Cầu Ma

Chương 1158: Văn lão quái

“Trốn!"

Không thể không trốn, Tô Minh biểu hiện ra cường đại, nhất là tùy tiện giết một người khiến cả đám tinh thần bị kích thích vô cùng. Họ bay tán loạn, mặt trắng bệch. Thanh niên mặc tinh thần thánh bào dốc hết sức biến thành tinh cầu, tốc độ cực nhanh, chớp mắt lao tới chỗ mười ba viên thiên thạch. Còn có ông lão họ Miêu cũng lắc người, quanh thân hư vô vặn vẹo, tốc độ bay nhanh hơn. Hai đạo lữ con ngươi co rút, hóa thành hai luồng kiếm quang xé gió bay đi.

Hơn hai mươi tu sĩ xung quanh họ dù là tốc độ hay phản ứng đều không thể sánh bằng mấy lão quái vô cùng. Bọn họ vội vàng lùi ra sau nhưng vẫn chậm hơn một chút.

"Quấy rầy Mặc ta tĩnh tọa, làm kinh sợ Hạc bạn của Mặc ta, sao có thể cho các ngươi đi? Tô Minh nói, nhấc chân đạp bước tới trước.

Khoảnh khắc Tô Minh phá vỡ hư vô, trong thời gian ngắn xuất hiện ở sau lưng ông lão họ Miêu. Tô Minh giơ lên tay phải nhẹ vỗ vào người này. Cái vỗ khiến ông lão họ Miêu hoàn toàn biến sắc mặt, gã hắn tự biết kiếp nạn này khó có thể tránh được, ánh mắt lộ ra điên cuồng liều mạng đánh bạc hết thảy. Người có thể sống thoải mái trong tai kiếp này, ông lão họ Miêu đương nhiên là có đòn sát thủ.

Giây phút ông lão họ Miêu xoay người nhìn Tô Minh, định liều mạng, lão gầm lên, giơ đôi tay đẩy hư vô, sau đó rơi xuống chỗ Tô Minh.

"Sinh tử!” Cùng với thanh âm vang lên, ông lão họ Miêu đánh xuống tay trái xuất hiện một quyển sách sắt, tay phải của lão hóa thành cây bút gỗ màu đen.

Tô Minh có gặp bộ pháp bảo này. Khi ông lão họ Miêu lấy ra bộ pháp bảo đó thì gầm nhẹ.

“Trên sổ sinh tử, mệnh của ngươi từ nay về sau lau đi!” Tay phải bút gỗ vung lên, vạch quyển sách sắt sinh tử bộ.

Lực lượng mênh mông cuồn cuộn tràn ra từ sách sắt, biến thành đầu quỷ to lớn hung tợn cắn xé hướng Tô Minh.

“Thú vị, tu vi của ngươi tạm được, thần thông cũng khá, đưa ra linh hồn, nhận ta làm chủ thì tạm thời tha cho ngươi một mạng.” Tô Minh thản nhiên mở miệng.

Khoảnh khắc đầu quỷ lao tới, Tô Minh không nhúc nhích, nhưng chiếc nhẫn màu trắng bềnh bồng sau lưng hắn khẽ kêu, tràn ra sóng gợn. Sóng lăn tăn va chạm với đầu quỷ, cái đầu quỷ hú thê lương, vỡ nát, còn có cuốn sách sắt và cây bút gỗ. Còn ông lão họ Miêu hộc bãi máu, vẻ mặt kinh hoàng, không thể tin. Ông lão họ Miêu định lùi ra sau thì Tô Minh nhẹ nhàng bước tới, tay phải tùy ý nâng lên, bóp cổ ông lão họ Miêu, năm ngón siết lại. Tô Minh biểu tình lạnh nhạt ẩn chứa sát khí khiến ông lão họ Miêu không rét mà run.


“Ngươi chọn chết hay sống?” Tô Minh lạnh nhạt hỏi.

Ông lão họ Miêu cười thảm, định tự bạo ý chí, nhưng nhìn vào mắt Tô Minh thì lòng run lên. Ông lão họ Miêu có cảm giác mãnh liệt là dù tự bạo cũng không thể tổn thương đối phương chút gì. Phát hiện tu vi chênh lệch làm ông lão họ Miêu ở trước mặt đối phương không thể dậy sóng gì.

Ông lão họ Miêu nhắm mắt lại, trong người hồn dung nhập vào trán, ngay lập tức hóa thành một dấu vết trôi bềnh bồng. Tô Minh hút vào miệng, nắm giữ sự sống của ông lão họ Miêu.

Tô Minh thả tay phải ra, mười ba viên thiên thạch xung quanh cùng nổ tung. Thanh niên mặc tinh thần thánh bào định bước vào thiên thạch, mười ba viên thiên thạch cùng động, lao hướng hai đạo lữ, vòng quanh họ, hợp thành một viên thiên thạch khổng lồ lao hướng cơn lốc giới lực trong trời sao, tự động bỏ chạy, không để ý đến thanh niên mặc tinh thần thánh bào.

Thanh niên mặc tinh thần thánh bào mắt tràn ngập tơ máu, ngửa đầu rống to. Tô Minh chậm rãi đi tới sau lưng thanh niên mặc tinh thần thánh bào.

Khi Tô Minh đi tới thì thanh niên mặc tinh thần thánh bào giơ hai tay ấn pháp quyết, trong mắt lộ điên cuồng. Thanh niên mặc tinh thần thánh bào mạnh vung ra ngoài, phút chốc hai mươi mấy tu sĩ bỏ chạy tán loạn người run lên, hét thảm thiết. Thân thể biến héo rút, khoảnh khắc thành tro bụi, máu trong người họ hòa vào nhau, thành biển máu lao hướng Tô Minh.

Cùng lúc đó, thanh niên mặc tinh thần thánh bào gầm nhẹ, người nổ tung. Máu toàn thân cuốn lấy nguyên thần của gã vọt hướng Tô Minh. Đưa mắt nhìn, bốn phía quanh người Tô Minh bị biển máu tràn ngập, mùi máu tanh ngập trời, sát khí kinh người điên cuồng lan tỏa.

“Công pháp cũng khá, ngươi đã thể hiện giá trị của mình, nhận ta làm chủ thì có thể còn sống.” Tô Minh không chút nào né tránh, mắt lạnh nhìn thanh niên mặc tinh thần thánh bào trong biển máu.

Nguyên thần của thanh niên mặc tinh thần thánh bào khựng lại, im lặng mấy giây sau tất cả biển máu ngưng tụ thành một thân xác. Nguyên thần của thanh niên mặc tinh thần thánh bào dung nhập vào huyết thân, phức tạp nhìn Tô Minh. Thanh niên mặc tinh thần thánh bào đúng là không muốn liều mạng với Tô Minh, gã đoán dù có dốc hết sức lực cũng không phải đối thủ của hắn. Lý do thanh niên mặc tinh thần thánh bào không tiếc tự bạo thân hình, không tiếc tiêu diệt hai mươi mấy người xung quanh là vì bày ra thần thông mạnh nhất của bản thân, mục đích không phải muốn đối kháng với Tô Minh mà là vì... Còn sống.

Thanh niên mặc tinh thần thánh bào im lặng, cắn răng, tay phải vỗ trán, dấu vết do hồn hóa thành lóe ở trán rồi lao hướng Tô Minh. Tô Minh bắt lấy, hòa tan vào lòng bàn tay.

“Chủ công, tu vi của hai chúng ta xem như tạm được, nhưng hai đạo lữ Trần Văn, Tư Mã Ngọc càng quan trọng hơn. Hai người am hiểu trận pháp thuật, năm đó ở trong liên minh tiên tộc chủ yếu trông giữ tất cả về trận pháp. Mười ba viên thiên thạch này cũng đều là bọn họ luyện chế ra, chẳng qua tài liệu do chúng ta chuẩn bị.” Thanh niên mặc tinh thần thánh bào chắp tay, âm trầm nói.

"Đúng vậy, thậm chí một vài khe hở lỗ hổng yếu ớt trong cơn lốc giới lực cũng do hai đạo lữ đó phát hiện. Nếu để hai người chạy thoát, sợ là hậu hoạn vô cùng...” Ông lão họ Miêu hai mắt chợt lóe, oán hận nhìn trong hư vô xa xăm hai đạo lữ đã trốn vào cơn lốc giới lực, trầm giọng nói.


Tô Minh không nói gì, tay phải nâng lên chỉ hướng chiếc nhẫn màu trắng ở sau lưng. Chiếc nhẫn màu trắng phát ra tiếng vù vù, nhoáng lên một cái, nó không tiến tới mà giây lát mở rộng, không ngừng mở rộng biến thành ngàn mét, vạn mét, thậm chí to lớn. Bùm một tiếng, không thấy hai bên chiếc nhẫn màu trắng đâu, lấy nơi này làm trung tâm không ngừng quét hướng trời sao, nơi nó đi qua dù là cơn lốc giới lực cũng run rẩy bị đập nát.

Tình cảnh này rung động ông lão họ Miêu, thanh niên mặc tinh thần thánh bào. Hai người con ngươi co rút, vô cùng hoảng sợ và hú hồn.

Chỉ vài giây, trời sao nổ vang, một sợi chỉ trắng từ hư vô phía xa rít gào lao đến, lập tức đến gần. Ông lão họ Miêu, thanh niên mặc tinh thần thánh bào trông thấy sợi chỉ trắng kia là do chiếc nhẫn màu trắng co rút lại. Bên trong chiếc nhẫn màu trắng có một thiên thạch khổng lồ, đúng là hai đạo lữ mới nãy bỏ chạy lấy đi thiên thạch. Mặc dù thiên thạch giãy dụa cỡ nào cũng không thể lao ra khỏi chiếc nhẫn màu trắng, tùy ý chiếc nhẫn co rút túm trở về.

Vài giây sau, Tô Minh chỉ đứng đó, thiên thạch đã xuất hiện ở trước mặt hắn, không tục phản kháng, cũng không giãy dụa. Thiên thạch mở ra, bên trong xuất hiện hai đạo lữ. Mặt hai đạo lữ trắng bệch, ánh mắt nhìn Tô Minh chất chứa hoảng sợ.

Tô Minh liếc hai đạo lữ, thản nhiên nói.

"Một, hai..."

Lời nói không có ý nghĩa, nhưng đếm số lại khiến hai đạo lữ biến sắc mặt. Họ liếc nhau, nghiến răng, giơ tay vỗ trán, nháy mắt hồn họ ngưng tụ thành dấu vết, bay ra khỏi trán, lao hướng Tô Minh. Hiển nhiên họ nhìn ra được ông lão họ Miêu, thanh niên mặc tinh thần thánh bào đã đưa ra hồn mới tránh khỏi cái chết.

Tô Minh vung tay phải, thu lại hồn ấn của hai đạo lữ, biểu tình bình tĩnh từ đầu đến cuối. Tô Minh ngẩng đầu nhìn hư vô phía trên.

“Không biết vị đạo hữu này xem đến khi nào? Hay là muốn Mặc ta mời ngươi xuống mới chịu?"

Lời thốt ra, bốn người tinh thần rung động, ngẩng đầu nhìn. Trước đó họ không hề phát hiện trời sao này có gì khác lạ.

Lời của Tô Minh vang vọng, trong hư vô truyền ra tiếng ho khan. Ngay sau đó, trong mắt bốn người chỗ đó là hư vô lại vặn vẹo, một ông lão áo trắng vẻ mặt xấu hổ lộ ra. Trong mắt ông lão có cảnh giác, ẩn chứa sự rung động, hoảng sợ khi chứng kiến tình hình lúc Tô Minh tỉnh dậy.

"Văn lão quái!” Ông lão họ Miêu là người thứ nhất nhận ra thân phận của ông lão áo trắng, rít qua kẽ răng.

“Chủ công, đúng là người này bán tin tức chỗ này có tu sĩ trị thương, mới khiến chúng ta đắc tội chủ công.” Người đàn ông trung niên trong hai đạo lữ nhìn chằm chằm ông lão áo trắng, cũng nói ngay.

"Hiểu lầm, việc này là hiểu lầm, đạo hữu hãy nghe ta giải thích, trên thực tế việc này là...” Ông lão áo trắng được gọi là Văn lão quái lập tức biến sắc mặt, lên tiếng.

Chợt mắt Văn lão quái lóe tia sáng, giành trước ra tay. Tay áo vung, có uy nhiếp mênh mông bắn ra từ ống tay áo, có luồng sáng âm u lóe ra, không phải công kích Tô Minh mà là cuốn lấy Văn lão quái bỏ chạy vào hư vô. Hiển nhiên Văn lão quái đã bị sự cường đại của Tô Minh rung động, không thể không thay đổi kế hoạch, không dám nói chuyện với nhau, thầm nghĩ mau rời khỏi nơi này.