Tô Minh không vì mở tế đàn có mùi hương giúp tăng tu vi và đạo linh mà từ bỏ tập kết với Thất Nguyệt tông. Dù sao ở tầng thứ nhất này có mười hai môn đầy rẫy Đại Đạo tôn tiến vào, nếu quá kiêu ngạo khó tránh khỏi bị chú ý. Thân phận của Tô Minh nếu bị không gian tầng thứ nhất này chú ý thì sẽ đối mặt nguy hiểm sống chết, đặc biệt là nếu gặp phải Đại Đạo tôn thì hắn sẽ rất nguy hiểm.
Bởi vậy thoạt trông Tô Minh chuyển đổi nhiều tuyến đường nhưng thật ra vẫn làm theo ngọc giản chỉ dẫn chạy tới nơi Đại Đạo tôn tập kết. Chẳng qua trên đường đi Tô Minh sẽ chú ý đến những tế đàn không bị mở ra.
Thời gian chậm rãi trôi qua, mười hai tiếng tức là qua một, hai phần so với thời hạn bảy mươi hai tiếng trong tầng thứ nhất. Tô Minh lao nhanh đi, lúc trước hắn đã mở ra hai tế đàn giờ tổng cộng có bảy tế đàn do chính tay hắn mở. Đối với một tu sĩ thì con số này rất cao, Tô Minh hiếm khi dây dưa với ai, trừ phi lúc tranh cướp mới lộ ra sắc bén.
Giờ phút này, Tô Minh lao nhanh, hắn thỉnh thoảng xem xét ngọc giản, nơi đây cách chỗ Thất Nguyệt tông tập kết không quá xa, khoảng bốn tiếng là đến nơi.
Tô Minh đang đi thì chợt khựng lại, mắt nhìn khu vực hõm xuống phía xa. Ở đó có tế đàn không bị mở ra, khi thấy tế đàn thì con ngươi Tô Minh co rút.
Đã qua mười hai tiếng đồng hồ, trong khe nứt không gian tầng thứ nhất tuy có tế đàn không bị mở ra nhưng đã không nhiều, chắc đa số nằm ở nơi bí ẩn. Tế đàn giống như cái trước mặt Tô Minh có vị trí quá rõ ràng, chắc chắn không để lại đến bây giờ.
Tô Minh liếc mắt bốn phía, chỉ hơi ngừng lại sau đó quay đầu đi, lao nhanh muốn rời đi. Chỗ này là một cạm bẫy.
Nhưng lúc Tô Minh định rời đi thì chỗ tế đàn vang tiếng cười nhạt, thanh âm khuếch tán, một người mặc đạo bào xuất hiện trên tế đàn. Người ấy ánh mắt như điện lạnh lùng nhìn Tô Minh, cất bước đến gần.
Thanh âm lạnh lùng vang lên:
- Nếu đã thấy tế đàn của Tôn ta, muốn đi không dễ đâu!
Tu vi thuộc về Đạo tôn phát ra từ người mặc dạo bào. Bầu trời mất sắc, động đất, trong phạm vi vạn dặm bị khí thế cường đại bao phủ. Tu sĩ trong phạm vi vạn dặm phát hiện điều này liền biến sắc mặt, lần lượt chạy đi.
Tô Minh nhướng mày, hơi thở thuộc về Đạo tôn làm chân mày cau lại. Tô Minh định phát động la bàn nhanh chóng rời đi nhưng lòng máy động, từ bỏ ý định này. Tô Minh xoay người, lạnh lùng nhìn người mặc đạo bào đến gần. Đó là một ông lão có mũi ưng, đạo bào có dấu ấn âm dương trắng đen, đạo bào này không phải Nhất Đạo tông, không phải Tu La môn mà là... Nhị Nguyên tông.
Tô Minh lạnh nhạt nói:
- Không biết tiền bối kêu vãn bối có chuyện gì?
Ông lão lao tới gần cười nhạt, há mồm định nói chuyện. Ông lão liếc người Tô Minh, chợt ngẩn ra. Cùng lúc đó, Tô Minh giơ tay phải lên, Tinh Thần Tiên thay thế bầu trời làm khung trời tối sầm, bóng roi lao nhanh như chớp quất vào ông lão mặc đạo bào.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, roi quất ra xong Tô Minh không lùi mà còn tiến lên, lại vang tiêng nổ khiến động đất. Tô Minh thụt lùi trở về, khóe môi tràn máu, đáp xuống đất lùi lại vài bước, ngẩng đầu. Nắm đấm tay phải của Tô Minh đấm vào bụi đất bay đầy trước mặt.
Cú đấm ngưng tụ ý chí, tu vi đạo tiên cảnh của Tô Minh. Ông lão mặc đạo bào trong bụi trần gầm lên, chớp mắt bước ra, trông lão khá chật vật, đặc biệt ngực áo rách lọ ra vết roi đỏ. Mắt ông lão mặc đạo bào đầy tơ máu, có vẻ mờ mịt. Dường như ông lão mặc đạo bào cưỡng ép ức chế mơ hồ, người đầy khói trắng. Sương mù ở giữa không trung hóa thành con rết to lớn. Con rết có màu trắng, dữ tợn nhào hướng Tô Minh, va chạm với nắm đấm.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, Tô Minh hộc máu, lại thụt lùi. Thân thể con rết trắng run lên, hơi mờ đi nhưng vẫn lao hướng hắn, đầy sát khí. Đây là tu vi Đạo tôn, đối với Tô Minh bây giờ thì không thể chiến thắng, nhưng muốn giết hắn cũng khó.
Khi con rết trắng tới gần, mắt Tô Minh lóe tia sắc bén, lạnh nhạt nói:
- Ngũ Bạch!
Thanh âm vừa thốt, một bóng trắng dùng tốc độ khó thể hình dung xuất hiện trước mặt Tô Minh đụng vào người con rết sương tới gần.
Vang tiếng nổ điếc tai kinh thiên động địa, con rết sương vỡ thành bốn, năm mảnh. Ông lão mặc đạo bào biến sắc mặt, mắt lộ ra tia trầm trọng nhìn chằm chằm con chó trắng xuất hiện trước mặt Tô Minh.
Con chó trắng cũng hung tợn trừng ông lão, nó biết người này, lúc trước có quen biết đôi chút. Nhưng bây giờ Ngũ Bạch cực kỳ tức giận, nên biết nếu Tô Minh chết thì năm chúng nó sẽ chôn cùng, không thể thoát khỏi. Bây giờ đừng nói là Ngũ Bạch chỉ có chút quen biết với ông lão mặc đạo bào, coi như là cùng tông môn thì nó sẽ không chút do dự ra tay. Ngũ Bạch há to mồm phát ra tiếng gầm gừ, lao hướng ông lão mặc đạo bào.
- Đây là linh thú gì vậy?
Ông lão mặc đạo bào con ngươi co rút, tinh thần chấn động. Ông lão mặc đạo bào cảm thấy con chó trắng có tu vi Đạo tôn, điều này làm lão cảm thấy không thể tin. Linh thú như vậy hiếm thấy nguyên Cổ Táng quốc, nhưng giây lát sau lão ngộ ra. Lấy thực lực như Thất Nguyệt tông tìm một con cho tam hoàng tử cũng là đương nhiên.
Ông lão mặc đạo bào lạnh lùng cười:
- Súc sinh dù sao chỉ là súc sinh.
Ông lão mặc đạo bào giơ tay phải lên, dưới chân lão lạnh băng xuất hiện vô số vết nứt như có mấy con rết lộ ra dưới chân. Tuy nhiên Ngũ Bạch chỉ sủa một tiếng, ngoài người xuất hiện một đỉnh bằng thanh đồng khổng lồ, mặt đỉnh có nhiều hoa văn mãnh thú. Chớp mắt những hoa văn sống lại tràn ngập bầu trời lao hướng ông lão mặc đạo bào con ngươi co rút, hơi rung động.
Tô Minh lạnh nhạt nói:
- Nhất Bạch!
Sau lưng ông lão mặc đạo bào có luồng sáng trắng lao nhanh tới, khi lão phát hiện luồng sáng trắng thì vô cùng giật mình.
- Không... Không ngờ còn có một con! Cũng là tu vi Đạo tôn!
Tim ông lão mặc đạo bào rớt cái bịch, lòng đánh trống rút lui. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Khi Nhất Bạch và Ngũ Bách lao ra thì ánh mắt Tô Minh nhìn ông lão mặc đạo bào tràn đầy sát khí, hắn đã cảm giác được Tam Bạch, Tứ Bạch cách gần đó, khoảng mười mấy giây nữa là sẽ tới. Chỉ có Nhị Bạch cách hơi xa.