Cầu Ma

Chương 1037: Lại vào Tây Hoàn

Gặp bộ dáng này của Hỏa Khôi lão tổ, trong lòng Tô Minh cười khổ, thần sắc có ý lạnh lùng hừ lạnh một tiếng.

Nghe được hừ lạnh này, nhìn thấy vẻ mặt lạnh lẽo của Tô Minh, lúc này Hỏa Khôi lão tổ mới cảm thấy bình thường. Lúc hắn đang muốn nói thì Tô Minh giơ tay phải lên, chỉ tay về phía Hỏa Khôi lão tổ.

Đột nhiên toàn thân Hỏa Khôi lão tổ run rẩy, thân thể dần dần toát ra lượng mồ hôi lớn. Những giọt mồ hôi này có màu đen, từ sâu trong thân thể đi ra, nhanh chóng ngưng tụ một chỗ, hóa thành một hạt châu to bằng nắm tay, toả ra khí tức tanh tưởi. Sau khi hạt châu này biến mất ở trước mặt Hỏa Khôi lão tổ, toàn thân Hỏa Khôi lão tổ cảm thấy rất nhẹ nhàng dễ chịu.

- Hỏa Khôi, cấm chế đã giải rồi đấy, sau này đừng tới Đệ Ngũ hoả lò. Nếu có duyên, ngày sau ta và ngươi còn có thể gặp lại, cáo từ.

Tô Minh nhìn Hỏa Khôi lão tổ một chút rồi rồi xoay người chuẩn bị rời đi. Bỗng nhiên hắn dừng lại, quay đầu hỏi một câu:

- Chu Hữu Tài đang ở chỗ nào?

- Tại núi Vọng Phu.

Hỏa Khôi lão tổ vội vã mở miệng. Giờ khắc này, trạng thái kích động lúc mới nhìn thấy Tô Minh đã biến mất, cảm giác kiêng kỵ cùng ấn tượng cường liệt đối với Tô Minh một trăm năm trước lại hiện lên ở trong đầu hắn.

Tô Minh gật đầu nhìn Hỏa Khôi lão tổ một chút, nhìn thấy dáng vẻ cẩn thận của đối phương, khóe miệng chậm rãi lộ ra một nụ cười. Hắn không biết rằng Hỏa Khôi lão tổ vừa nhìn thấy nụ cười này, lập tức trong lòng cực kỳ hồi hộp, tâm thần nhất thời bắt đầu kinh khủng.

- Chuyện gì xảy ra vậy? Kẻ này lòng dạ độc ác, đa mưu túc trí, vậy mà hắn lại đang cười. Không đúng, rất không đúng.

Hỏa Khôi lão tổ càng thêm cẩn thận, theo bản năng lại lui về phía sau vài bước.

- Ta phải về Đạo Thần chân giới, ngươi đi theo đi.

Tô Minh nhàn nhạt mở miệng, xoay người không để ý tới Hỏa Khôi lão tổ có quấn quýt hay không, hắn đi về phía tinh không.

Hạc Trọc Lông ở một bên vội ho một tiếng, thâm ý sâu sắc nhìn thoáng qua Hỏa Khôi lão tổ.

- Việc này rất quan trọng, Hỏa Khôi, ngươi phải suy nghĩ cho kỹ, hừ hừ…

Trước khi đi, Hạc Trọc Lông còn dọa nạt một phen. Nó cảm thấy bộ dáng bây giờ của nó có thể nói là thời khắc mỹ diệu nhất trong đời, lúc hù dọa còn không quên hừ hừ mấy lần.

Hỏa Khôi lão tổ nhất thời rối loạn nhìn thân ảnh Tô Minh phía xa, lại nghe thấy tiếng uy hiếp của Hạc Trọc Lông. Hắn quay đầu lại nhìn Hỏa Khôi tinh phía sau, trong lòng chần chờ.

Cũng không phải là hắn lo lắng cho người trong tộc. Với thần thông của bộ tộc Hỏa Khôi, cho dù là không có hắn ở đây thì Thần Nguyên Tinh Hải cũng sẽ không xẩy ra chuyện lớn gì. Ngược lại nếu là tuỳ tùng của Tô Minh, nói không chừng sẽ có cơ may lớn.

Đặc biệt là nghĩ đến các hành động từ trăm năm trước đi cùng Tô Minh, lập tức Hỏa Khôi lão tổ rất tự tin. Đột nhiên hắn cắn răng một cái, trong thần sắc lộ ra quyết đoán.

- Theo một hạng người đa mưu túc trí như thế, ít nhất mình cũng sẽ không phải chịu thiệt.

Lập tức hắn hướng về Hỏa Khôi tinh rống lớn vài tiếng.

Nhất thời Hỏa Khôi tinh rối loạn, vô số người tộc Hỏa Khôi bay lên, nhìn về phía lão tổ trong tinh không, trong mắt mang theo ý không muốn nhưng vẫn cùng nhau quỳ xuống lậy.

Hỏa Khôi lão tổ lại rống lên vài tiếng, sau đó bàn giao chuyện sau khi hắn rời đi, trước ánh mắt không muốn của mọi người trong tộc, đột nhiên quay đầu, hóa thành một ngọn lửa màu tím gào thết, đi về hướng Tô Minh vừa rời đi.

Núi Vọng Phu, ngọn núi này như tồn tại vĩnh hằng ở trong tinh không, quanh năm có tiếng thì thào từ đỉnh núi truyền về bốn phía. Ngọn núi này ở trong truyền thuyết mỹ hảo cùng với tiếng thì thào này làm rất nhiều người hiếu kỳ.

Giờ khắc này, Tô Minh đang đứng trên một tảng đá lớn ở trong núi, bên cạnh hắn là Hạc Trọc Lông cùng Hỏa Khôi lão tổ. Phía trước Tô Minh là một sơn động đen kịt.

- Trường Hà tiền bối, vãn bối xin bái kiến.


Tô Minh ôm quyền hướng về sơn động, bình tĩnh mở miệng.

Trong sơn động vô cùng bình tĩnh, hồi lâu sau, một tiếng nổ vang từ bên trong sơn động rầu rĩ truyền ra. Trước mắt Tô Minh là một kẻ thân thể dài rộng không gì sánh nổi, thân ảnh dữ tợn xấu xí chậm rãi đi ra từ bên trong sơn động này.

Chu Hữu Tài!

Hai mắt hắn đỏ đậm, lúc đi ra nhìn chằm chằm vào Tô Minh, ánh mắt lộ ra giãy dụa cùng điên cuồng. Một lát sau, thần sắc hắn mới chậm rãi bình tĩnh lại, cả người co quắp ngồi ở một bên, lúc ngẩng đầu nhìn về Tô Minh, thần sắc đã khôi phục.

- Ngươi đã trở lại.

Hắn nhàn nhạt mở miệng.

Tô Minh gật đầu.

- Năm đó tại Đệ Ngũ Hải, đa tạ tiền bối đã giúp đỡ, chuyện có quan hệ tới đạo lữ của tiền bối….

Tô Minh nói đến đây liền dừng lại một lát.

Thần sắc Chu Hữu Tài bình tĩnh, nhìn chằm chằm vào Tô Minh, chờ đợi Tô Minh đoạn sau.

- Khi tu vi ta đầy đủ, có thể mở Minh giới của bản thân, tất có thể phục sinh nó.

Tô Minh chậm rãi nói. Hắn không hiểu rõ về tộc Tố Minh nhưng có thể biết được rằng người tộc Tố Minh có một cái thiên phú, là có thể phục sinh người sắp chết, nhưng muốn làm loại phục sinh này, trước tiên là phải mở Minh giới của bản thân.

Tô Minh không hiểu rõ lắm về thời gian cụ thể, Xích Hỏa Hầu cũng không rõ ràng lắm, nhưng Tô Minh tin rằng tu vi của mình càng ngày càng sâu, tới một ngày nào đó, nhất định hắn sẽ hiểu ra lực thiên phú của bổn tộc này.

- Trước hết, Xin tiền bối tin tưởng ta. Ta có thể mở ra Đệ Ngũ hoả lò để đạo lữ của tiền bối dung nhập hồn vào bên trong, được Đệ Ngũ hoả lò tẩm bổ, bảo đảm rằng trong khoảng thời gian ở bên trong này, hồn sẽ không bị tiêu tan.

Thần sắc Tô Minh thành khẩn, cúi đầu hướng về Chu Hữu Tài. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Chu Hữu Tài trầm mặc, hồi lâu sau hắn đứng lên, ngẩng đầu nhìn phía phía đỉnh ngọn núi.

- Ngươi đã từng nghe truyền thuyết của ngọn núi này chưa?

Một lát sau, Chu Hữu Tài bình tĩnh mở miệng.

- Có nghe nói.

Tô Minh gật đầu.

- Năm đó, cô gái kia ở tại núi này chờ đợi chồng mình trở về. Năm tháng trôi qua, cô vẫn đợi, cho đến khi thân thể hóa thành một khối nham thạch, khí tức tạo thành ngọn núi này.

- Đã từng có lúc ở bên trong Đệ Ngũ hoả lò, ta vốn tưởng rằng mình đã chết, ta cũng cố ý tìm cái chết. Nhưng sau khi chết đi, ta lại tỉnh lại, chỉ là lúc tỉnh lại, ta ở đây, thân thể của ta là bộ dáng này.

-Ta không biết đáp án của tất cả những thứ này là cái gì, nhưng ta có thể cảm nhận được, bên trong thân thể này, ngoài ta ra còn có một người tồn tại. Hắn gọi là Chu Hữu Tài.

Hắn nhìn lên đỉnh ngọn núi, tiếng nói vang vọng bốn phía.

- Có muốn đi lên đỉnh núi nhìn cô gái hóa thành thạch kia một chút không?


Loáng một cái, thân thể Chu Hữu Tài hóa thành một cầu vồng bay thẳng lên đỉnh núi.

Tô Minh nhìn thân ảnh Chu Hữu Tài đi xa, mặc dù hắn không tin tưởng lắm vào cái truyền thuyết này nhưng Tô Minh vẫn lựa chọn hóa thành cầu vồng bay lên đỉnh núi.

Lúc Hạc Trọc Lông đi tới ngọn núi này, ánh mắt của nó liền có vẻ hơi trầm thấp, giờ khắc này mờ mịt nhìn sơn động kia, trầm mặc theo sau Tô Minh cùng đi lên đỉnh núi.

Người tầm thường khó có thể lên đỉnh ngọn núi này, nhưng đối với Chu Hữu Tài cùng Tô Minh mà nói thì lại khác. Không mất nhiều thời gian lắm, bọn hắn đã tới đỉnh núi.

Tô Minh thấy trên đỉnh núi một người đá.

Từ bề ngoài nhìn lại, đây hẳn là một cô gái, cô đứng trên đỉnh núi ngóng về nơi xa xăm, không biết đang nhìn cái gì.

Chu Hữu Tài nhìn pho tượng này, ánh mắt lộ ra phức tạp. Có lẽ hắn vẫn đang không hiểu vì sao sau khi chết đi lại tỉnh lại ở nơi này.

Hay là có lẽ hắn đã hiểu ra nguyên nhân nhưng hắn không muốn nói nguyên nhân này, đây là bí mật của hắn.

Phía sau Tô Minh, thân thể Hạc Trọc Lông run rẩy, ánh mắt lộ ra bi thương. Nó nhìn pho tượng chăm chú như đưa thân vào bên trong vĩnh hằng, rất hiếm khi nhìn thấy bộ dạng này của nó.

- Làm sao ta lại cảm thấy khó chịu như vậy? Thật giống như là thân thể muốn tiêu tán.

Hạc Trọc Lông thì thào. Đúng lúc này, trong đầu nó vào hiện ra mấy hình ảnh.

Những hình ảnh này mơ hồ, trong lúc mơ hồ, giống như bên trong có một cô gái đưa lưng về phía nó, như dáng vẻ pho tượng, đang nhìn tinh không xa xa.

Mà nó chỉ có thể ở sau lưng lén lút nhìn, ẩn giấu tâm tình của mình, không muốn lộ ra.

Cho đến một ngày kia, lúc cô gái nhìn tinh không rơi nước mắt xuống, nó nghe được tiếng thì thào của mình.

- Tam Hoang đại giới thì làm sao? Hồn phi phách tán thì thế nào? Ta sẽ giúp ngươi tìm hắn.

Tiếng nói này vang vọng trong đầu Hạc Trọc Lông, nó nghe ra cay đắng trong tiếng nói này.

Trước mắt Hạc Trọc Lông mơ hồ, từng bức họa trong đầu nó vỡ vụn trở thành mảnh vỡ, cuốn lấy để nó khó chịu, để nó có có cảm giác bi thương.

- Nói cách khác, trước khi tu vi ngươi đủ để mở ra Minh giới của bản thân, ta cần phải ở bên cạnh hộ vệ ngươi, đúng không?

Hồi lâu sau, Chu Hữu Tài thu hồi ánh mắt nhìn về phía người đá kia, quay đầu lại nhìn về phía Tô Minh.

Tô Minh trầm mặc trong chốc lát rồi nhìn Chu Hữu Tài, nói:

- Có thể hiểu như vậy.

- Không cần Đệ Ngũ hoả lò tẩm bổ, với tu vi của ta, mỗi giờ mỗi khắc đều bảo trì được hồn cô ấy không tiêu tan.

Hai mắt Chu Hữu Tài nhắm nghiền, lần thứ hai mở mắt, thần sắc hắn lộ ra một vệt uể oải.

- Như vậy, nếu ngươi không tuân thủ hứa hẹn phục sinh cô ấy, ta sẽ để ngươi phải chịu thống khổ.

Chu Hữu Tài bình tĩnh mở miệng, bước chân giơ lên, bước về phía trước một bước, bước vào trong tinh không.

- Tô mỗ đồng ý, trừ phi bỏ mình, bằng không sẽ không nuốt lời.

Tô Minh nói. Lúc sắp cất bước đi xa thì hắn chợt có phát hiện, quay đầu lại liếc nhìn Hạc Trọc Lông, suy tư một lát rồi đi về tinh không.

Trong tinh không, Tô Minh ở phía trước, Hạc Trọc Lông ở bên cạnh, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn về phía ngọn núi kia. Ở phía sau là Chu Hữu Tài cùng Hỏa Khôi lão tổ. Thần sắc kỳ dị của Hạc Trọc Lông cũng khiến Chu Hữu Tài chú ý nhưng không nhiều lời, tiếp tục suy tư.

Đoàn người bay nhanh, rời khỏi ngoại vi Thần Nguyên Tinh Hải, qua Hắc Mặc tinh, bước vào Tây Hoàn tinh vực.

- Tây Hoàn Dị Địa.

Vừa bước vào Tây Hoàn, ánh mắt Tô Minh lóe sáng. Trước phế tích Thâm Uyên chính là trạm cuối cùng của hắn, chính là này Tây Hoàn Dị Địa.

Nơi này phân thân Ách Thương của hắn cũng nên đến, để đi thôn phệ các hồn Ách Thương khác.

Một khi thành công thì lập tức tu vi Tô Minh sẽ lớn mạnh, như vậy lúc hắn trở lại Đạo Thần chân giới mới có thể gây nên Đạo Thần hạo kiếp.