- Bái kiến chủ thượng!
Hai đại hán có thân hình cao tới vài chục trượng quỳ lạy ở sau lưng Tô Minh. Thân hình hai đại hán này to lớn, kinh người nhất là bọn hắn đều mọc ra ba cái đầu lâu.
Thần sắc dữ tợn, lúc quỳ lạy, trong tay hai người bọn họ đều cầm một đầu lâu. Hai đầu lâu này không có máu tươi, đó chính là đầu hai con rối bổn mạng của U Minh Nhị lão.
Từng trận tiếng kêu thê lương thảm thiết không ngừng vang vọng ở phía sau. Mấy vạn sinh linh đến từ Đệ Ngũ hỏa lò đồng loạt ngửa mặt lên trời gào rú. Lúc tới gần Tô Minh, toàn bộ đều quỳ lạy, truyền ra tiếng gào thét thống nhất.
- Bái kiến chủ thượng.
Trong tay toàn bộ mấy vạn sinh linh này đều là đầu người còn dính máu tươi. Tất cả đầu người đó đều là đầu của tu sĩ tới từ Âm Thánh Chân Giới. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
Ở chỗ xa hơn, một đám hung thần tồn tại vô biên vô hạn trong Đệ Ngũ hỏa lò đều nằm rạp xuống đất, đồng loạt truyền ra tiếng gào rú.
- Bái kiến chủ thượng.
Cùng lúc đó, có hai tiếng kêu thảm thiết rung trời chuyển đất từ phía xa truyền tới. Lập tức, ở phía xa có năm luồng khí tức mạnh mẽ ầm ầm bộc phát ra khiến cho tâm thần tất cả mọi người run lên. Khí tức này thuộc về Diệt Cảnh, đó là lực Tịch diệt đỉnh phong.
Theo luồng khí tức bộc phát này, từ đằng xa có năm thân ảnh cao lớn chậm rãi đi tới.
Trong năm thân ảnh này có một người là Hỏa linh già nua. Toàn thân hắn mặc áo giáp hỏa diễm, hai mắt bình tĩnh, mang theo tang thương tuế nguyệt. Hắn cầm trong tay Sinh Tử Sổ đã bị tàn phá và Khai Minh Bút.
Người thứ hai đi bên cạnh hắn là một hài cốt gầy còm. Nếu không phải là trong mắt kia một chút ánh sáng lóng lánh thì rất có thể đã bị cho là một thi thể hóa thành con rối.
Tứ chi của hắn cứng ngắc, không đi bộ tới mà là thân hình trôi nổi về phía trước.
Người thứ ba là một đại hán có chín đầu, khiến cho tất cả mọi người thoạt nhìn vào đều nín thở, hoảng sợ không ngừng.
Hắn cầm trong tay một đầu người. Đầu người này mở to mắt, vẻ mặt không thể tin tưởng được, đó chính là đầu của U lão.
Người thứ tư là một bà lão. Bà lão tóc bạc chống một cây quải trượng, dưới mái tóc màu bạc là con mắt cũng màu bạc, bề ngoài tang thương, hiển lộ ra một luồng ý Tịch diệt.
Người cuối cùng là một thiếu niên mặc áo đen. Thần sắc thiếu niên này chết lặng, hai mắt ảm đạm. Trên người của hắn có tới mấy trăm vết thương. Những vết thương kia cũng không phải là tồn tại từ trước, nhưng chẳng biết có từ lúc nào mà đến nay vẫn chưa lành.
Thần sắc của hắn lạnh lùng, cặp mắt lạnh như băng. Cả người hắn tựa như một cây đao, có thể đâm vào bất kỳ thứ nào mà chủ nhân Đệ Ngũ hỏa lò ra lệnh, dù thứ đó là chính bản thân hắn.
Hắn cầm trong tay đầu của Minh lão.
Cho dù đại năng Diệt Cảnh gần như bất diệt, thì dưới sự đồng loạt ra tay của năm người mạnh mẽ hơn Diệt Cảnh cùng với có Đệ Ngũ hỏa trấn áp, đại năng Diệt Cảnh cũng sẽ phải chết, lại càng không cần phải nói tu vi của hai lão này. Trên thực tế, nếu không mang theo Sinh Tử Sổ cùng Khai Minh Bút, hai lão này cũng không phải là Diệt cảnh chân chính.
- Bái kiến chủ thượng.
Toàn thân năm sinh linh này tỏa ra khí tức khủng bố, từng bước một đi qua đám người, cho đến khi vượt qua đồng bạn của hắn, đi tới sau lưng Tô Minh. Bọn hắn đồng thời quỳ lạy, phát ra thanh âm vù vù.
Giờ khắc này, Tô Minh đứng ở nơi đó, đang được vạn chúng nhìn chăm chú. Hắn sẽ nổi tiếng, sẽ trở thành ngôi sao lộng lẫy nhất trên bầu trời này.
Phía sau hắn là đại quân hung linh kỳ dị nhìn không tới phần cuối. Nếu chỉ là Vị Giới quỳ lạy thì cũng không có gì đáng kinh ngạc, cho dù là Kiếp Dương quỳ lạy thì người cũng có thể tiếp nhận được, thậm chí Chưởng cảnh quỳ lạy thì người cũng có thể miễn cưỡng thừa nhận.
Nhưng Duyên Cảnh cũng cúng bái, Sinh Cảnh cũng thần phục, cuối cùng là Diệt Cảnh cũng phải cúi đầu, điều này lập tức khiến cho khí thế của Tô Minh cực kỳ nồng đậm, đến trình độ không cách nào hình dung được.
Toàn bộ những người đến từ Âm Thánh Chân Giới đều tử vong, toàn bộ Minh Hoàng Chân Giới hình thần câu diệt. Tất cả những điều này khiến nơi đây tràn ngập máu tanh. Trong nháy mắt, dường như cái tên của Tô Minh cũng đã nhuộm máu đỏ!
Thân thể Tử Long run rẩy, một đám người Đệ Tứ Chân Giới xung quanh hắn cũng khó có thể tiếp tục lạnh lùng. Toàn bộ bọn hắn đều nhìn về phía Tô Minh, trong mắt lộ ra vẻ cuồng nhiệt.
Ở bên trong cuồng nhiệt kia vẫn tồn tại một luồng sùng kính. Dường như việc làm của Tô Minh đối với những tu sĩ Đệ Tứ Chân Giới bọn họ mà nói là một bữa tiệc cực kỳ tuyệt vời, khiến cho bọn họ si mê, cuồng nhiệt vô biên đối với Tô Minh.
Ngàn vạn tu sĩ Đạo Thần Tông trầm mặc, hoảng sợ nhìn từng cảnh này. Bọn hắn đã không suy tư gì, thậm chí những Tông lão kia cũng dùng ánh mắt sợ hãi nhìn về đám rậm rạp chằng chịt sau lưng Tô Minh. Sau lưng hắn là đại quân sinh linh tràn đầy uy áp vô tận cùng với Đệ Ngũ hỏa lò có biển lửa vờn quanh, đang trôi lơ lửng ở trên bầu trời phía xa.
Cuối cùng, toàn bộ ánh mắt của bọn hắn không hẹn mà cùng nhìn về phía năm vị đại năng mang theo khí tức khủng bố sau lưng Tô Minh.
Lão giả áo lam cũng tản ra phong ấn nước biển vây khốn Tam lão Nhật Nguyệt Tinh. Sắc mặt hắn hơi tái nhợt nhưng thần sắc lại rất kích động. Với tuổi của hắn, loại kích động này rất ít khi xuất hiện, nhưng hôm nay chẳng những xuất hiện mà trong đó lại còn ẩn chứa chờ mong cực kỳ mãnh liệt.
Trong tích tắc phong ấn nước biển tản ra, thần sắc Tam lão Nhật Nguyệt Tinh mang theo rung động, ngơ ngác nhìn bốn phía. Cho dù bọn hắn bị phong ấn tạm thời nhưng bọn hắn vẫn có thể nhìn thấy tất cả sự việc xảy ra ở bên ngoài.
Cảnh này đã vượt ra khỏi tưởng tượng của bọn hắn. Bọn hắn như thế nào cũng không dự liệu được rằng thứ mạnh nhất của Đệ Ngũ hỏa lò không phải là biển lửa kia, mà là những thứ tồn tại khủng bố bên trong Đệ Ngũ hỏa lò này.
- Đã không có người ngoài.
Tiếng nói Tô Minh khàn khàn, lúc chậm rãi mở miệng liền nhìn thoáng qua lão giả áo lam cùng Tam lão Nhật Nguyệt Tinh.
Nói xong câu đó, Tô Minh cất bước đi về phía trước. Toàn bộ sinh linh Đệ Ngũ hỏa lò ở vô tận sau lưng hắn cũng đồng loạt đứng lên rống một tiếng, sau đó cũng đi theo sau Tô Minh.
Một luồng khí thế ngập trời từ trong đại quân nơi này mãnh liệt bạo phát ra, khiến cho sắc mặt của Tam lão Nhật Nguyệt Tinh lập tức biến thành màu trắng xám.
- Hạc Trụi Lông, mở tường ngăn cách thông đạo lúc trước ra cho ta. Ta muốn gặp lại Đạo Thần vĩ đại.
Tiếng nói khàn khàn của Tô Minh như ẩn chứa tơ máu. Lúc nói ra năm chữ cuối cùng, dường như lòng hắn đã bị xé rách.
- Đạo Không, ngươi...
Nguyệt lão trong Tam lão Nhật Nguyệt Tinh còn chưa nói dứt lời thì đột nhiên một tiếng thở dài từ trên bầu trời phía xa truyền đến. Trong giây lát, một thân ảnh đi ra từ bên trong hư vô.
Hắn chính là đệ tử Đạo Thần, là A Công của Tô Minh … Tang!
Hắn thoạt nhìn cũng không già nua nhưng trong mắt của hắn đã có cảm giác tuế nguyệt, trong đó còn cất giấu vẻ hiền lành cùng đau lòng. Hắn nhìn qua Tô Minh, trên người của hắn còn mang theo lễ vật mà Tô Hiên Y muốn tặng cho Tô Minh.
Bởi vì chuyện lúc trước mà tất cả mọi chuyện đã thay đổi hoàn toàn.
- Ngươi muốn đến thì ta dẫn ngươi đi, để tất cả đám này ở lại, được chứ?
Tang lặng yên nhìn xem Tô Minh, trong giọng nói không còn có cảm giác hiền lành như lúc ở Ô sơn.
Thân thể Tô Minh hơi chấn động, ngẩng đầu yên lặng nhìn Tang. Hồi lâu sau, Tô Minh không nói gì, nhưng thân thể nhoáng một cái đã bay thẳng tới chỗ Tang trên trời xanh.
Khi hắn tới gần. Tang than nhẹ một tiếng, hất tay áo lên, cả hắn và Tô Minh đều biến mất.
Tô Minh rời khỏi mảnh đất sắc phong của Đạo Thần Tông nhưng những sinh linh đến từ Đệ Ngũ hỏa lò vẫn lạnh lùng đứng ở nơi đó. Một luồng ý tiêu sát khuếch tán ra từ trên người bọn họ, lạnh nhạt nhìn bốn phía. Từ trên người chúng không ngừng thả ra một luồng ý vô pháp vô thiên.
Tại tế đàn bên ngoài chỗ Đạo Thần lão tổ bế quan, bầu trời nơi đây trong nắng ấm, bốn phía là một mảnh xanh biếc. Từ xa nhìn lại là mây trắng nhiều đóa, càng có tiên hạc bay múa, từng trận hương hoa bay lượn, còn có tiếng róc rách từ dòng sông nhỏ truyền ra, khiến cho cảnh vật nơi đây vô cùng tuyệt vời.
Sau khi thân ảnh Tô Minh xuất hiện ở nơi đây, từ trên người hắn tràn ra tính cách thứ tư, cùng hô ứng đối với xuân hạ thu đông, thuộc về màu đen Tịch diệt, lập tức khiến cho bầu trời nơi đây bị lấp, khiến cho đại địa xanh biếc này lập tức ảm đạm.
Bên trong Tịch diệt màu đen của Tô Minh là oán khí khổng lồ có thể đi hủy diệt trời đấy, khiến cho mây trắng nơi đây đã trở thành màu đen, khiến cho chim ngừng hót, hoa ngừng nở, dòng sông kia cũng lập tức bị che lấp giống như chìm xuống địa ngục.
Tô Minh đứng ở nơi đó. Khí tức của hắn thay đổi trời xanh. Nhìn thấy cảnh này, Tang lại trầm mặc.
Trong mắt Tô Minh mang theo Tịch diệt ảm đạm, nhưng ảm đạm này là tồn tại sự điên cuồng vô cùng mãnh liệt, có thể đốt cháy huyết mạch, đốt cháy hết thảy. Hắn trầm mặc không nói, bước từng bước về phía tế đàn. Dường như mỗi một bước rơi xuống, thế giới này như âm u hơn một ít. Khi Tô Minh đứng ở trên tế đàn, lập tức toàn bộ thế giới này đã trở thành hắc ám.
Tô Minh bước lên tế đàn, chân phải nâng lên, hung hăng đạp mạnh vào tế đàn này. Ầm một tiếng, thân ảnh của hắn ngay lập tức biến mất, hắn xuất hiện là ở chỗ Tô Hiên Y bế quan, thấy được thân ảnh đang khoanh chân ngồi, đưa lưng về phía hắn.
- Vì cái gì?
Tô Minh nhìn thân ảnh kia, lòng của hắn lại bị xé rách. Thân thể hắn run rẩy, không gào thét động trời, không tức giận gào rú, chỉ nói khẽ một câu.
- Lúc ta và mẹ ngươi chưa trở thành đạo lữ, ta cũng không quen biết.
Tô Hiên Y trầm mặc hồi lâu, sau đó mới nhẹ giọng nói. Lời nói vang vọng căn phòng này, mang theo hồi ức của hắn.
- Nhưng sau khi chúng ta trở thành đạo lữ, nàng là người ta yêu nhất. Cho đến khi Đệ Ngũ Chân Giới diệt vong, ta tận mắt nhìn thấy tất cả mọi người trong tộc chết đi. Ta nhìn tổ phụ, tổ mẫu của ngươi chết, nhìn tất cả anh chị em cười thảm, nhìn mọi người trong tộc liều lĩnh tự bạo thân hình, vì để cho ta rời đi, vì bảo vệ tộc Tố Minh vinh quang. Ta nhìn những hình ảnh này, nhìn mãi, nhìn mãi, cho đến ta mang theo nàng, lúc ấy còn chưa sinh ra ngươi, đau khổ theo Đệ Ngũ hỏa lò đi tới Thần Nguyên Tinh Hải. Sau khi ta đi vào Thần Nguyên Tinh Hải, cuộc sống của ta có nhiều điên cuồng hơn. Ta muốn báo thù, ta muốn hủy diệt tất cả, ta muốn tộc Tố Minh lại quật khởi lần nữa.
- Rốt cuộc ta cũng đã tìm được một cách có thể gỡ bỏ nguyền rủa cho ngươi. Nhưng lúc mọi thứ sắp trở thành sự thật lúc thì tu sĩ Đạo Thần này lại tới. Trong trận chiến ấy, mẹ của ngươi chết, còn ta đoạt xá Đạo Thần, ta đã trở thành Đạo Thần. Lúc trước ngươi hỏi rằng lúc ngươi cần ta, ta đang ở chỗ nào. Ta ở đây, ta ở chỗ này yên lặng nhìn ngươi. Ta ở chỗ này là bởi vì sau khi ta đoạt xá Đạo Thần, ta lại đánh một trận cùng Hiên Tôn giới này. Không người nào biết được trận chiến này bởi nó diễn ra ngay trong gian phòng này.
Tiếng nói của Tô Hiên Y vang vọng kịch liệt.