi ta là thiếu niên hắn mang ta và toàn tộc nhân đi ra nơi đó, ta nhìn bóng lưng hắn thầm thề rằng đời này phải cường đại giống hắn. Bây giờ ta lớn lên, có nhà của mình, có sinh hoạt thuộc về mình, nhưng, ta là Mệnh tộc!" Thanh niên khép mắt lát sau mạnh mở ra, đạp hướng không trung.

Để lại sau lưng gã cô gái như mất hết sức lực, lặng lẽ nhìn theo.

"Chờ ta, rồi sẽ có ngày ta trở về!"

Hình ảnh tương tự xuất hiện trên nhiều đảo nhỏ, các thế lực rải rác ngoài Nam Thần. Bất cứ lực lượng nào, bất cứ ai đều không thể ngăn cản tộc nhân Mệnh tộc truy tìm Mặc Tôn của họ kêu gọi.