Cầu Ma

Chương 1117: Ta là Dã Cẩu

Cho dù luồng sát khí này không so sánh được cùng sát khí do tất cả năm trăm vạn tu sĩ Chiến Đường ngưng tụ truyền ra, nhưng vừa tràn ra cũng lập tức làm cho sát khí của năm trăm vạn người Chiến Đường Địa Cực này thấp xuống mãnh liệt!

Tu vi mạnh mẽ, sát khí ngập trời. Giờ khắc này đôi mắt của Tô Minh mang theo Tịch diệt, trên người tràn ra một luồng ý vô cùng tà ác.

Hắn chậm rãi đi thẳng về phía trước, hướng về phía trước con đường giữa năm trăm vạn người, đi đến ngôi sao nơi xa.

Những nơi hắn đi qua, đám tu sĩ Chiến Đường bốn phía đều bị chấn động tâm thần, đồng loạt rút lui. Nhìn qua ánh mắt của Tô Minh, bọn họ đều rất hoảng sợ. Bọn họ đều là tu sĩ thông qua bách chiến, trong tay bọn họ đều dính rất nhiều máu tươi. Bọn họ giết chóc vô tình, nhưng càng như vậy, bọn hắn lại càng có thể cảm nhận rõ được sát khí đến từ trên người Tô Minh.

Sát khí nồng đậm này đã vượt qua bọn hắn rất nhiều. Thậm chí bọn hắn cảm giác thấy, dường như tại giờ khắc này, người đi tới phía bọn hắn không phải là một tu sĩ mà là một con thú đến từ viễn cổ hồng hoang. Con thú này như vừa bước ra từ trong biển máu, từng bước một, như là giẫm đạp lên ngực của năm trăm vạn người này, khiến cho trái tim của bọn hắn nhảy lên theo bước chân của Tô Minh, để cho bọn họ lập tức cảm nhận được một luồng áp lực hiếm thấy.

Nhưng không chỉ có như vậy. Trên người Tô Minh, ngoài tràn ra sát khí cùng tu vi ra còn ẩn chứa một luồng tà ác mà không cách nào hình được. Dường như luồng tà ác này có thể khiến cho đất trời trở nên âm trầm, dường như có thể vặn vẹo tính cách một người, khiến cho một người hướng tới ánh sáng nhưng ở duới luồng tà ác này, liền tỏa ra dục vọng trong lòng, biến thành vô pháp vô thiên.

Đây chính là ác nguyên sâu nhất trời xanh đối với những người tự xưng là tu sĩ chính trực,, phải tiếp nhận ý nghĩ rất muốn hủy diệt giết hết mọi thứ. Nhưng cái này đối với năm trăm vạn tu sĩ Chiến Đường Địa Cực mà nói lại là một loại ý khiến cho bọn họ dần dần cuồng nhiệt, dần dần xuất hiện suy nghĩ sùng kính. Khí tức này, hơi thở này khiến cho bọn họ vừa run rẩy lại vừa có khát vọng được tới gần.

Ở bên trong Chiến Đường Địa cực này lấy giết chóc làm chủ, người được tôn trọng đều là cường giả, là cường giả càng giết chóc lại càng thêm điên cuồng. Cho nên trong chớp mắt cảm nhận được sát khí cùng tu vi của Tô Minh, theo bản năng bọn hắn quay ngược lại. Trong mắt của bọn hắn dần dần từ hoảng sợ biến thành tôn trọng.

Tô Minh cũng vẫn không nói một lời nào, chậm rãi cất bước đi đến. Hắn đi qua con đường mà năm trăm vạn tu sĩ mở ra. Phía trước hắn, tu sĩ đã lui về phía sau, ở phía sau hắn, tu sĩ nhao nhao cúi đầu cúng bái.

Đây là sự tôn trọng đối với cường giả, đối với giết chóc càng nồng đậm, đối với khí tức tà ác phát ra đến cực điểm. Có lẽ không thể giải thích vì sao nhưng ở Chiến Đường, điều này được tất cả mọi người tán thành nhất.

Sau khi Tô Minh đi qua con đường dài buồn chán do năm trăm vạn người mở ra, toàn bộ tu sĩ phía sau hắn đều cúi đầu. Tô Minh vượt qua bầu trời chiến hạm, bước qua những tảng đá, đi qua vô số cự thú, cuối cùng... hắn bước lên ngôi sao kia. Bên trên ngôi sao tràn ngập ánh sáng bảy màu này, hắn nhìn thấy một tảng đá cao ngất.

Tảng đá này có hình ngũ giác, vô cùng to lớn. Thậm chí phóng tầm mắt nhìn lại, bên trên ngôi sao này có vô số tảng đá như vậy. Chúng bao quanh một sân lớn nhất ở chính giữa, tràn ngập toàn bộ ngôi sao.

Trên sân đá lớn nhất đằng kia, có bốn người ở bên trong.

Một trước, hai sau, một trong!

Người ở phía trước toàn thân mặc áo giáp, nhìn không rõ dáng vẻ, chỉ có thể nhìn thấy đó là một tu sĩ có mái tóc trắng phiêu diêu. Hắn yên lặng đứng ở nơi đó. Một luồng sát khí động trời tràn ngập trên người hắn. Vô số oan hồn tồn tại ở bên trong sát khí này, rung trời chuyển đất.

Nhưng sát khí này vẫn không so sánh được với Tô Minh.

Hai người phía sau cũng mặc áo giáp, trong tay cầm một thanh kiếm lớn. Mũi kiếm kia cắm xuống đất. Bọn hắn yên lặng đứng đấy. Bọn hắn đeo mặt nạ chỉ lộ ra có hai mắt, nhưng có thể nhận ra nó mang theo một vẻ lãnh khốc vô tình. Một người lạnh nhạt còn ngươi kia là hủy diệt và cuồng ngạo.

Bị ba người này vờn quanh là một nam tử trung niên đang ngồi khoanh chân dưới đất, phía trước có một chiếc bàn cổ xưa. Bên trên chiếc bàn đó để một bầu rượu. Hắn đang uống một mình.


Nam tử này mặt trắng như ngọc, tướng mạo hơi anh tuấn, nhưng ở trên mặt có một vết sẹo rất dài. Thịt đỏ nổi lên, khiến cho vẻ anh tuấn của nam tử này biến mất, thay vào đó là yêu dị và dữ tợn.

Lông mày của hắn rất dài, nếu như nhìn kỹ thì sẽ thấy cái lông mi kia là vẽ ra. Sắc mặt hắn trắng xám nhưng nhìn kỹ lại thì màu da trắng xám kia cũng là vẽ ra.

Ánh mắt của hắn dài nhỏ, giống như đan phượng. Sau khi uống một ngụm rượu, hắn nhìn về phía Tô Minh từ phía trên hư không đi tới.

- Đã nghe Đạo Thần Tông đồn đại, cuối cùng cũng được nhìn chân thật một lần, không ngờ lại là một tên sát tinh như vậy.

Nam tử cười cười, tiếng nói vẫn nhẹ như trước. Hắn nâng tay phải vung về phía chiếc bàn. Lập tức ở bên trên phía đối diện xuất hiện chén rượu thứ hai.

- Có thể là có sẵn sát khí như thế, ngươi đã được Chiến Đường tán thành, ta mời ngươi uống rượu.

Nam tử cười khẽ, ngồi ở chỗ đó, hướng về phía trước một chỉ.

Tô Minh lạnh lùng nhìn nam tử có chút son phấn ở trước mắt, hai mắt bỗng nhiên co rụt lại. Trên người nam tử này không hề tồn tại một chút sát khí nào nhưng hết lần này tới lần khác, lúc Tô Minh nhìn người này đều có cảm giác như đang đứng trên vô số hài cốt oan hồn, bị Dã Cẩu thôn phệ huyết nhục, cắn xé linh hồn.

Dã Cẩu là một loài thú tồn tại nhỏ yếu ở bên trên rất nhiều ngôi sao. Thậm chí, loại động vật nhỏ yếu này cũng có thể bị đánh chết ở dưới tay của một ít người thường tương đối cường tráng.

Nhưng Dã Cẩu có một loại công kích mãnh liệt, tràn đầy ý tàn bạo của thú phàm trần. Ở trong trí nhớ của Đạo Không, không ai biết được tên của kẻ thống lĩnh Chiến Đường Địa cực, hắn chỉ có một cách gọi là... Dã Cẩu.

Tô Minh không nói gì, đi trước đến bàn, tay áo hất lên rồi khoanh chân ngồi xuống. Đột nhiên sau lưng lộ ra một con hạc tràn đầy vẻ xấu xa. Mũi nó rất dựng lên mấy cái, lập tức hai mắt sáng ngời, rất nhanh tiêu sái ra, dùng móng vuốt một phát bắt được bầu rượu, uống một ngụm lớn.

- Dùng oan hồn ngưng tụ thành rượu. Bà nhà hạc, cái này là đồ tốt, có thể tẩm bổ thần hồn ta…

Hạc Trọc Lông uống xong một bình, lập tức thân thể nhoáng một cái đã ở bên người Tô Minh, biến thành một lão giả tiên phong đạo cốt, vội ho một tiếng. Lúc đang muốn nói điều gì thì đột nhiên nó cảm thấy dáng vẻ cùng khí tức âm trầm tràn đầy của mình hiện tại không phù hợp với ánh sáng bảy màu kỳ dị ở đây một chút nào.

Bốn phía âm trầm, sát khí cùng oan hồn bên ngoài ngôi sao khiến cho thân thể Hạc Trọc Lông trong chớp mắt lại thoáng một cái, biến thành một gã đại hán đầu trọc có thần sắc dữ tợn.

Vị nam tử trung niên thông lĩnh Chiến Đường Địa cực này rất hứng thú nhìn Hạc Trọc Lông, trên mặt lộ nụ cười. Nhưng nụ cười kia bị vết sẹo trên mặt che khuất một chút, khiến cho nụ cười này thoạt nhìn rất âm trầm.

Hắn phủi tay, lập tức trong hư vô một bên lại có từng đạo hư ảnh biến ảo. Lúc tới gần, hững hư ảnh này liên tiếp buông xuống bảy, tám vò rượu.

Hai mắt Hạc Trọc Lông sáng ngời, sau khi liếm liếm bờ môi liền ôm vội lấy một bình, uống ừng ực từng hớp lớn.


Thần sắc Tô Minh như thường, không biến hóa chút nào. Sau khi nam tử trung niên kia nhìn Hạc Trọc Lông, hắn quay về phía Tô Minh.

- Ta là Dã Cẩu. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Nam tử bưng chén rượu lên, vừa cười vừa nói với Tô Minh.

- Ta không biết nhiệm vụ của ngươi là gì. Ta chỉ nhận được mệnh lệnh là dùng toàn lực Chiến Đường Địa cực, theo chiến khu thứ ba tiến vào liên minh Tiên tộc. Trên đường, chúng ta phải vượt qua ba mươi tộc đàn liên minh Tiên tộc, có lẽ sẽ còn gặp được một ít tồn tại cổ quái. Tóm lại là bất luận gặp phải cái gì, Chiến Đường của ta sẽ mang theo ngươi tiến vào chiến khu thứ ba, tinh không hạch tâm của liên minh Tiên tộc.

- Đây là nhiệm vụ sắp xếp cho ta. Mặc kệ nhiệm vụ của ngươi là gì, ta cũng chúc ngươi hoàn thành.

Lúc nam tử nói chuyện, hắn nâng chén rượu lên uống một hớp.

Sau đó tay phải hắn vung lên, lập tức ở bên trong hư vô bên cạnh kia xuất hiện một hình ảnh hư ảo. Đó là một bản đồ. Bản đồ này ẩn chứa toàn bộ phạm vi của Đạo Thần Chân Giới.

- Nơi đây chính là hạch tâm liên minh Tiên tộc.

Vừa nói, tay phải của nam tử này vừa chỉ. Lập tức ở trên bản đồ này xuất hiện một điểm, Tô Minh nhìn qua chỗ đó, không nói gì.

- Đây cũng là phạm vi thế lực Tiên tộc năm đó. Có thể nói nơi này là bản doanh của bọn họ. Hôm nay, ngoài Tiên ra còn có Phượng Môn cũng dời đến nơi này.

Thần sắc Tô Minh như thường nhìn điểm kia. Đột nhiên mi tâm có ánh mắt thứ ba xuất hiện. Trong thời gian ngắn, bản đồ này ở trong mắt Tô Minh đã phóng to vô hạn. Trong chốc lát hắn liền thấy được bên trong khu vực Tiên tộc năm đó tồn tại Âm Tử Địa, ở chỗ sâu nhất kia là một khu vực đen kịt. Chỗ đó là nơi Tô Minh quen thuộc. Có là chỗ thân thể bản tôn của hắn bị trấn áp.

Nam tử vừa nhìn thấy con mắt thứ ba xuất hiện ở mi tâm Tô Minh, hai mắt hơi co rụt lại, tay phải vung lên, lập tức bản đồ này biến mất.

Đúng lúc này, đột nhiên, ở trên bầu trời ngôi sao này, trong giây lát có một vòng kim quang từ bên trong hư vô, dường như đã xuyên qua tinh không vô tận tiến đến. Nó nổ ầm một tiếng, khiến cho bầu trời ngôi sao này trong nháy mắt bị nhuộm thành màu vàng.

- Kim Thần lệnh đến, Chiến Đường Địa cực bay với tốc độ nhanh nhất.

Mắt nam tử lóe sáng, lập tức nói. Lời nói nhẹ nhàng nhưng trong chớp mắt truyền ra bên ngoài ngôi sao, truyền vào trong tai tất cả tu sĩ. Lập tức năm trăm vạn tu sĩ này đồng loạt ngửa mặt lên trời rống một tiếng. Chiến hạm bay nhanh, cự thú gào thét, đám đá cực lớn kia bộc phát ra ánh sáng chói mắt, cùng với năm trăm vạn tu sĩ kia hóa thành cầu vồng, bay xung quanh trên bầu trời. Trong lúc gào thét, bọn họ dùng tốc độ cao nhất tiến về phía trước.

Ầm một tiếng, ngôi sao bảy màu này bị những cự thú kia túm lấy di chuyển, gào thét tiến về phía trước. Một ngôi sao bay với tốc độ cực nhanh như lưu tinh, có thể thấy tốc độ ngoại giới cực kỳ nhanh.

Nam tử mỉm cười, cầm lấy vò rượu lại tự rót uống một mình, sau đó đứng lên. Trong mắt Tô Minh lộ ra vẻ trầm tư, một lát sau cũng đứng dậy.

- Nếu đã như thế, đến chỗ đó, Đạo mỗ liền rời đi, việc này xin đa tạ.

Tô Minh hướng về nam tử gật nhẹ đầu, thân thể nhoáng một cái bay thẳng đến phía xa, lập tức biến mất ở nơi đây. Hắn xuất hiện ở trên một ngọn núi bên kia ngôi sao này.

Hạc Trọc Lông thì đang uống rượu liên tục. Thoáng một cái cũng cuốn tất cả vò rượu, vội vàng đuổi theo Tô Minh.

Nam tử mỉm cười, nhìn Tô Minh ở phía xa.

- Hắn biết rõ ta không chào đón hắn, là một Điện hạ biết điều.

Tay phải nam tử vung lên, bên trên bàn lại xuất hiện một vò rượu.