Phương Thương Lan được gọi là Man Phi không phải tự cô muốn mà vì sau khi Man tộc mất đi Man Thần đời thứ bốn, vì ổn định toàn Man tộc nên một vài ông lão khi Tô Minh còn ở Man tộc cùng nhau quyết định. Man tộc không thể hỗn loạn nữa, dù đã xua đi tiên tộc nhưng Tử Hải khuếch tán, đại lục tan vỡ, các hòn đảo rải rác khắp nơi khiến Man tộc thiếu sự ngưng tụ.
Mỗi một đảo đều độc lập, thiếu đi tượng trưng tinh thần, cũng mất hy vọng tương lai, đặc biết là dưới tình huống Man Thần đời thứ bốn mất tích, có thể nói tựa như nắm cát.
Nếu cứ kéo dài lâu hơn thì Man tộc sẽ không còn là Man tộc, bọn họ mất đi Man hồn, mất đi ý chí Man, cuối cùng chết trong năm tháng, bị động vật biển, hung phạm từ ngoài vòm trời này giết chóc, mãi tới khí huyết mạch đoạn tuyệt, khiến Man tộc thành bụi trần lịch sử.
Phương Thương Lan không muốn thấy Man tộc như vậy, cho nên cô im lặng một lúc sau đã đồng ý, lợi chọn trở thành pho tượng sống.
Phương Thương Lan không thể có bạn lữ được nữa, thậm chí không thể thường lộ mặt ra ngoài. Phương Thương Lan phải giữ sự bí ẩn, cao quý, lời nói, việc làm cần phù hợp thân phận Man Phi. Có lẽ một, hai năm, dù là tám, mười năm, đối với nhiều người thì họ có thể làm được như Phương Thương Lan, nhưng nếu là trăm năm, ngàn năm, sự cô độc đó không phải người thường có thể thừa nhận.
Cao cao tại thượng, không phải con rối nhưng lại giống con rối, không thể tùy tiện ra ngoài, cam nguyện thành pho tượng sống, làm tượng trưng tinh thần cho Man tộc, nhắc nhở vô số người Man tộc sau này về Man Thần không phải là truyền thuyết, thật sự tồn tại. Dù bọn họ không thấy được Man Thần nhưng có thể thấy Man Phi.
Có Man Phi ở, Man Thần đời thứ bốn mất tích rồi sẽ có ngày trở về đất Man tộc, mang theo bọn họ kéo Man tộc tiến bộ.
Đây là hy vọng, là niềm tin tuyệt vời của họ, tất cả Man tộc vững tin về nó. Chính vì thân phận và sự tồn tại của Phương Thương Lan nên nhiều năm qua, mặc dù mỗi hòn đảo Man tộc hay có ma sát, thậm chí có chiến tranh khá rầm rộ nhưng hai bên chiến đấu đều vinh hạnh vì là Man tộc, cách một đoạn thời gian sẽ tới đây bái. ở trong lòng họ thì Mệnh tộc là bộ lạc mà Man Thần để lại, Man Phi là tồn tại cao quý nhất trên mặt đất này. Chỉ cần Phương Thương Lan nói một câu là họ có thể trả giá tất cả. Động vật biển cũng tốt, hung phạm ngoài vòm trời cũng thế, mỗi lần xâm phạm trong ngàn năm nay sẽ bị Phương Thương Lan kêu gọi ngưng tụ lực lượng toàn Man tộc, cùng Mệnh tộc anh dũng chiến đấu!
Mỗi một lần kiên trì khiến lực ngưng tụ càng lúc càng mạnh, khiến Phương Thương Lan từ tượng trưng tinh thần trở thành một phần của hồn Man tộc. Có thể làm được những điều này, trừ lực ảnh hưởng còn sót lại của Man Thần đời thứ bốn, mấy ông lão năm xưa còn sống trù tính, sắp đặt ra thì bản thân Phương Thương Lan cũng góp phần quan trọng.
Phương Thương Lan kiên quyết làm toàn Tử Hải, trên các đảo Man tộc đều tồn tại một Man sử. Mỗi Man sử tựa như trí giả, thân phận của họ không bằng Man Công nhưng sứ mệnh thì ngang bằng. Man sử dạy cho hậu bối, mở Man Khải, khiến mỗi người Man tộc trưởng thành từ nhỏ đã bị rót vào lối sĩ nghĩ Man Thần là ý chí tối cao.
Có thể nói trong ngàn năm Man Thần đời thứ bốn mất tích, đất Man tộc trải qua tan vỡ, thành đảo hải vực bẩm sinh đã có dấu hiệu sắp phân liệt nhưng vẫn giữ sự hoàn chỉnh, về tinh thần thì càng hơn dĩ vãng, ngưng tục hồn tộc càng thêm vượng thịnh, việc này...
Phương Thương Lan chiếm công đầu.
Giờ phút này Phương Thương Lan đứng trong cung điện trên đảo thánh địa Mệnh tộc, nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, tự hỏi Tô Minh có trở về không.
Có lẽ là có, nhưng không biết bao nhiêu ngàn năm nữa.
Phương Thương Lan khẽ thở dài, lặng lẽ xoay người ngồi bên cạnh cái bàn đặt đàn tranh cổ. Phương Thương Lan bắn khúc nhạc, tiếng đàn tranh vang vọng, mang theo cô độc, buồn phiền.
Tô Minh đứng trên bầu trời nhìn vô tận Tử Hải bên dưới, nước biển đen như mực, có rất nhiều đảo nổi trên biển. Mỗi một đảo đều có nhiều người Man tộc, Tô Minh yên lặng lướt trên không trung, thấy từng hòn đảo, định tìm người quen thuộc trên các hòn đảo.
Nhưng cuối cùng Tô Minh không tìm thấy gì cả. Man tộc này có lẽ có người còn sống ở thời đại xưa trong đầu hắn, nhưng không phải những điều hắn quen thuộc. Trong ký ức quen thuộc, quá khứ đã tan thành mây khói, thành bụi trần biến mất trong năm tháng, muốn đi tìm nhưng không thể tìm thấy, đành ôm tiếc nuối.
Tô Minh thì thào.
“Cảnh mất, người mất... "
Tô Minh yên lặng cất bước đi, hạc trọc lông theo bên cạnh hắn cũng im lặng, mờ mịt nhìn biển lớn. Hạc trọc lông không tìm thấy Vu tộc ngày xưa, không thấy đám người trong bộ lạc hoặc là cung phụng, hoặc là truy sát nó.
“Ta còn nhớ Nam Trạch đảo.” Tô Minh ngẩng đầu nhìn phía xa, định cất bước thì chợt biến sắc mặt, nghiêng đầu nhìn phía xa.
Ánh mắt của Tô Minh có thể xuyên qua khoảng cách nhìn thấy trên mặt biển phía xa có ba người, hai trước một sau, truy sát nhau.
Hai người đi trước là một nam một nữ, người đi sau là một ông lão, hiển nhiên là lão đang truy sát hai người này.
Ánh mắt Tô Minh liếc ba người, biểu tình lộ vẻ quái dị. Ba người này đều tồn tại trong ký ức của hắn.
Sóng biển cuồn cuộn, hai người chạy nhanh như bay. Nam thì bọ dáng cỡ trung niên, tu vi không tầm thường, đã đến hậu kỳ Tế Cốt. Nhưng hiển nhiên người đàn ông này tuyệt đối không phải trung niên như bề ngoài, tuổi thật lớn hơn nhiều, chẳng qua không biết gã tu luyện công pháp gì mà trông như là trung niên.
Bên cạnh người đàn ông có một thiếu phụ, bộ dạng già hơn người đàn ông một chút nhưng rất đẹp, có vẻ quyến rũ. Nếu thiếu phụ trẻ hơn chút thì chắc chắn là cực kỳ đẹp, tu vi trúc trắc, toát ra hơi thở Tế Cốt nhưng chỉ là sơ kỳ.
Hai người cùng nhau bỏ chạy, dường như tồn tại liên hệ nào đó, hơi quan tâm thiếu phụ này, nếu không thì một mình gã bỏ chạy sẽ nhanh hơn rất nhiều.
Hai người bị một ông lão truy sát, vẻ mặt lão uy nghiêm, toát ra tu vi là sơ kỳ Man Hồn. Mắt ông lão sáng ngời, lộ rõ sát khí hiển nhiên có kinh nghiệm giết chóc nhiều năm.
“Hai tiểu bối các ngươi nghe đây, để ta xem hôm nay các ngươi sẽ chạy trốn được bao xa! Dám tới đảo của lão phu trộm đi nguyên hoa, đúng là muốn chết!” Ông lão hừ lạnh, lời nói chứa sát khí, xé gió đuổi theo hai người.
Mặt người đàn ông trung niên tái nhợt, hai tay ấn pháp quyết, phun ra búng máu, thi triển bí thuật kéo theo thiếu phụ chạy càng nhanh hơn.
“Tiền bối cần gì hùng hổ dọa người? Lúc trước hai chúng ta xin ban cho một đóa nguyên hoa, đối với tiền bối không phải là vật quý trọng gì, nhưng với chúng là là thuốc cứu mạng khuyển tử.” Mặt thiếu phụ không chút máu, gần như là cầu xin nói.
“Buồn cười, dù không quý trọng gì với lão phu nhưng sao có thể tùy tiện cho ngươi? Đặc biệt là hai người các ngươi không có tiếng tốt, dan díu tằng tịu với nhau, sao xứng được lão phu ban cho nguyên hoa? Nếu thật sự cho các ngươi thì lão phu sẽ thành trò cười cho cùng thế hệ. Hừ, nếu lão phu còn là Tả giáo của Thiên Hàn tông thì đừng nói là hai ngươi trộm đi nguyên hoa, coi như không có trộm cắp, bị lão phu thấy cũng sẽ trực tiếp tiêu diệt, làm mất thuần phong mỹ tục, không biết liêm sỉ!” Ông lão lạnh lùng nói.
Từng lời như đao cắt trái tim của thiếu phụ và người đàn ông trung niên, làm mặt họ càng trắng hơn nhưng không nói câu nào phản kích.
“Có thể nói ra tên cô cô của mình... ” Thiếu phụ kia cười thảm một tiếng, nhìn người đàn ông nắm tay mình, định nói cái gì.
Ánh mắt người đàn ông dứt khoát, mạnh kéo thiếu phụ quăng ra xa, mượn lực lượng tam gìthười của bản thân đẩy thiếu phụ ra mấy trăm trượng.
“Đừng nói gì nữa, Nhan Loan, để ta đoạn hậu, nàng mau đi cứu Lâm nhi!” Người đàn ông trung niên lớn tiếng nói, vụt xoay người nhìn chằm chằm vào ông lão mau chóng đuổi theo, trong mắt lộ ra điên cuồng cùng chết.
“Phương Mộc!” Thiếu phụ kia chảy nước mắt.
Thiếu phụ không hiểu tại sao giữa Phương Mộc và cô cô của gã dường như có ngăn cách vô hình, dù chết cũng không muốn nhận thân. ít có người biết Phương Mộc là con cháu của Man Phi, cũng ít có ai biết bản mệnh và bộ lạc của Man Phi. Thiếu phụ cắn răng chạy nhanh đi xa.
Thiếu phụ và người đàn ông trung niên chính là tộc trưởng Nhan Loan của Nhan Trì bộ lạc năm xưa, và Phương Mộc, con trai của tộc trưởng bộ lạc An Độc nay đã trưởng thành, từng bị Tô Minht nhìn trúng trồng Man chủng.
Bây giờ ngàn năm qua đi, con nít năm xưa đã lớn lên, trở thành người đàn ông trung niên. Nhan Loan lại kết duyên với Phương Mộc, nghe lời họ đã nói thì hiển nhiên là có con rồi. Có lẽ nếu Man tộc không trải qua biến động lớn thì hai người không thể nào đi cùng nhau, nhưng biến cố xuất hiện, mặt đất tan vỡ, Tử Hải lan tràn, Hàm Sơn bị nhấn chìm, mọi thứ gián tiếp theo đổi vận mệnh của hai người.
“Chu Sơn, ngươi cần gì nhục nhã phu thê ta như vậy? Nhan Loan đúng là từng là trưởng bối trong tộc nhưng hai chúng ta không liên quan đến huyết mạch, nói gì tới sỉ nhục?” Mắt Phương Mộc toát ra tơ máu, rít gào.
Tu vi bùng phát, có dấu hiệu tự bạo.
Ông lão này chính là Chu Sơn, năm đó ở trong Hàm Sơn Thành được Thiên Hàn tông phái đi giết Hàm Sơn lão tổ, nhiều năm qua đi, tu vi của người này đã tiến vào cảnh giới Man hồn.
Chu Sơn hừ lạnh một tiếng, không chút tạm dừng lao hướng Phương Mộc, giơ lên tay phải. Khoảnh khắc đôi mắt Phương Mộc lộ điên cuồng, muốn tự bạo ấn hướng Phương Mộc, mắt lóe tia châm chọc.
Khi hai người tới gần nhau thì Nhan Loan ở phía xa rơi nước mắt, nếu không phải trở về cứu con của mình thì cô đã theo Phương Mộc đồng quy vu tận với Phương Mộc rồi.
Trong giây phút này, bỗng có tiếng thở dài truyền ra từ hư vô. Tiếng thở dài quanh quẩn, như là trời đất yên lặng chớp mắt vận chuyển, khiến thân thể ba người khựng lại.