Cầu Ma

Chương 220: Tiểu sư đệ

"Tính cách Nhị sư huynh rất tốt, thích hoa cỏ, ở trong núi chọn một mảnh đất trồng trọt. Sau đó hắn quá mức chăm chỉ, tin tưởng mình có thể làm càng tốt hơn. Nhưng trồng quá nhiều, dần dần hơn phân nửa núi đều trở thành đất hắn trồng. Nếu ngươi nửa đêm ra ngoài sẽ thấy hình bóng hắn vòng quanh bốn phía. Nhị sư huynh có thói quen buổi tối ra ngoài canh giữ hoa cỏ, lỡ có gặp cũng không cần sợ. Hàng này luôn thần kinh căng thẳng, cứ cảm thấy có người lẻn vào đây trộm hoa cỏ của hắn."

Gã đàn ông mang Tô Minh bay vào ngọn núi cao này, đạp trên bậc thang giữa sườn núi, lầm bầm.

Tô Minh đã không thể nói nên lời suy nghĩ trong đầu lúc này. Hắn đứng trên bậc tháng, nhìn dưới chân mảnh đất có lẽ từng gọn gàng sạch sẽ nhưng hôm nay lổm chổm. Đặc biệt là xung quanh mọc đầy thảm thực vật có thể sinh trưởng trong băng tuyết, bao trùm cả mặt đất. Hắn lại nghĩ tới gã đàn ông khi nhắc tới Nhị sư huynh, không khỏi cười khổ.

Gã đàn ông bước trên bậc tháng, vừa đi vừa lầm bầm. Tô Minh bỗng giật mình mạnh ngẩng đầu, thấy không xa trên tuyết đọng đột nhiên có người áo trắng chẳng biết xuất hiện từ khi nào, đứng đó cười nhìn mình và gã đàn ông.

"Hổ, vị này chắc là tiểu sư đệ?" Người đàn ông thoạt nhìn ba mươi mấy tuổi, diện mạo rất nho nhã, áo trắng toát ra khí chất ôn hòa chứ không phải lạnh lẽo.

"Nhị sư huynh, sớm." Gã đàn ông thuận miệng nói, chỉ hướng Tô Minh, nói tiếp. "Hắn chính là tiểu sư đệ lão già dẫn tới, kêu cái gì Tô ta, đúng rồi, chính là Tô ta!"

Tô Minh ngẩng đầu nhìn sắc trời. Hiện tại bầu trời có chút tối như sắp vào hoàng hôn, nhưng trong đất băng giá phương bắc này có ánh tuyết phản chiếu, khiến chỗ này vẫn sáng ngời.

Nhưng lúc này không nên dùng chữ "sớm" đến chào hỏi chứ.

"Ừm, hôm nay dậy hơi sớm." Người đàn ông nho nhã ngáp, cười gật đầu với Tô Minh.

"Thì ra tiểu sự đệ tên Tô ta, tên này…không tệ, sư đệ không tệ, phải tin tưởng chính mình, tin tưởng mình có thể làm được tất cả!" Người đàn ông áo trắng nói, ngẩng đầu nhìn trời.

"Không nói chuyện với các ngươi nữa. Hôm nay thức quá sớm, ta phải đi ngủ bù đây, lát nữa còn phải gác đêm. Hoa cỏ của ta đêm qua lại mất không ít." Người áo trắng xoay người định rời đi bỗng dừng bước chân, quay đầu ánh mắt nhu hòa nhìn Tô Minh.

"Tiểu sư đệ, có lẽ trong núi mọi thứ khác với lời sư phụ đã nói, nhưng có một điều không thay đổi, tại Thiên Hàn Tông, tại Cửu Phong này chính là nhà của ngươi! Tại đây không có ai khi dễ ngươi được." Người áo trắng cười cười, xoay người rời đi.

Tô Minh im lặng. Hắn nhìn không thấu tu vi của người áo trắng, thậm chí theo hắn thấy thì đối phương tựa như người bình thường, chẳng có chút dao động của khí huyết hay uy nhiếp.

Nhưng lời nói mới rồi rõ ràng lưu lại trong đầu Tô Minh thật lâu không tán đi.

"Đừng tin tưởng tên đó."

Đáng tiếc, bên cạnh Tô Minh truyền đến thanh âm đánh gãy cảm giác này.

Gã đàn ông tên Hổ Tử vẻ mặt buồn bực.


"Năm đó khi ta lên núi thì Nhị sư huynh cũng nói như vậy, ta rất là cảm động. Nhưng thực tế thì sao? Tiểu sư đệ, ngươi không biết đâu, mấy năm nay ta bị người Thiên Hàn Tông đánh nhiều lần, mỗi lần trốn về núi chưa từng thấy Nhị sư huynh hỗ trợ. Lần nào đi tìm hắn thì hắn đều làm vẻ mặt giận dữ muốn cùng ta báo thù, nhưng lần nào tức giận xong cũng ngủ khò khò. Ta từng ở lại chỗ hắn ba tháng không đi, nhưng hắn thật có kiên nhẫn, liên tục ngủ tới ba tháng!" Gã đàn ông nói đến chuyện cũ, biểu tình tràn ngập khốn khổ.

"Chẳng phải hắn mới nói với ngươi sao, tin tưởng chính mình…hắn tin tưởng mình có thể làm đến tốt hơn, cho nên trên Cửu Phong của chúng ta đều thành chỗ hắn trồng trọt!"

Tô Minh nhìn ngọn núi, nhìn gã đàn ông, nhìn phương hướng người đàn ông áo trắng rời đi, thoáng chốc câm nín.

"Này, đây là chỗ của Hổ gia gia. Hổ gia gia không phải con rùa, cũng không thích hoa cỏ, chỉ thích uống rượu. Đây là động phủ của ta, bình thường ta không muốn đi ra, tỉnh thì uống, say thì ngủ, tỉnh lại uống tiếp, say rồi lại ngủ…"

Gã đàn ông chỉ phía sau, sau đó cầm lấy hồ lô lại uống một ngụm.

"Lão già ở trên núi, ngươi tự đi gặp đi. Ta không muốn thấy lão chút nào. Mỗi lần thấy lão là ta nhịn không được tính tình." Gã đàn ông nói vài câu, vỗ bả vai Tô Minh.

"Tiểu sư đệ, chúc ngươi may mắn." Nói xong gã xoay người, vừa uống rượu vừa đi trên tuyết hướng tới động phủ của mình.

Tô Minh một mình đứng tại đây, nhìn bốn phía. Có gió núi thổi đến mang theo hoa tuyết bay tới trước mặt hắn. Tô Minh lắc đầu nguầy nguậy, Thiên Hàn Tông có chỗ giống như hắn nghĩ rồi lại khác đi.

Thiên Hàn Tông giống hệt, Cửu Phong khác hẳn.

Hắn đứng tại chỗ suy nghĩ giây lát, ngẩng đầu nhìn đỉnh núi. Tại đây hắn vẫn có thể thấy trên đỉnh núi có một tòa kiến trúc rộng lớn. Từ xa nhìn lộ khí thế hùng vĩ. Thuận theo bậc thang tràn đầy thảm thực vật sinh trưởng trong băng tuyết, đạp lớp tuyết đọng, Tô Minh đi từng bước hướng tới đỉnh núi. Nếu hắn đã đến đây thì sẽ không lựa chọn từ bỏ. Đã nhận Thiên Tà là sư tôn thì trừ phi bất đắc dĩ, Tô Minh sẽ không lựa chọn lại.

Không ngừng tiến lên, núi ngày càng lớn, tiếng gió nức nở vang vọng, bông tuyết vòng quanh Tô Minh dung hợp cùng với ngọn núi yên tĩnh, hóa thành cảm giác không nói ra lời, khiến tâm Tô Minh từ từ bình tĩnh lại.

"Một ngọn núi cao như vậy, Thiên Hàn Tông còn có nhiều ngọn, bây giờ chỉ sợ là yên tĩnh nhất trong các ngọn núi cao ngất khác."

Bước chân Tô Minh không nhanh, khi bầu trời dần tối, hoàn hôn buông xuống thì hắn rốt cuộc đi tới đỉnh núi. Bước ra bậc thang cuối cùng, đập vào mắt hắn là kiến trúc rộng lớn lúc trước đã thấy.

Chẳng qua hiện giờ nhìn gần kiến trúc tựa như đại điện, dù bàng bạc nhưng lộ cảm giác tàn phá, lụi tàn.

Xung quanh đại điện có cây cột cắm dưới đất, vòng quanh đại điện hình thành màn sáng mỏng bao phủ vào trong, chỉ có thể nhìn, không thể bước vào.

"Bị phong…" Tô Minh ngây ra.


"Đây là Cửu Phong Thiên Hàn Tông, có nhất chủ lục thân, thất đại điện!"

Thanh âm già nua quen thuộc truyền đến từ sau lưng. Tô Minh xoay người, lập tức trông thấy mặt sau đại điện không xa đi ra ông lão.

Ông lão mặt áo trắng, trên mặt treo nụ cười khiến người nhìn đoán không ra, bộ dáng tiền bối cao thâm khó dò.

"Thất đại điện có tác dụng riêng, nếu có người trấn giữ thì có thể dẫn động đại thế núi này. Thậm chí ai có thể vào chủ điện lập tức thành một trong Hàn Hoàn Chủ đất Thiên Hàn Tông. Tại Thiên Hàn Tông, chức vụ Tông môn chỉ là thứ yếu. Tả hữu chưởng giáo cũng tốt, hộ pháp Hàn Môn cũng thế, ngay cả các trưởng lão cũng chỉ là xưng hô mà thôi. Những điều đó đều có thể thay đổi, duy nhất không biến đổi mà mãi tồn tại là Hoàn Chủ đất Thiên Hàn. Cũng chính là chủ nhân ngọn núi cao nhất đất băng giá. Hoàn Chủ đại địa, Hoàn Chủ Thiên Môn, mười tám người này là người mạnh nhất trong Thiên Hàn Tông trừ một ít lão già ra. Đáng tiếc hiện giờ Thiên Môn chỉ có bát chủ, đất Hàn chỉ có thất chủ. Đệ cửu phong, đệ nhất phong còn không có người nhập chủ đại điện."

Tô Minh im lặng không lên tiếng.

Thiên Tà chậm rãi bước đến đứng cách Tô Minh mấy mét, đưa lưng hướng đại điện bị phong ấn, nhìn Tô Minh.

"Đồ nhi, ngươi đi một đường có cảm giác như thế nào?" Thiên Tà cười nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

"Có cảm giác bị lừa gạt." Tô Minh chẳng hề khách sáo nói.

Biểu tình Thiên Tà chẳng hề tỏ ra lúng túng, ông chớp mắt mỉm cười không nói.

"Lúc đó ông nói chỉ có một mình ta là đệ tử, ta có thể không bắt bẻ chuyện này, nhưng ông nói Man Khí, công pháp, điển tịch các loại có phải là thật sự?" Tô Minh đè nén lửa giận trong lòng, bình tĩnh nói.

"Đương nhiên là thật. Ngươi xem lúc đó vi sư nói cho ngươi chỗ vi sư cư ngụ là một ngọn núi, điểm này không lừa ngươi chứ. Ngươi muốn xem thì tùy thời có thể, nhưng hôm nay ngươi vừa tới, không bằng ta kêu Nhị sư huynh và Tam sư huynh của ngươi, bốn sư đồ ta cùng uống một bữa, như thế nào?"

"Không cần, xin sư tôn cho phép đệ tử lập tức xem." Tô Minh nhìn Thiên Tà, trầm giọng nói.

"Cái này…được rồi." Thiên Tà chần chờ một lát, tay phải vung hướng hư không, lập tức núi chấn động. Bên cạnh Thiên Tà, một cửa đá trồi lên khỏi mặt đất, đứng thẳng.

"Nơi này chính là chỗ vi sư cất giữ bảo vật. Tầng thứ nhất là Man Khí, tầng thứ hai là công pháp, tầng thứ ba là điển tịch. Nếu ngươi muốn xem ngay bây giờ thì vi sư đứng tại đây chờ vậy." Thiên Tà vội ho khan.

"Đúng rồi, nếu ngươi vừa mắt thì có thể lấy đi một vật ở mỗi tầng, coi như vi sư cho ngươi lễ bái sư." Thiên Tà vung tay lên, cửa đá lập tức ầm ầm chậm rãi mở ra.

Trong cánh cửa phát ra ánh sáng tím, thoạt trông như là cất giấu bảo vật.

"Không được tham nhiều, mỗi tầng chỉ lấy một cái!" Thiên Tà vẫn giữ bộ dạng cao nhân tiền bối như cũ, mỉm cười nói với Tô Minh, dường như rất có tự tin về bảo vật bên trong.

Nhìn Thiên Tà như vậy thì Tô Minh nửa tin nửa ngờ, cất bước tới gần cửa đá, bước vào trong.

Tô Minh chỉ cảm giác hoa mắt lên, như là bị truyền tống đi, bên tai quanh quẩn tiếng ầm ầm. Lát sau thanh âm kia tan biến, tầm mắt hắn dần rõ ràng. Bày ra trước mặt hắn là một động phủ khổng lồ.

Xung quanh động phủ có vô số động nhỏ, mỗi cái động đều đặt một pháp khí. Chúng nó có hình dạng khác nhau, nhiều vô số, tới mấy trăm cái.

Nhưng khi Tô Minh nhìn kỹ thì sắc mặt dần biến quái lạ.

"Những thứ này chính là Man Khí mà ông ta nói sao?" Tô Minh may mắn mình đã chuẩn bị tâm lý trước, giờ nhìn Man Khí thì mặt lộ nụ cười khổ.