Cầu Ma

Chương 1064: Hỏa Khôi lão hữu

Những chiến thuyền khổng lồ từ từ lộ ra từ trong truyền tống trận ngày càng nhiều, dần dần, Tô Minh mặc Tinh Thần Thánh Bào, tóc dài phiêu diêu, tay chắp sau lưng đứng trên chiến thuyền cũng từ từ lộ ra. Trong tích tắc hắn hiện ra từ trong truyền tống trận, toàn bộ ánh mắt của mọi người đều ngưng tụ trên người Tô Minh.

- Cung nghênh Đạo Không điện hạ quy tông!

Giờ phút này, gần vạn tu sĩ giáp đen xung quanh Tô Minh đều quỳ một gối xuống bái lạy, truyền ra tiếng gầm kinh thiên động địa, kinh sợ tám phương.

Thiên không màu lam, những đám mây trắng tràn ngập khiến thiên không này thoạt nhìn có cảm giác khiến lòng người yên lại. Nhìn về phía xa, nơi có đại địa vô biên vô hạn chính là Đạo Thần Tông.

Không có tinh không, chẳng qua chỉ là một mảnh thiên địa nhưng mảnh thiên địa to lớn đến mức ngay cả thần thức của Tô Minh cũng không thể bao trùm toàn bộ.

Có thể thấy vùng đất mênh mông rộng lớn này có chín mươi chín ngọn núi cao vút đứng trong mây. Chín mươi chín ngọn núi này đứng vững vàng trên đại địa, tản mát ra từng trận uy áp như đang trấn thủ đại địa, khiến cho người ta nhìn lại mà không hiểu sao trong lòng lại xuất hiện cảm giác mênh mông.

Trên chín mươi chín ngọn núi khổng lồ là chín khối đại lục hợp thành vòng tròn lơ lửng trong thiên không. Đại lục này tồn tại ở nơi vô cùng xa xôi, nhìn lại chỉ thấy một cái vết hình tròn. Trừ khi bay lên thiên không, nếu không khó có thể nhìn hết toàn cảnh.

Trong lúc mơ hồ, hình như chín đại lục này vẫn có lục địa nhưng chẳng qua là khoảng cách quá xa nên nhìn không rõ.

Nhưng nếu chỉ là như vậy, Đạo Thần Tông mặc dù khổng lồ thì cũng không phù hợp lắm với thân phận tông môn đứng đầu Đạo Thần Chân Giới. Tuy đại địa này mênh mông rộng lớn nhưng vẫn hơi kém một chút.

Nhưng trong ký ức của Đạo Không trong đầu Tô Minh thì hắn biết rõ phiến đại lục thoạt nhìn vô biên vô hạn này thực ra cũng trôi lơ lửng giữa không trung. Ở Đạo Thần Tông có chín trăm chín mươi chín đại địa lớn như vậy.

Toàn bộ đều trôi lơ lửng giữa không trung tạo thành hình tròn khổng lồ. Mà phía dưới hình tròn này cũng có chín ngàn chín trăm chín mươi chín mảnh lục địa khổng lồ hơn. Tất cả cũng đều trôi lơ lửng giữa thiên không.

Phía dưới nữa còn lại là vùng biển. Vùng biển này được gọi là khu vực Đạo Hải Thần Bí, là khu vực cấm địa. Trên thực tế nơi đó cũng không phải là cấm địa. Sở dĩ gọi như vậy chẳng qua là vì muốn cảnh báo bất kỳ đệ tử Đạo Thần Tông nào muốn đi qua vùng biển kia biết được nơi đó rất nguy hiểm.

Thực tế, vô số năm qua, chỉ cần là người bước vào trong biển thì sẽ không còn lại xuất hiện nữa, toàn bộ diệt vong. Nơi đó là cấm địa, cũng là cấm khu sinh mệnh.

Có lời đồn rằng cả Đạo Thần Chân Giới chính là một phần của vùng biển này, Đạo Thần đời thứ nhất thực ra chính là một luồng phân thân của vùng biển đó.

Nhưng lời đồn vẫn chỉ là lời đồn, cụ thể thật giả không ai biết được, có lẽ cũng chỉ có Đạo Thần mỗi đời mới có thể biết được lời đồn này có phải là thật hay không.

Tô Minh thu hồi ánh mắt nhìn thiên không lại, quét xuống dưới. Chiến thuyền dần dần xuất hiện đầy đủ từ trong truyền tống trận, hắn cũng thấy được gần vạn tu sĩ của hắn.

Ánh mắt của một người quét qua vạn người nhưng phàm là người Tô Minh nhìn qua thì tâm thần đều chấn động, có cảm giác sợ hãi mãnh liệt. Ánh mắt của Tô Minh hóa thành mũi nhọn, trong nháy mắt đã theo ánh mắt xuyên thấu tâm thần, khiến tu vi bọn họ rối loạn, khiến tinh thần bọn họ nổ vang.


Trong phút chốc, gần vạn người ở đây đều cùng lúc lui về phía sau. Một số người có tu vi cao thâm thì còn khá hơn một chút, chẳng qua là tâm thần chấn động. Nhưng một số người có tu vi hơi thấp thì giờ phút này đầu óc nổ vang, trống rỗng, trong lòng hiện ra ý nghĩ muốn cúng bái mãnh liệt, giống như kỳ vọng ánh mắt này. Bọn họ cảm thấy nếu không, nàng được Tô Minh thả ra, giờ đứng ở bên cạnh Tô Minh, sắc mặt vẫn còn tái nhợt nhưng khác hẳn trước kia.

Mọi người xuất hiện trên mấy trăm chiếc thuyền, còn có ánh mắt của Tô Minh tạo thành uy áp, sau khi dung hợp lại với nhau lập tức hóa thành uy hiếp mãnh liệt.

Thần sắc Tô Minh bình tĩnh, sau khi ánh mắt đảo qua liền rơi vào ba người tộc nhân dòng chính. Ở chỗ ba người này có đại lượng tùy tùng hộ vệ nên vô cùng nổi bật trong đám người này.

- Ta cần một tùy tùng. Tộc nhân dòng chính cũng được, những tộc khác cũng tốt, chỉ cần một người tinh tường Đạo Thần Tông, có thể bù đắp hơn nghìn năm không về của Đạo mỗ. Tùy tùng của ta không hiểu địa hình lắm.

- Bọn ngươi tới đây nghênh đón Đạo mỗ trở về, trong đó có ai nguyện dẫn đường không?

Tô Minh nhàn nhạt mở miệng, âm thanh không cao nhưng lại truyền vào tâm thần mỗi người.

Hơn vạn người lập tức trầm mặc. Có không ít người chần chờ, cảm thấy đây là cơ hội. Nhưng hôm nay Tô Minh vừa mới đến, mặc dù thoạt nhìn khí thế như cầu vồng nhưng phải biết rằng chín Điện Hạ khác, không ai không là nhân vật chói mặt cả. Tương lai của mười người này nhất định sẽ xuất hiện cạnh tranh thảm thiết. Do đó, nếu không cẩn thận suy nghĩ, lựa chọn dễ dàng, một khi sai lầm thì đúng là vạn kiếp bất phục.

Cho nên mọi người đều chần chờ, khó có thể quyết định được.

- Quả nhiên là ngươi, tên Hỏa Lão quái này!

Một tiếng hừ lạnh truyền ra từ chỗ Thai Sơn lão tổ. Lời này vừa xuất hiện lập tức khiến những người đang chần chờ rối rít bỏ qua tâm tư, cũng đều nhìn ra có cái gì không đúng.

Thai Sơn tóc trắng, sau khi ánh mắt rơi vào người Tô Minh thì di chuyển lên người Hỏa Khôi lão tổ. Mặc dù Hỏa Khôi lão tổ mặc áo bào nhưng dù sao hắn cũng là đại năng, Hỏa Khôi có thể giấu diếm được những người khác nhưng không thể giấu diếm được Thai Sơn lão tổ.

- Hắc hắc, cũng biết ở đây sẽ gặp được lão bất tử ngươi mà. Thai Sơn, Thai Sơn, ta tưởng ngươi bị núi đè chết rồi chứ?

Hỏa Khôi lão tổ truyền ra tiếng cười trầm thấp. Hắn ngẩng đầu, bỏ đầu bào xuống lộ ra khuôn mặt dữ tợn, con ngươi màu đỏ nhìn về phía Thai Sơn lão tổ.

- Ngươi còn chưa bị lửa thiêu đốt chết, lão phu há có thể bị núi đè chết chứ?

Thai Sơn lão tổ lại hừ lạnh lần nữa, cất bước chạy thẳng đến chiến thuỳền của Tô Minh. Hắn đến lập tức khiến tu sĩ bốn phía ngó nhìn, nhất là ba người nam tử trung niên Điện Hạ, trong mắt lại càng lộ ra vẻ vui mừng.

Minh Ân Cửu Lão bên cạnh Tô Minh thần sắc biến đổi, ngay cả hai mắt Hứa Tuệ cũng co rút lại. Hạc trụi lông và Minh Long biến thành chó lại thờ ơ, đầu đưa đi đưa lại, thỉnh thoảng còn sáng mắt nhìn bốn phía, nuốt nuốt nước miếng.

Chu Hữu Tài nhắm chặt hai mắt, ngoảnh mặt làm ngơ với chuyện bên ngoài, chỉ là thân thể khổng lồ cũng tự nhiên sớm bị người ta chú ý.


Thần sắc Tô Minh như thường. Hắn nhìn thấy Thai Sơn lão tổ đến, lại nghe thấy lời nói của Hỏa Khôi lão tổ, bỗng nhiên nghĩ đến lần đầu gặp Hỏa Khôi và Chu Hữu Tài. Hỏa Khôi tuy lời nói chanh chua nhưng thực ra giao tình của hai người không tệ lắm.

Trong nháy mắt Thai Sơn lão tổ hóa thành cầu vồng đi tới, Hỏa Khôi lão tổ cũng gào to một tiếng, cả người vừa xông ra liền chạy thẳng tới chỗ Thai Sơn lão tổ. Hai người chạm nhau trong không trung. Uỳnh một tiếng, sau khi đánh ra chưởng của mình, cả hai đều lui về phía sau. Hỏa Khôi lão tổ lui bảy tám bước, Thai Sơn chỉ lui bốn bước.

- Ngươi tự nguyện sao? Text được lấy tại Truyện FULL

Thai Sơn lão tổ bỗng nhiên mở miệng.

Tô Minh ở một bên thần sắc bình tĩnh. Hắn liếc thấy một chưởng kia của Thai Sơn lão tổ không phải là công kích là chỉ thử dò xét thân thể Hỏa Khôi lão tổ, xem có bị người ta đặt cấm chế hay không.Mà một chưởng của Hỏa Khôi lão tổ nhìn như xuất thủ nhưng thực tế, trong chớp mắt hai người đụng chạm vào nhau liền truyền ra một luồng thần niệm.

- Nói nhảm. Nếu lão tử không tự nguyện thì ai có thể khiến ta rời khỏi hang ổ chứ?

Hỏa Khôi lão tổ nhếch mép cười một tiếng.

Trên mặt Thai Sơn cũng dần dần lộ ra vẻ mỉm cười, ánh mắt rơi vào người Tô Minh, ngắm nhìn một lát liền co rụt lại rồi ôm quyền với Tô Minh.

- Lão phu Thai Sơn gặp qua Đạo Không điện hạ. Hỏa lão quái và lão phu từng có giao tình với nhau. Năm đó ở trong Đệ Ngũ Hỏa Lò của Thần Nguyên Tinh Hải, nếu không phải hắn xuất thủ cứu thì lão phu đã mất mạng rồi.

- Lúc trước xuất thủ thử dò xét mong Điện Hạ đừng để ý. Về phần Điện Hạ cần tùy tùng thì cần gì đi tìm người ngoài chứ? Lão phu có đệ tử hoàn toàn có thể đảm nhiệm được.

- Phi nhi, còn không qua đây bái kiến Đạo Không điện hạ.

Thai Sơn lão tổ khẽ mỉm cười rồi quay đầu lại nhìn thiếu niên gầy yếu đang cúi đầu cách đó không xa. Hắn gọi một tiếng, trong mắt tràn đầy từ ái nhìn thiếu niên này.

Thiếu niên này, chuẩn xác mà nói là thiếu nữ, nàng vô cùng không tình nguyện đi tới đứng bên cạnh lão giả, sau khi nhìn Tô Minh một cái cũng lười biếng mở miệng:

- Mã Phi gặp qua Đạo Không điện hạ.

- Đứa nhỏ này...

Thai Sơn lão tổ trợn mắt nhìn nữ tử kia một cái rồi quay đầu nhìn Tô Minh, cười nói:

- Đây là đệ tử duy nhất của lão phu, từ nhỏ thân thể không tốt nhưng rất cơ trí. Trong Đạo Thần Tông này không có tin đồn gì mà nó không biết. Điện Hạ có gì không hiểu thì hỏi nó. Đứa nhỏ này bướng bỉnh, mong Điện Hạ dạy dỗ cho.

- Lão phu đã giao đệ tử kém cỏi của mình cho Điện Hạ rồi, mong Điện Hạ hãy bồi dưỡng để nó được tôi luyện nhiều hơn.

Thần sắc Thai Sơn lão tổ nghiêm túc ôm quyền nhìn Tô Minh rồi xá một cái thật sâu.

Tô Minh nhìn Thai Sơn một cái. Mặc dù hắn không biết lúc trước Hỏa Khôi lão tổ đã truyền âm gì với người này nhưng hiển nhiên là có lời truyền âm này nên lão giả mới đưa đệ tử duy nhất tới. Mà hai chữ "người ngoài" này cũng có rất nhiều hàm nghĩa, nếu Tô Minh vẫn không rõ thì không phải là hắn rồi.

Khẽ mỉm cười, đối với thiện ý này, Tô Minh liền vui vẻ tiếp nhận. Ánh mắt hắn đảo qua người thiếu nữ gầy gò này, đang muốn mở miệng thì bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía thiên không nơi xa.

- Đạo Không, ngươi giết tộc huynh của ta, ngươi có dám quyết chiến một mình với ta không?

Một tiếng gầm nhẹ mang theo vẻ tức giận bỗng nhiên truyền ra cuồn cuộn từ phía thiên không xa xăm kia. Theo tiếng gầm còn có một đạo kiếm quang phá không mà đến