Hai mắt đen kịt của Thẩm Trình híp lại, để lộ hơi thở nguy hiểm, hắn giơ tay lên, chỉ cần đánh nhẹ một cái thôi, mọi chuyện sẽ được giải quyết. Chẳng cần hắn làm thêm gì, Giang Thiện Nguyên sẽ đuổi hắn khỏi thế giới của Tri Nhạc, kế hoạch của Thẩm Thái Viễn sẽ thất bại hoàn toàn.
Tri Nhạc hẵng còn hồn nhiên không hay biết gì về tình cảnh nguy hiểm này, khoe ông nội xong, cậu cười với Thẩm Trình, nói mà không hề toan tính: “Nhưng anh sẽ không, đánh em thật đâu, nhỉ.”
Dưới ánh đèn màu vàng ấm áp, nụ cười của Tri Nhạc tựa như tia nắng đầu tiên sau cơn mưa chiều nay.
Ý nghĩ tà ác bỗng chốc bị đánh tan, chỉ lóe lên rồi đi, tay Thẩm Trình vẫn đặt trên đầu hắn, cuối cùng hắn nhẹ nhàng xoa tóc, vứt khăn lông cho Tri Nhạc, che lại vẻ mặt của cậu.
“Cậu sai rồi, tôi sẽ đánh thật đấy, không phải nói chơi…” Thẩm Trình nói: “Cho nên, cậu, chạy nhanh đi.”
Tri Nhạc luống cuống tay chân bắt lấy khăn lông, không muốn rời đi: “Nhưng anh, còn chưa đồng ý với em mà.”
Thẩm Trình khoanh tay, yên lặng nhìn cậu.
Động tác này cùng ánh mắt của hắn đều có cảm giác trấn áp rất mạnh, mỗi khi hắn lộ ra ánh mắt này, người khác đều thấy thấp thỏm lo âu, không dám trêu vào.
Tri Nhạc cũng cảm thấy thế, cậu nuốt nước miếng, khí thế rõ ràng đã yếu đi: “Em, anh…nếu một ngày…không đồng ý, em sẽ, sẽ không đi…”
Thẩm Trình bỗng cúi người xuống, ghé vào gần Tri Nhạc, nửa người trên như áp cậu xuống, mặt cũng dí sát vào mặt Tri Nhạc, bốn mắt nhìn nhau, tròng mắt đen kịt nhìn thẳng vào mắt Tri Nhạc.
Tri Nhạc lùi về sau theo bản năng, quá bất ngờ, bị dọa đứng chôn chân tại chỗ, ngây ngốc nhìn Thẩm Trình. Trong chớp mắt đó, cậu thấy mình không thở nổi, ánh mắt của người đàn ông đối diện có tính xâm lược quá cao.
Tri Nhạc ngừng thở, ngây ngốc không dám cử động dù chỉ một chút.
Nghẹn thở thật lâu, mặt cậu đỏ dần, mắt dần nổi hơi nước.
Mắt Thẩm Trình chợt lóe, toát ra ý nghĩ kỳ quái, một lát sau, hắn chậm rãi đứng thẳng dậy.
Tri Nhạc suýt nữa đã nghẹn đến tắt thở, thoát khỏi việc bị uy hϊế͙p͙, lập tức hít một hơi thật sâu, thở hổn hển, trên mặt lộ vẻ kinh hoảng sau khi sống sót sau tai nạn, nhìn Thẩm Trình đầy sợ hãi.
“Tránh ra.” Thẩm Trình đã thu khí thế lại, lạnh lùng nói: “Tôi muốn đi ngủ.”
Tri Nhạc cảm thấy sợ hãi, rồi lại cố chấp với mục đích của mình, trong lòng tự đắn đo, chỉ đứng đực ra tại chỗ, không rời đi, cũng không dám mở miệng tiếp tục khẩn cầu.
Hai tay cậu lơ đễnh vò khăn lông, vẻ mặt đáng thương như mèo con bị bắt nạt.
Một bé mèo không có bản lĩnh, nhưng lại ngoan cố không chịu khuất phục.
Tri Nhạc bất an đứng đó, Thẩm Trình lạnh lùng nhìn.
Hai người cứ giằng co như vậy trong 3 phút, ánh trăng từ ngoài cửa sổ rọi vào, thời gian như đứng im, dừng lại trong khung cảnh này.
Cuối cùng, vẫn là Thẩm Trình lên tiếng đánh vỡ im lặng: “Tôi muốn ngủ. Ngày mai lại nói.”
Tri Nhạc không thể hiểu ngay hàm nghĩa chân chính của câu “Ngày mai lại nói”, cậu vẫn lo lắng sốt ruột, không muốn lui bước.
“Đừng để tôi phải lặp lại,” Thẩm Trình lạnh lùng nói: “Tôi nói, ngày, mai, lại, nói.”
Dần dần Tri Nhạc mới thấm được ý nghĩa trong đó, tuy ca ca chưa nói là sẽ đồng ý, nhưng ngày mai nói, cũng có nghĩa là ngày mai còn hy vọng mà. Hôm nay cũng muộn rồi, nhất định là anh trai đã mệt rồi.
“À, à, vâng, vâng, vậy anh, ngủ sớm chút. Mai gặp.”
Tri Nhạc thu chân lại, lui ra ngoài, lễ phép đóng cửa lại.
Thẩm Trình đứng tại chỗ trong phòng một lát rồi ngồi lên giường.
Vừa mới nằm xuống, bỗng nhiên ngoài cửa sổ có tiếng động, hắn quay đầu, nhìn theo tiếng động, thấy ngoài cửa sổ hiện ra thân hình của Tri Nhạc, không khỏi nhíu mày, lại muốn làm gì đây.
Tri Nhạc thấy Thẩm Trình nhìn mình bèn cười với hắn, nhỏ giọng nói, “Em giúp anh đóng, cửa sổ lại, nếu không bị gió lùa, sẽ bị cảm. Đừng khách khí.” Nụ cười kia còn mang theo chút tranh công và lấy lòng.
Cửa sổ mở mở rộng, gió tháng ba vùng núi lạnh lẽo tràn vào phòng.
Cánh tay thon dài của Tri Nhạc với vào trong phòng, vén rèm lên, đóng cửa lại, chừa một khe nhỏ, nhẹ giọng nói qua khe nhỏ: “Anh trai ngủ ngon.”
Tri Nhạc nhẹ chân nhẹ tay đi xuống lầu, Thẩm Thái Viễn và lão Lưu tài xế đều ai về phòng nấy nghỉ ngơi rồi, phòng ông nội cũng đã tắt đèn tối om, chỉ còn mỗi cái đèn trong phòng khách.
Tri Nhạc chạy vèo đi tắm, sau đó tắt đèn phòng khách, trở lại phòng của mình, nhẹ nhàng đóng cửa lại, ngồi lên bàn học, viết nhật ký ngày hôm nay.
“Thời tiết: Mưa nhỏ chuyển nắng.
Hôm nay hôm nhà có khách rất quan trọng tới chơi: Vợ của mình.
Vợ đẹp lắm! Đẹp hơn những người mình từng gặp, trong đó có cả minh tinh trên TV luôn!
Chỉ là, anh ấy có chút dữ.
Mình hơi sợ.
Vợ dữ…Không tốt. Mình thích ngoan cơ…
Chỉ là,”
Tri Nhạc nói chuyện khá chậm, thỉnh thoảng sẽ tạm dừng, trong văn viết lại không có rào cản này, tốc độ tuy chậm nhưng khá lưu loát, tuy hơi chậm nhưng khá trơn tru, có thể thuần thục dùng ngôn từ để biểu đạt ý nghĩ của mình một cách rõ ràng, thỉnh thoảng gặp phải từ không biết viết thì sẽ thay bằng cách ghép vần hoặc viết bằng phiên âm.
Tri Nhạc dừng bút, nhìn ra bầu trời đen ngoài cửa sổ, ngây ra một lát, thở dài một hơi.
Cậu cúi đầu, gạch hai chữ “chỉ là” đi, tiếp tục viết:
“Vợ vẫn rất tốt.
Ngày mai anh ấy sẽ ở lại nhỉ?
Các vị thần tiên ơi, phù hộ cho vợ ở lại nha.
Đến tết sẽ cho các ngài ăn món ngon.”
“Tri Nhạc, còn chưa ngủ sao?” tiếng Giang Thiện Nguyên truyền tới.
“Vâng, ngủ ngay ạ!”
Tri Nhạc nhanh tay gấp nhật ký lại, kiểm tra cửa sổ, bò lên giường, chui vào ổ chăn, tắt đèn đi ngủ. Cậu làm việc nghỉ ngơi rất có quy luật, nằm xuống một lát đã rơi vào mộng đẹp rồi.
Thẩm Trình ở trên lầu lại vẫn trợn mắt thao láo.Chất lượng giấc ngủ của hắn vốn luôn không tốt, hoàn cảnh lạ lẫm lại càng dễ khiến người khác mất ngủ. Ban đêm vùng nông thôn yên lặng đến lạ, gần như không có âm thanh nào, trời đất lặng im.
Thẩm Trình nằm thẳng trên giường, một tay gác lên trán, im lặng nhìn vào hư không.
Ngày mai lại nói.
Trong đầu hắn quanh quẩn những từ này.
Với hắn mà nói, yes chính là yes, no chính là no, hôm nay là hôm nay, ngày mai là ngày mai. Loại lời nói hàm hồ như “Ngày mai lại nói này” hắn sẽ không nói ra khỏi miệng. Mới nãy hắn lại nói như vậy.
Thẩm Trình nằm trong bóng tối khẽ nhíu mày.
Dù sao vẫn đang ở trong nhà người khác, không nên cứng đầu. Cuối cùng Thẩm Trình quy hết cho lễ nghi và tôn trọng, cũng coi như là cho ông lão nhà mình chút mặt mũi cuối cùng.
Chỉ một lần này thôi, không có lần sau.
Thẩm Trình thở hắt ra, nhắm mắt lại.
Vốn tưởng rằng đêm nay ngủ không ngon được, ai ngờ hắn rơi vào giấc ngủ rất nhanh, vừa mở mắt ra đã là ánh mặt trời chói chang, ngoài cửa tiếng chim chóc hót líu lo thánh thót dễ nghe.
Thẩm Trình nằm trên giường, thất thần, một lát sau hắn mới nhớ ra mình đang ở đâu, sau đó xoay người rời giường, lâu lắm rồi không ngủ ngon như vậy, thần thanh khí sảng.
“Anh trai, chào buổi sáng!”
Thẩm Trình đã rửa mặt, thay quần áo rồi xuống lầu.
Sáng sớm ánh nắng vàng tươi chan hòa, nhuộm vàng cả sân sau và cả thôn trang. Dưới ánh mặt trời đó, Tri Nhạc mặc một bộ đồ thể thao, đang đứng trong sân tập thể dục buổi sáng, vừa vận động vừa hô vang dội, một hai ba bốn năm sáu bảy tám, hai hai ba bốn năm sáu bảy tám…
Thấy Thẩm Trình, Tri Nhạc lập tức chạy qua, hô với hắn.
Ánh mặt trời nhảy nhót trên người Tri Nhạc, khiến cậu tự như cây cối ngoài đồng ruộng phía sau, căng tràn sức sống trẻ trung, tinh thần phấn chấn.
“Dậy rồi à. Ngủ có ngon giấc không?” Giang Thiện Nguyên cười hỏi.
“Tốt lắm ạ.” Thẩm Trình đáp.
Tri Nhạc chờ bọn họ nói xong, gấp gáp nói: “Anh ơi, hôm nay anh không đi nữa chứ.”
Cả đêm cậu đều nhớ thương câu “Ngày mai lại nói” của Thẩm Trình, một hai phải đòi được đáp án xác nhận mới yên tâm được.
Giang Thiện Nguyên nghe vậy nhìn qua, hỏi: “Cháu phải đi à?”
Thẩm Trình mặt không đổi sắc đáp: “Vốn dĩ công ty có chút việc gấp, yêu cầu hôm nay phải về, nhưng đã xử lý xong rồi.”
Giang Thiện Nguyên gật gật đầu, không nghi ngờ hắn. Thẩm Thái Viễn ho khan một tiếng, liếc Thẩm Trình một cái, Thẩm Trình đáp lại ông bằng một ánh mắt lạnh lùng.
Tri Nhạc yên lòng, vui vẻ kêu tốt quá, chợt quay sang Giang Thiện Nguyên, hỏi ông chiều nay có thể làm gà hầm nấm hay không. Hôm qua cậu đã hứa với Thẩm Trình rồi, nói phải giữ lời.
Giang Thiện Nguyên cười nói: “Được chứ, đợi lát nữa ăn sáng xong, cháu đi bắt con gà về đây.”
Vì vậy sau khi ăn sáng xong, Tri Nhạc hí hửng đi bắt gà, ngỏ lời mời với Thẩm Trình: “Ca ca, đi thôi, cùng nha.”
Thẩm Trình không hề có hứng thú với chuyện bắt gà, nhưng so với việc phải ứng phó với hàng xóm láng giềng mò đến cửa, hoặc ngồi chán chết cùng hai ông cụ thì thà hắn đi đây đi đó còn hơn.
Hắn chỉ định khoanh tay đứng nhìn, giết thời gian rảnh mà thôi.
Nhưng chuyện lại phát triển chệch ra ngoài quỹ đạo bình thường, nửa giờ sau, Thẩm Trình đã phải trải qua chuyện nhục nhã nhất trong cuộc đời hắn.