Cầu Ma

Chương 421: Chúc Cửu Giới!

"Chúc Cửu Giới, ban sơ Vu tộc bị Cửu Lê phát hiện, di tích khá lớn thời cổ đại, vị trí của nó ở không gian khác biệt với Đất Man tộc. Lấy tên là Cửu cũng vì Cửu Lê tộc thăm dò ra nó, bên trong chiếm một khu vực nhỏ, từ nay về sau thuộc quyền khống chế Vu Thần Điện, bên trong xây dựng duy nhất một tòa thành trì thuộc Vu tộc ta. Tên thành trì gọi là Vu thành." Giọng thiếu niên hơi non nớt nói khẽ bên tai Tô Minh.

Bầu trời xám xịt, mây cuồn cuộn đôi khi có tia chớp rít gào qua. Sấm đánh ầm ầm, tầng mây nặng trĩu đè ép, cho người cảm giác nặng nề.

"Chữ âm là bởi vì năm đó phát hiện nơi này tràn ngập tử khí. Tử khí khiến người sống lập tức chết ngay, tại đây còn tồn tại nhiều nguy hiểm và nguy cơ, cho nên đặt tên là âm." Theo thiếu niên thì thầm, ánh mắt Tô Minh quét bốn phía.

Họ đang ở rừng cây tràn ngập sương khói, cây trong rừng không có lá nhưng không phải cây khô mà dữ tợn tựa năm ngón tay người thác loạn tràn ngập cả dãy núi.

"Chúc Cửu Giới lớn nhưng Vu tộc ta chỉ có thể chiếm một phần nhỏ. Tuy nhiên, phát hiện mấy chỗ này khiến Vu tộc có thêm ba cảnh giới để tu. Một là Nhiếp Hồn, bởi vì tại đây, tổ tiên Vu tộc phát hiện một cái xác thú Chúc Cửu Âm hoàn chỉnh. Loại mãnh thú cổ đại trong truyền thuyết trước đây dù có ghi lại nhưng đa số thiếu thốn, nhiều người cho rằng chỉ là tin đồn. Trong thế gian không khả năng sinh ra loại mở mắt thì bầu trời sáng, nhắm mắt thì thế giới tối tăm. Cho rằng đó chỉ là người cổ đại vì không biết trời, trăng, sao nên tự nghĩ ra thần thoại. Nhưng cái xác này biến đổi tất cả…" Thiếu niên hít thở dồn dập, mắt sốt ruột nói nhanh.

Tô Minh ngồi xếp bằng trên một tảngđá núi, nhìn rừng cây dữ tợn trước mặt, thiếu niên đứng cạnh hắn. Thiếu nữ thì ở ngoài mười mét, bị một cây to trói người, mặt tái nhợt, không ngừng giãy dụa. Tay cô cầm một thanh dao găm, dao đang đâm vào thân cây, có chất lỏng xanh chảy ra.

"Nói tiếp đi." Tô Minh từ từ nói.

"Xác Chúc Cửu Âm hoàn chỉnh dù đã chết nhưng có ý chí cường đại còn đó. Các tổ tiên Vu tộc phát hiện ý chí này chỉ người có thể chất đặc biệt mới hấp thu một chút vào người, lấy đó làm tu, lấy người làm gốc, tu ý chí Chúc Cửu Âm tồn tại thiên phú thần thông! Đây chính là căn nguyên Nhiếp Hồn. Nhưng không biết tại sao không cách nào mang xác Chúc Cửu Âm rời khỏi đây, cho nên chỉ đành mỗi mười năm một lần, hồn nguyệt truyền thừa. Vào hồn nguyệt sơ, mỗi bộ lạc sẽ lấy ra hồn thạch khiến tộc nhân có thể khiến nó tỏa sang thông qua lực lượng hồn thạch, mượn thuật pháp Vu Thần Điện mở ra tiến vào trong Chúc Cửu Giới." Giọng thiếu niên run run. Gã nhìn thiếu nữ sắc mặt đã trắng không chút máu, dường như không còn sức cầm dao găm, cổ lộ ra sắc tím chết chóc.

Nhưng cô vẫn đang giãy dụa.

"Tiền bối, cứu Lan Lan đi, nàng…nàng sắp không được. Chắc nàng biết sai rồi, van xin ngài…"

"Tiếp tục nói." Tô Minh biểu tình như thường, lạnh lùng liếc thiếu niên, từ từ nói.


Thiếu niên run lên, im lặng giây lát, nhỏ giọng nói.

"Trừ phát hiện xác Chúc Cửu Âm ra, tại đây còn phát hiện một tế đàn, do đầu thú dựng nên, nghe nói cực kỳ đồ sộ, mặt trên tồn tại lực lượng không kém gì Chúc Cửu Âm. Lực lượng này không phải ý chí, là loại kỳ lạ không thể tả. Trong Vu tộc đa số người bởi lực lượng này sẽ xuất hiện ảo giác rồi chết đi. Chỉ có một loại người tại đây thấy ảo giác mà không chết, lúc họ đi ra sẽ có lực lượng tương tự, đó là Dự Tư."

Khi thiếu niên nói thì thiếu nữ giãy dụa dần yếu đi. Cô hít thở cực kỳ khó khăn, mặt không chút máu, dao găm rời tay rơi xuống đất. Cùng lúc đó, một cành cây quái thụ chậm rãi nâng lên, mũi cực kỳ sắc bén đâm hướng trán thiếu nữ. Nhưng giây phút cây đâm tới thì người Tô Minh chợt lóe ánh sáng xanh. Kiếm nhỏ xanh xé gió lao ra, một nhát quét thân cây, chặt đứt nó, khiến cây run bần bật. Kiếm nhỏ xanh lại lóe lên, không ngừng chặt cây, vòng quanh thiếu nữ một vòng. Lập tức cành trên người thiếu nữ đều đứt rụng, cô té xuống đất.

Cô cắn răng, vùng vẫy bò dậy, nhặt lên dao găm. Cô không lập tức chạy về chỗ Tô Minh mà xoay người dùng dao mạnh đâm vào trong thân cây chủ thể đại thụ, khiến nó run bần bật. Cô rút ra dao găm, chạy nhanh hướng Tô Minh.

Đến trước mặt Tô Minh một mét thì cô quỳ xuống, cúi đầu, mặt vẫn tái nhợt.

"Tiền bối, ta…ta sai rồi…"

"Sai ở đâu?" Tô Minh liếc thiếu nữ, trên người nhiều vết bầm, máu chảy đầm đìa.

"Ta không nên ở sau khi chúng ta truyền tống đến đây, tiền bối không mở miệng đã có lòng tham muốn lấy dao găm trên thân cây này, cách ngài mười mét muốn nhổ nó xuống. Xin cho ta một cơ hội, sau này ta không dám lỗ mãng nữa." Thiếu nữ cúii đầu, vẻ mặt còn sót lại nỗi sợ hãi. Mới nãy khiến cô cảm nhận rõ ràng tử vong và tuyệt vọng.

"Ngươi không sai." Đôi mắt Tô Minh dưới mặt nạ sâu thẳm nhìn thiếu nữ.

Thiếu nữ ngây ra, ngẩng đầu nhìn Tô Minh, vẻ mặt mịt mờ.


"Muốn đạt được thì phải trả giá, có được càng lớn thì trả giá cũng càng lớn. Muốn giàu phải mạo hiểm. Ngươi muốn thanh dao găm này, muốn lấy nó thì phải trả giá. Vừa nãy chính là cái giá, hãy nghĩ kỹ càng, ta và A Công ngươi có hứa hẹn nhưng chỉ cứu ngươi ba lần mà thôi." Tô Minh bình tĩnh nói.

"Ngươi can đảm, cẩn thận, biết coi như gặp nguy hiểm thì ta sẽ ra tay cứu ngươi, điều này ngươi mạnh hơn hắn. Nhưng khi mình còn là kẻ yếu mà hết sức dựa dẫm người khác, không có sự cẩn thận và cảnh giác, điều này ngươi không bằng hắn." Tô Minh thu lại ánh mắt nhìn thiếu nữ, hướng tới trời đất màu xám phía xa.

"A Hổ, ngươi nói tiếp đi."

Thiếu niên quan tâm nhìn thiếu nữ quỳ ở đó, cúi đầu vâng dạ, đứng bên cạnh Tô Minh kể tiếp.

"Còn nơi thứ ba là một vùng nghĩa địa không biết chết bao nhiêu người, tử khí đậm đặc, nghe nói gần như thực chất. Đó là nơi khởi đầu Linh Môi. Người có thể chất Linh Môi có thể cảm nhận người chết đau thương, do đó đồng tình người chết, lạnh lùng với sinh linh, đạt được lực lượng tử vong. Trong phạm vi trăm vạn dặm Vu thành là phạm vi Vu tộc cắm rễ, qua trăm vạn dặm là cấm khu, nghiêm cấm tộc nhân bước vào. Một khi tiến vào thì ít người sống sót."

Khi thiếu niên mở miệng thì thiếu nữ đến bên cạnh Tô Minh, đầu óc quanh quẩn lời hắn vừa nói. Cô cúi đầu suy tư nhìn dao găm trong tay.

"Phạm vi trăm vạn dặm theo hồn nguyệt sơ đến sẽ ở vị trí khác nhau, không thể kiểm soát địa điểm xuất hiện người có thể chất Nhiếp Hồn lấy hồn thạch làm dẫn. Hễ xuất hiện thì phải nhớ kỹ ba điều. Điều thứ nhất, đừng tìm kiếm xung quanh mà phải xem xét chỉ dẫn hồn thạch, dùng thời gian ngắn nhất đi Vu thành. ở đó đăng ký thân phận bộ lạc, được vật phẩm và bản đồ Vu Thần Điện cho thì mới tiếp tục rèn luyện Nhiếp Hồn tu. Điều thứ hai, cùng tộc nghiêm cấm tranh chấp nhau, cấm không hoàn thành Nhiếp Hồn tu thì kết minh với người bộ lạc khác rèn luyện. Việc kết minh và tham gia phải hoàn thành Nhiếp Hồn tu xong mới được làm. Điều thứ ba, không được tham lam, hoàn thành Nhiếp Hồn tu rồi lập tức quay về Vu thành." Nói đến đây, thiếu niên liếc Tô Minh, thấy hắn vẻ mặt như thường thì nói tiếp.

"Trong Chúc Cửu Giới tồn tại vài loại nguy hiểm, thứ nhất là có ngoại tộc xâm nhập, hai bên khó tránh giết chốc. Thứ hai là các tộc Vu tộc, mỗi lần hồn nguyệt mở ra người hoàn thành Nhiếp Hồn tu chưa đến trăm người, cho nên có thể đoán rất khả năng Nhiếp Hồn tu bị hạn chế số lượng. Có lẽ số lượng nhiều khó mà hấp thu đủ ý chí hoặc là có nguyên nhân khác, cho nên phải cẩn thận người tộc khác. Thứ ba chính là chỗ này có vô số cấm chế, tồn tại nhiều hung linh hình thành nguy hiểm…" Thiếu niên tạm dừng.

"Tiền bối, ta nói xong rồi. A Công bảo ta đến đây rồi nói những điều này cho tiền bối, một chữ không sai, ta ở trong bộ lạc đã đọc đi đọc lại nhiều lần." Thiếu niên nói, hồi hộp nhìn Tô Minh.

Tô Minh biểu tình như cũ nhưng hơi bất mãn. Trước đó Vu Công Bạch Ngưu bộ lạc không nói chỗ này còn có giữa các tộc Vu tộc còn có giết chóc, vậy thì việc này không thể đơn giản hoàn thành. Nhưng xem ra ông lão Bạch Ngưu bộ lạc đáng giá tôn trọng, lấy ra vật khiến Tô Minh tinh thần rung động, hắn đã hứa giúp đỡ rồi thì sẽ không nói thêm cái gì nữa. Nguồn: https://truyenfull.vn

"Xem vị trí Vu thành ở đâu, cách nơi này bao xa, đi trước Vu thành đăng ký bộ lạc các ngươi, sau đó chúng ta không ngừng lại lập tức rời đi." Tô Minh đứng dậy, nhàn nhạt nói.

Thiếu nữ lập tức móc ra hồn thạch từ trong ngực, cắn đầu ngón tay nặn ra một giọt máu ấn trên hồn thạch. Lập tức tảng đá tỏa ra ánh sáng yếu ớt lộ hướng chỉ dẫn.

"Vị trí này khoảng chừng ba mươi dặm." Thiếu nữ thowrra chỉ hướng rừng cây quái dị. Truyền tống tùy cơ trăm vạn dặm, có thể cách Vu thành ba mươi vặn dặm coi như may mắn.

"Đi thôi." Tô Minh bình tĩnh tiến lên, ngoài người chớp lóe ánh sáng xanh, kiếm nhỏ lượn lờ bảo vệ thiếu niên nam nữ đi theo hắn tới rừng cây.