"Phương Mộc nói không sai. Phổ Khương bộ lạc này giống như Ô Sâm đó, dùng tử khí tu hành, thoạt trông thì Ô Sâm không sánh bằng." Tô Minh thì thào, thật lâu sau mới thu hồi tầm mắt nhìn ngọn núi, trông hướng Hàm Sơn Thành phương xa, đứng dậy cất bước theo đường núi thẳng tới Hàm Sơn Thành trong hoàng hôn.
"Nếu thật luyện chế ra Đoạt Linh Dược, từ nay về sau mình thật sự hợp thân phận Tà Man người ngoài đã nói." Trong hoàng hôn, bóng dáng Tô Minh bị kéo dài, bóng dáng có cô độc và kiên cường, cố chấp.
Ánh hoàng hôn mang theo ấm áp chiếu rọi trên dãy núi. Tô Minh nghênh đón mặt trời lặn đi hướng Hàm Sơn Thành xa lạ. Phương xa nhìn thành hùng tráng, Tô Minh càng tới gần thì thành trì càng hùng vĩ hơn. Dùng núi làm thành, dùng núi cao hóa thành uy nhiếp, hình thành áp lực mãnh liệt, có thể khiến người tới gần thành ở dưới chân núi cảm nhận rõ ràng. Lại thêm ba đoàn khói quanh quẩn trên thành đem đến hiệu quả uy hiếp. Chợt trông thì những người tu vi không tầm thường khi đến đây cũng phải cẩn thận.
Tô Minh nhìn Hàm Sơn Thành, hít ngụm khí sâu, vẻ mặt bình tĩnh, từng bước theo đường núi đi đến. Dưới Hàm Sơn Thành có tám cầu thang rộng lớn uốn lượn liên tiếp với tám cửa ở sườn núi thành trì.
Nếu muốn vào thành thì nhất định phải đi thuận theo bậc thang.
Tám cánh cửa chỉ có bốn mở ra ngoài, còn lại bốn thì do ba bộ lạc sử dụng, còn dư một cái bị gọi là đường cho khách. Bậc thang thông đến cánh cửa là khách cường giả của ba bộ lạc có thể đi.
Chia cầu thang nghiêm ngặt tô đậm sự cường đại của ba bộ lạc và lòng chào đón khách cường giả.
Tô Minh vừa tới đây, thuận theo cầu thang bình thường chậm rãi đi. Đường này không ai trông giữ, mãi đến khi Tô Minh đi tới nửa sườn núi nhìn thấy một trong tám cửa Hàm Sơn Thành.
Cửa này hình vòm, có hai tượng đá to hơn mười mét đứng cạnh. Hai pho tượng thuộc về Man tộc, giống sát thần, dù không động đậy nhưng tỏa ra sát khí.
Cửa này chính là lấy hai tay hai pho tượng hợp một chỗ làm thành khuông hình cánh cửa. Đỉnh cửa là hai bàn tay đôi pho tượng hợp thành khung cửa. Bây giờ có một thanh niên mặc áo xám nửa nằm tại đó, một chân thả xuống tùy ý đung đưa.
Thắt lưng thanh niên đeo một lệnh bài, đế giày xanh có vệt hồng. Y nhắm mắt lại như đang thiếp ngủ, bên tay có hồ lô xanh tỏa ra mùi rượu, dường như cơn gió cũng không thể thổi tan.
Nhìn cửa này, mắt Tô Minh lóe tia sáng. Đây là thành trì đồ sộ nhất hắn từng thấy, khắc ghi hình dạng cửa thành, Tô Minh bước tiếp, đạp qua cánh cửa. Giây phút hắn tiến vào Hàm Sơn Thành, một thanh âm nhàn nhã vang lên.
"Anh bạn có biết quy tắc không?"
Người nói chính là thanh niên đó. Người này mở mắt ra, cầm lấy hồ lô xanh uống một hớp, mắt say lờ đờ liếc hắn. Quần áo của Tô Minh khiến hai mắt y hơi tỉnh táo.
Tô Minh vẻ mặt bình tĩnh, khi người thanh niên nói ra lời này thì tay phải nâng lên bắn một cái, có một thạch tệ trắng bay thẳng tới chỗ thanh niên, bị người chộp lấy.
Tô Minh sớm biết được từ chỗ Phương Mộc rằng bất cứ ai đều có thể vào Hàm Sơn Thành, chỉ cần giao nộp thạch tệ nhất định. Theo thời gian ở lại càng lâu thì giao ra thạch tệ càng nhiều.
Thanh niên cầm thạch tệ ném ra một lệnh bài màu xám, lại nằm xuống uống rượu trong hồ lô, khép mắt.
Nhận lấy lệnh bài, Tô Minh giắt trên thắt lưng. Màu lệnh bài chia làm đỏ, đen và trắng, trừ tộc nhân ba bộ lạc ra người ngoài không thể dùng. Khách cường giả là màu xanh, dựa theo bộ lạc khác nhau mà tăng thêm một màu khác.
Còn về người bình thường ra vào thành thì là màu xám. Dựa theo ánh sáng bên trên, nếu là tối thì biểu đạt không thể ngừng lại trong thành, trừ phi tăng thêm thạch tệ nếu không một khi bị thủ thành phát hiện sẽ bị trừng trị nghiêm khắc.
Người vào thành đều phải giắt lệnh bài trên thắt lưng, chỗ dễ thấy.
Tô Minh luôn im lặng, giắt lệnh bài xong bước qua cánh cửa, vào trong Hàm Sơn Thành. Âm thanh náo nhiệt ập đến, so với ngoài cửa yên lặng hình thành hai thế giới khác nhau, điều này khiến Tô Minh hơi kinh ngạc.
Người đi đường rất nhiều, trong thành trì xây dựng quanh núi tồn tại rất nhiều cửa hàng, một mảnh phồn hoa. Những gian nhà làm bằng đá núi, so với đất đá vùng ven thì không thể sánh bằng được.
Đi trong Hàm Sơn Thành, Tô Minh nhìn xung quanh, mọi thứ nơi đây đều khiến hắn thấy xa lạ. Phồn hoa, náo nhiệt không thể đánh tan hắn im lặng.
Từng gian nhà, từng cửa hàng, thậm chí có cả kiến trúc to lớn hơn mười mét. Tô Minh gần như không thấy ai trên đường mặc đồ da thú. Thấp nhất là vải thô, rất nhiều màu sắc. Cũng có không ít giống như hắn mặc vải, rõ ràng quý giá nhiều.
"Tương đương với mười Thành đá." Tô Minh bình tĩnh đi trên đường núi Hàm Sơn Thành, ánh mắt lướt qua từng người đi đường.
"Chỗ này không nhiều người thường, đa số là Man Sĩ, tu vi không yếu." Tô Minh đi, không ngừng quan sát, rất nhanh sắc trời tối xuống nhưng chỗ này không bớt nhộn nhịp.
Theo kinh nghiệm trong Thành Đá Phong Quyến, lại thêm từ miệng Phương Mộc biết được tin tức, dù lần đầu Tô Minh đến Hàm Sơn Thành nhưng không lộ ra ngờ nghệch. Hắn vừa quan sát vừa tìm đến chỗ nghe Phương Mộc đề nghị là nhà lầu chuyên môn cho người bên ngoài trú ngụ.
Thời gian này trong nhà lầu rất náo nhiệt, Tô Minh luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng. Sau khi tiến vào quét mắt qua, chỗ này có nhiều bàn ghế, hắn bình tĩnh đi đến chỗ trống, vừa ngồi xuống liền có người tươi cười tiến đến.
Nói chuyện vài câu xong Tô Minh liền hiểu về nơi này, đặt một phòng nghỉ ngơi, chọn thức ăn và rượu, xong ngồi nhìn ngoài cửa sổ, như đang suy tư. Nhưng lỗ tai hắn nghe mọi người xung quanh bàn tán, từng câu có chút đối hắn vô dụng, nhưng có rất nhiều liên quan đến thành này.
"Mấy tháng gần đây Hàm Sơn Thành sẽ càng náo nhiệt. Ba bộ lạc Phổ Khương, Nhan Trì, An Đông chẳng biết làm sao mà muốn thu nhiều khách hơn."
"Ngươi tới đây không lâu, không biết cụ thể. Ba bộ lạc này tranh đấu gay gắt, mỗi cách một thời gian sẽ tăng mạnh thu khách quý, muốn học Thiên Hàn đại bộ lạc trước kia tăng cường bản thân."
"Nhưng đối với chúng ta thì ngược lại là cơ hội. Nghe nói Nhan Trì bộ lạc tuyển ra mười cô gái trong tộc dùng cách thông hôn thu khách mời. Phải biết con gái Nhan Trì bộ lạc giúp ích cho chúng ta tu hành, lần này Nhan Trì bộ lạc thật chịu bỏ vốn riêng."
"Đáng tiếc chúng ta không phải cường giả Khai Trần, nếu không thì càng có nhiều ưu đãi. Ta nghe nói năm đó Huyền Luân tham gia Phổ Khương bộ lạc thì được tặng cho một Man tượng!"
Thời gian chậm rãi trôi qua, Tô Minh ngồi đó uống thứ rượu khiến hắn hơi nhíu mày. Thứ này rất chua cay làm hắn cực khó chịu, nhưng uống rồi lại có cảm giác kỳ lạ, dần thói quen.
Hắn biết mọi thứ tại đây rất xa lạ với mình, nên từ khi vào thành thì luôn quan sát, nghe ngóng. Hắn ở đây đã gần bốn tiếng đồng hồ, bên ngoài bầu trời tối đen nhưng Hàm Sơn Thành thì sáng ngời ngọn đèn. Ngay cả trong lầu này cũng tỏa ánh sáng từ mấy cây nên cắm trên giá cao.
Hắn vừa uống rượu vừa nghe người ở đây nói chuyện, ngày càng hiểu nhiều hơn về Hàm Sơn Thành. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn
"Phương Mộc từng nhiều lần ám thị nếu mình gia nhập An Đông bộ lạc, trở thành khách của An Đông bộ lạc thì sẽ tặng lễ lớn, thỏa mãn tất cả điều kiện. Thu nhận khách mời như thế này thì chắc chắn có lý do." Tô Minh hớp ngụm rượu, lặng lẽ nghe bốn phía bàn tán, mãi đến đêm khuya vắng người, hắn định đứng dậy đi nghỉ ngơi thì đột nhiên biến sắc mặt. Hắn không nhúc nhích mà cầm rượu lại uống một ngụm.
Chỉ thấy ngoài cửa đang đi vào một người. Người này là gã đàn ông khoảng ba mươi tuổi. Khác với người ngoài, nguyên nhân Tô Minh không rời đi vì người này mặc đồ da thú.
Đây là hôm nay lần đầu tiên Tô Minh ở trong Hàm Sơn Thành trông thấy quần áo khiến hắn quen thuộc. Sắc mặt người này hơi trắng, nhíu chặt mày, sau khi vào đây thì ngồi trên cái bàn cách Tô Minh khá xa, kêu chút rượu, im lặng uống.
Gã vẻ mặt do dự, chần chờ, còn có chút kinh hoàng.
"Người này thấp nhất cũng là Ngưng Huyết cảnh tầng thứ mười, thậm chí rất có thể đạt tới đỉnh Ngưng Huyết cảnh, cách Khai Trần chỉ kém một bước." Tô Minh mặt không biểu tình. Dù gã đàn ông không phát tán khí huyết nhưng áp lực mơ hồ khiến Tô Minh cảm nhận rõ rệt.
Thời gian lại trôi qua một tiếng đồng hồ, gã đàn ông ừng ực uống rượu, không nói lời nào nhưng đáy mắt giãy dụa ngày càng mãnh liệt, thậm chí thi thoảng ngẩng đầu nhìn hướng cửa như đang chờ ai đến.
Nhưng theo thời gian trôi qua, khi nơi này chỉ còn lại gã và Tô Minh, ngay cả hầu bàn cũng gục trên bàn mơ màng ngủ thì gã đàn ông vẻ mặt thất vọng, tùy tiện liếc Tô Minh một cái, im lặng uống rượu, vẻ mặt do dự dần biến thành quyết đoán và tàn nhẫn.
Tô Minh không muốn quan sát tiếp nữa, đứng dậy đi tới sân sau. Hắn thông qua thời gian này xem xét đã hơi hiểu, biết mặt sau là nơi nghỉ ngơi cho người đến từ bên ngoài, trước đó hắn đã đặt phòng. Hắn đang đi thì bỗng ngoài cửa thổi cơn gió, khiến ngọn lửa cắm trên giá lập lòe lúc sáng lúc tối.
Cùng lúc đó, có một cô gái mặc áo trắng chậm rãi đi vào. Cô gái thoạt nhìn tuổi trẻ, trên mặt che khăn xem không rõ hình dạng, chỉ có thể trông thấy hai mắt như trời sao, có sức hấp dẫn kỳ lạ.