Cầu Ma

Chương 437: Lão già!

Tô Minh truyền âm chỉ mình Cửu Âm Linh nghe thấy, ông lão ở một bên không nghe được. Pho tượng chiến tướng khổng lồ đang thức tỉnh nghe Tô Minh nói xong đầu mạnh ngoái lại, nhìn hướng Tô Minh. Cùng lúc đó, thân hình thức tỉnh ngừng lại.

Ông lão ngây ra.

"Ngươi có Thanh Trần Dược?"

Tô Minh lùi vài bước nhìn pho tượng, trong đầu hắn vang vọng giọng như sấm của đối phương.

"Không biết cần ngươi bảo vệ thì phải mất bao nhiêu Thanh Trần Dược?" Tô Minh phát ra thần niệm, vẻ mặt như thường.

Ông lão không phải đồ ngu, thấy pho tượng nhìn Tô Minh thì làm sao không biết ngoài ý muốn đến từ chỗ hắn. Nhưng nơi này cấm tranh đấu, lựa chọn Cửu Âm Linh trọng điểm không phải họ mà là ý muốn của Cửu Âm Linh. Lão lạnh lùng nhìn Tô Minh, mắt toát ra lạnh lẽo và khinh thường. Phải biết rằng được Cửu Âm Linh bảo vệ tiêu hao rất nhiều vu tinh, lão không tin đối phương có thể dễ dàng lấy ra!

"Mỗi bảy ngày cần mười viên Thanh Trần Dược. Dù ngươi chỉ có mười viên cũng có thể khiến bổn tọa bảo vệ bảy ngày. Nếu ngươi có năm viên thì là ba ngày rưỡi, nếu chỉ một viên thì bổn tọa có thể bảo vệ ngươi một ngày!"

Trong đầu Tô Minh vang vọng giọng Cửu Âm Linh, hắn thầm tính toán Thanh Trần Dược của mình. Bây giờ hắn còn chưa đến hai trăm viên, nhưng chỉ cần có đủ tài liệu thì có thể lập tức luyện chế ngay. Hắn luyện dược này cực kỳ quen, hao tổn chỉ khoảng một phần.

"Không biết ngươi có cần Nam Ly Dược không?" Tô Minh suy tư giây lát lại truyền ra thần niệm, dùng ngôn từ thăm dò.

"Nam Ly! Ngươi có Nam Ly Dược?" Pho tượng to lớn đôi mắt tỏa ánh sáng chói lòa, thanh âm vang vọng trong đầu Tô Minh kích động. Thân hình chấn động ngừng thức tỉnh lại lần nữa thi triển, nhưng đôi mắt nó nhìn chằm chằm Tô Minh, không thèm để ý ông lão.

"Ngươi hơi quá đáng, lập tức cút, nếu còn tranh giành với lão phu…" Ông lão lập tức căng thẳng, khẽ quát với Tô Minh.

Chưa đợi lão nói xong thì pho tượng to lớn đột nhiên vươn tay trái chộp hướng ông lão, trong tiếng hét chói tai quăng lão hướng dưới núi.

"Cút đi, đừng quấy rầy bổn tọa nói chuyện làm ăn!"

Cái vung này khiến ông lão hóa thành cầu vồng bị ném ra khỏi ngọn núi thứ tư.


"Nam Ly và Sơn Linh, hai đan dược này dù là loại nào lấy năm viên đều có thể đổi bổn tọa bảo vệ bảy ngày." Giọng pho tượng ồm ồm.

Tô Minh có thể nói ra hai chữ Nam Ly khiến gã cực kỳ kích động. Đã nhiều năm gã ở đây có gặp người lấy ra Thanh Trần Dược nhưng đa phần số lượng rất ít, dược hiệu không lớn, hiển nhiên từ vài chỗ ở Chúc Cửu Giới mới đạt được. Tô Minh cho gã cảm giác hình như số lượng không thiếu, lại còn nói ra Nam Ly, khó trách Cửu Âm Linh kích động.

"Xem ra ngươi tìm đến chỗ giấu dược, như vậy đi, nếu như ngươi có đan dược tốt hơn, ví dụ như Đoạt Linh Dược thì một viên ta sẽ bảo vệ ngươi sáu mươi ngày! Nếu ngươi cảm thấy thực lực của ta không thể thỏa mãn yêu cầu của ngươi, vậy trên ngọn núi thứ năm ta biết một lão già, lão vốn ở tầng thứ sáu nhưng Vu tộc các ngươi trừ phi tu vi đạt tới Hậu Vu, nếu không khó mà bước vào tầng thứ sáu. Cho nên lão già này tự mình xuống dưới tầng thứ năm. Một viên Đoạt Linh Dược lão có thể bảo vệ ngươi mười ngày, ta giúp ngươi liên lạc, có lẽ thời gian có thể tăng chút, nhưng điều kiện là ngươi nhất định phải hiến tế Nam Ly hoặc Thanh Trần cho ta!"

"Ngươi nói lão già này có tu vi cỡ nào?" Mắt Tô Minh chợt lóe, lập tức hỏi.

"Tính theo tu vi Vu tộc các ngươi thì coi như lão là Tuyệt Vu." Pho tượng to lớn vội vàng nói, vẻ mặt mong chờ.

Tô Minh động tâm. Hắn ở trong Chúc Cửu Giới Vu tộc muốn đi rất nhiều nơi, đầu tiên là xác Chúc Cửu Âm, hắn có ý tưởng, rồi chỗ chôn Linh Môi. Cái đầu Hàm Sơn Chuông thứ sáu thức tỉnh đạt được Trăm Triệu Phệ Hồn Thiên thuật có lẽ tại đó sẽ được lợi ích. Rồi chỗ Dự Tư, nếu có thể khiến Vu tộc xuất hiện Dự Tư Vu, nó làm nơi khởi đầu, nếu Tô Minh có khả năng thì rất muốn kiến thức một phen. Mặt khác mục đích chủ yếu của hắn là Cửu Minh Hoa. Vật đó có thể khiến người Tế Cốt đại viên mãn thì bước vào sinh tử kiếp Man Hồn tăng khả năng thành công vượt qua, đấy là vật dù thế nào hắn cũng phải có được. Cộng thêm hắn đắn đo vấn đề lộ thân phận. Nếu có một Cửu Âm Linh bằng Tuyệt Vu bảo vệ thì hắn tại đây như cá gặp nước, thậm chí đi ra ngoài trăm vạn dặm xem xét không phải điều không thể.

"Tốt!" Suy nghĩ xong Tô Minh gật đầu, từ trong ngực lấy ra một bình nhỏ ném cho Cửu Âm Linh toàn thân đã thức tỉnh.

Cửu Âm Linh chộp lấy bình nhỏ, không biết xem xét thế nào, Tô Minh không cảm thấy thần thức dao động, dưới mặt nạ Cửu Âm Linh truyền ra tiếng cười.

"Ta tên Vũ, gọi là Ly Hỏa, tuân theo minh ước của tộc ta và Vu tộc ngươi, nguyện phục vụ ngươi." Ly Hỏa cười bước ra một bước, đứng trước mặt Tô Minh. Rìu chiến to lớn bị gã vung lên, tiếng rền rĩ vang vọng, có gió lốc tứ tán.

Trong cơn gió, thân thể cao to của Ly Hỏa nhanh chóng thu nhỏ, lát sau hóa thành vệt chỉ ám bạc vọt hướng tay trái Tô Minh. Nhưng hắn đột nhiên nâng lên tay trái, lấy tay phải chộp hướng vệt ám bạc. Ám bạc do dự một chút, ở mu bàn tay phải Tô Minh thành ấn ký, chớp lóe vài cái.

"Chàng trai, đi tầng thứ năm đi, ta nói cho ngươi lão già kia ở đâu, nếu không thì ngươi rất khó thấy ra lão." Giọng Ly Hỏa vang bên tai Tô Minh. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Hắn cúi đầu nhìn ấn ký trên mu bàn tay, nẩng đầu đi hướng đỉnh núi. Hắn không sợ Ly Hỏa này có thứ gì, còn một lần lực lượng Man Thần, một lần này ở tình huống không cần dùng cũng đủ uy hiếp. Dù kẻ có thể so với Tuyệt Vu thì Tô Minh vẫn chấn nhiếp được!

Lát sau Tô Minh đi tới đỉnh núi, thân hình biến mất trong ánh sáng truyền tống trận, lúc xuất hiện hắn đã đạp trên ngọn núi thứ năm.


Bây giờ ngọn núi trừ hắn ra chỉ có Nam Cung Ngân.

Nam Cung Ngân đang đi trên ngọn núi, đôi khi ngừng lại. Gã không ngừng tìm pho tượng bạc theo gã thấy lợi hại hơn. Gã thấy ánh sáng truyền tống từ ngọn núi thứ tư nhưng không quá chú ý, vẫn đang tìm kiếm pho tượng không nhiều lắm. Đến vị trí giữa sườn núi thì gã ngừng bước, sửng sốt nhìn bậc thang không xa Tô Minh đang chầm chậm bước đến.

Nam Cung Ngân chớp mắt, ho khan một tiếng, cười với Tô Minh.

"Mới nãy thấy ánh sáng truyền tống ngọn núi thứ tư ta còn đoán xem là ai đến, không ngờ là Mặc huynh. Mặc huynh đã tới đây vậy chúng ta cùng đi một vòng?"

Tô Minh thấy Nam Cung Ngân thì vẻ mặt bình thường, chắp tay cười.

"Có thể gặp Nam Cung huynh tại tầng thứ năm thì ta đoán trước rồi. Lúc trước Nam Cung huynh đã nói muốn tại đây chọn Cửu Âm Linh."

"Mặc huynh chê cười. Cửu Âm Linh ngọn núi thứ năm này mỗi cái cần mấy trăm vạn vu tinh hiến tế mới lay động được. Nói thật, trừ phi trước đó ta có chuẩn bị chứ không thì chẳng dám tới đây chọn." Nam Cung Ngân cười nói, vẻ mặt hơi đắc ý. Dù sao chọn tại tầng thứ năm hao vu tinh đủ khiến người kinh sợ.

"Nào, Mặc huynh, để ta giới thiệu với ngươi. Cửu Âm Linh này ngươi thấy áo giáp ẩn chứa áp lực nhưng vũ khí là loan đao, chắc linh này am hiểu phòng ngự nhưng sức chiến đấu kém hơn Cửu Âm Linh một chút." Nam Cung Ngân chỉ vào một pho tượng giới thiệu với Tô Minh.

Tô Minh nhìn qua, bên tai truyền đến tiếng hừ khẽ của Ly Hỏa.

"Đồng bạn của ngươi nói không đúng. Loan đao của Tháp Tạp lợi hại coi như ta gặp phải cũng sẽ thấy rắc rối. Ngược lại áo giáp của hắn rất khác."

Nam Cung Ngân một đường chỉ dẫn, còn ấn tay vào pho tượng xem bảng giá cực hạn. Tô Minh luôn mỉm cười không nói nhiều. Ly Hỏa thì vẫn luôn ở bên tai hắn phản bác quan điểm của Nam Cung Ngân, đến cuối cùng ngày càng khinh thường.

"Dù Mặc huynh không thể hiến tế tầng thứ năm nhưng xem thử cũng tốt, tăng kiến thức. Nhớ năm đó ta cũng là một hơi đi đến tầng thứ năm." Nam Cung Ngân nói, đi tới một bên khác ngọn núi, có hai pho tượng trang nghiêm đứng.

Hai pho tượng một lớn một nhỏ. Cái lớn cao hơn bốn mươi mét, nhỏ thì chỉ cỡ hai mươi mét, tay không cầm bất cứ vũ khí nào, xem rất là bình thường. Pho tượng lớn cầm một thanh trường thương, uy vũ bất phàm.

Nam Cung Ngân ấn vào hai pho tượng, lát sau mắt chớp lóe, nhìn pho tượng hơn bốn mươi mét, vẻ mặt hưng phấn.

"Mặc huynh, ngươi xem linh này, giá của hắn mỗi ngày là ba vạn hai vu tinh, đắt nhất chỗ này. Nhưng ngươi đừng xem hắn đắt, linh này tuyệt đối mạnh nhất nơi đây! Ngươi nhìn cái bên cạnh hắn, dù giá chỉ mỗi ngày hai vạn nhưng ta tuyệt đối sẽ không chọn hắn!" Nam Cung Ngân vốn đang do dự, nhưng thấy Tô Minh đứng cạnh thì vẻ mặt lập tức dứt khoát.

"Ta quyết định chọn cái này!" Gã nói, lại đem bàn tay ấn hướng pho tượng kia.

"Vớ vẩn. Dù Túc Hàm ở tầng thứ năm nhưng tuyệt đối không là mạnh nhất. Đồng bạn của ngươi là đồ khờ, lão già bên cạnh hắn mới là lão biến thái mạnh nhất chỗ này. Lão già đồng ý làm thế, lấy mình làm so sánh nổi bật, hù dọa Túc Hàm nâng giá gã lên. Ngươi xem, Túc Hàm được hiến tế xong phải chia ra không ít cho lão già! Chàng trai, người ta nói chính là lão. Ngươi ấn tay lên người lão, ta trao đổi cho!" Bên tai Tô Minh vang giọng Ly Hỏa, hắn cười khổ, liếc Nam Cung Ngân. Hắn biết coi như nhắc nhở thì đối phương cũng sẽ không nghe, đi hướng pho tượng chỉ cao hơn hai mươi mét.