Cậu Ấy Xinh Đẹp Nhưng Hơi Ngốc

Chương 40

“Thẩm, Thẩm Trình.” Tri Nhạc mở miệng nói.


Từ sau lần bị giễu cợt, Tri Nhạc đã chỉnh lại xưng hô với Thẩm Trình một lần nữa, ở trước mặt bạn bè người quen của Thẩm Trình thì gọi anh Thẩm Trình, trước mặt cấp dưới, đồng nghiệp của hắn hoặc người lạ thì gọi tên hắn, chỉ khi ở nhà, ở nơi riêng tư thì mới gọi anh trai.


Lúc này rồi mà Tri Nhạc vẫn không quên các trường hợp mình đã chia, giọng cậu căng thẳng, hơi run run, rất khẽ, tựa như ẩn chứa sự sợ hãi lại thêm cả sự tủi thân.
“Thẩm Trình, sao bây giờ anh, mới tới.” đôi mắt ướt sũng của Tri Nhạc nhìn Thẩm Trình.


Chu Huy vội đuổi theo, bung dù cho Thẩm Trình, lại ra ý bảo những người khác bung dù cho Tri Nhạc.
Ông đội trưởng thấy thế thì vội giải thích: “Không phải chúng tôi không lấy dù cho Tiểu Giang tiên sinh mà cậu ấy không cần, đưa đi phòng nghỉ cũng không đi, cũng không cho chúng tôi tới gần…”


Một nhân viên tiến lên, định che mưa cho Tri Nhạc, Tri Nhạc lại cảnh giác tránh đi.
Đội trưởng: “Đó, như vậy đó, không cho ai đến gần…”


Thẩm Trình nhận lấy dù trong tay Chu Huy, chỉ trong chốc lát cả người hắn đã ướt đẫm, nước mưa lạnh lẽo chảy vào trong cổ áo, hắn tiến về phía trước, tới gần Tri Nhạc rồi che hết dù trên đầu cậu.
“Xin lỗi, tôi tới trễ.” Thẩm Trình nói.


Trong mắt Tri Nhạc phản chiếu hình ảnh của mưa to xối xả và thân ảnh chật vật y hệt cậu của Thẩm Trình, cậu lắc đầu, nói: “Không trễ.”
Cậu không né tránh Thẩm Trình khi hắn vươn tay gạt nước đọng trên mắt cậu, khi hắn thử kéo cổ tay cậu, Tri Nhạc cũng không từ chối.


“Chúng ta về nhà thôi.” Thẩm Trình nhìn vào mắt Tri Nhạc, nắm lấy tay cậu, giọng hắn rất trầm, cũng rất nhẹ, hắn hỏi cậu: “Được không?”
Tri Nhạc để Thẩm Trình nắm lấy cổ tay cậu, để Thẩm Trình kéo cậu lại bên cạnh hắn, sau đó tay Thẩm Trình trượt dần xuống, đổi thành nắm lấy bàn tay cậu.


Thẩm Trình cao hơn Tri Nhạc, bàn tay hắn cũng lớn hơn một chút, có thể bọc lấy toàn bộ bàn tay Tri Nhạc, tay hai người đều ướt đẫm nhưng tay Thẩm Trình vẫn ấm áp như lúc trước, tay Tri Nhạc bị hắn nắm thật chặt không còn run mạnh như lúc nãy nữa.


Một tay Thẩm Trình nắm tay Tri Nhạc, một tay khác thì cầm dù, hai người sóng vai nhau mà đi, tư thế này rất không thoải mái, dù che hết cho Tri Nhạc, cả người Thẩm Trình đều tắm trong mưa nhưng hắn không thèm để ý.


Những ánh mắt nghi hoặc, tò mò, kinh ngạc, quái dị của người xung quanh hướng lại đây, Thẩm Trình lại coi như không có gì, chỉ nắm tay Tri Nhạc, che chở cho cậu đi xuyên qua đám người, xuyên qua màn mưa xối xả để rời đi, về nhà.


Xe chạy thẳng vào cửa chính Thẩm gia, chị Lưu nhận được tin Chu Huy nhắn trên đường về, phòng tắm đã hứng sẵn nước có độ ấm phù hợp và chuẩn bị xong quần áo sạch.
Toàn bộ Thẩm gia đèn đuốc sáng trưng, Tri Nhạc vừa về đến nhà đã được Thẩm Trình đưa luôn vào phòng tắm.


“Tắm rửa trước đi, đừng để bị cảm.”
Thẩm Trình chờ ở cửa, thấy Tri Nhạc cởi quần áo ra bước vào bồn tắm thì xoay người đi sửa soạn cho chính mình.


Trên người Chu Huy còn được coi là sạch sẽ, chị Lưu rót trà cho anh, hỏi xem anh có cần đi tắm không, Chu Huy cảm ơn rồi xua tay, xử lý nốt mấy công việc còn lại của chuyện hôm nay, mưa bên ngoài chưa ngớt, tài xế Tiểu Lưu cũng đi theo tới đây, cơ quắp lúng túng đứng ở ngoài.


“Coi như số cậu may, đã tìm được người rồi chứ nếu không…” Chu Huy biết chuyện này không thể trách mỗi Tiểu Lưu được, nhưng dù sao thì cũng coi như anh ta đã thất trách, anh không nhiều lời nữa, nói ngắn gọn: “Ngày mai tự cậu đi phòng nhân sự xử lý thủ tục đi.”


Không cần xin chỉ thị từ Thẩm Trình Chu Huy cũng biết, Tiểu Lưu không thể ở lại được nữa.


Chu Huy làm việc cùng Thẩm Trình lâu như vậy, cũng dần thăm dò ra tính nết hắn. Ngày thường Thẩm Trình khá lạnh lùng kiêu ngạo khiến người khác sợ hãi vô cớ, nhưng số lần hắn thực sự tức giận thì chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Chu Huy nhìn thấy hai lần nghiêm trọng nhất, lần đầu là chuyện A Kiện trước kia, lần thứ hai là hôm nay.


Tuy hôm nay Thẩm Trình không phát giận trực tiếp như lần trước nhưng cảm giác áp lực trong mắt lại khiến người ta không dám tưởng tượng, nếu chẳng may không tìm được người thì sẽ ra nông nỗi nào đây.
Hai lần này đều liên quan đến Tri Nhạc.


Chuyện khác thì có lẽ còn đường cứu chữa, nhưng nếu là chuyện liên quan đến Tri Nhạc thì gần như không còn đường thương lượng nào hết.
Tri Nhạc khiến Chu Huy thấy được mặt nhu hòa của Thẩm Trình khi ở nhà, đồng thời cũng thấy được mặt lạnh lùng cứng rắn hơn của hắn.


Chu Huy xử lý xong mọi việc, biết nơi này không cần đến mình nên anh xin phép đi về, Thẩm Trình gật đầu, nói ‘vất vả rồi’ sau đó cho xe đưa Chu Huy đi.


Đã tìm được người, đã về đến nhà, Thẩm Trình lấy lại vẻ bình tĩnh thong dong trước giờ, hắn đứng bên cửa sổ, uống hết một tách cà phê, thở phào.
Phòng bếp đã nấu xong canh gừng, Thẩm Trình nhìn thời gian, rót một cốc mang lên tầng.


Tri Nhạc đã tắm xong, thay một bộ đồ ngủ bằng cotton mềm mại, cậu vừa ra khỏi phòng tắm, trên cổ còn vắt khăn lồng, ngồi bên mép giường ngây ngốc, giống như không biết phải làm gì.
Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên, Tri Nhạc ngẩng đầu, thấy Thẩm Trình đi vào.


“Tắm xong rồi sao?” Thẩm Trình đi đến trước mặt Tri Nhạc.
Tri Nhạc gật đầu.
Nước ấm đã gột rửa khí lạnh quanh thân, nhiệt độ cơ thể của Tri Nhạc đã trở về bình thường, chỉ có khuôn mặt làm còn hơi nhợt nhạt, trắng bệch như ngọc, màu môi hơi bợt, nước tích trên tóc nhảy dọc theo cằm.


“Sao lại để tóc ướt thế?”
Tri Nhạc quên không sấy tóc đã ra ngoài, được Thẩm Trình nhắc mới định đi lấy máy sấy thì bị Thẩm Trình ngăn lại.
“Uống canh gừng trước đi.” Thẩm Trình đưa cốc đến trước mặt Tri Nhạc.


Tri Nhạc đang định nhận thì một giọt nước rơi xuống mu bàn tay cậu. Thẩm Trình đổi ý: “Được rồi, bây giờ vẫn còn đang nóng lắm, đợi nguội bớt đã.”


Thẩm Trình đặt cả cốc lẫn khay lên tủ đầu giường, để Tri Nhạc nghiêng người, tự mình đứng phía sau cậu, lấy cái khăn trên cổ Tri Nhạc xuống trùm lên đầu cậu.


Đây là lần đầu tiên Thẩm Trình phục vụ kiểu này cho người khác, không quen tay lắm, thoạt nhìn thì rất lóng ngóng  vụng về nhưng lại rất nhẹ nhàng cẩn thận.
Tri Nhạc ngồi im, nhắm mắt để Thẩm Trình lau qua lau lại.


Một lát sau, Thẩm Trình lấy khăn lông xuống, tóc trên đầu Tri Nhạc bù xù nhưng không còn nhỏ nước, cậu khẽ ngẩng đầu nhìn Thẩm Trình.
Thẩm Trình lại đưa cốc cho Tri Nhạc.
Tri Nhạc nhận cốc, uống một ngụm, canh gừng ấm áp chảy xuống bụng, cậu thở ra một hơi, “Anh không uống ạ?”


Thẩm Trình tỏ ý bảo không cần.
Tri Nhạc ồ một tiếng, chậm rãi uống tiếp.
Cửa phòng mở ra, Tiểu Nhạc và Tiểu Trình chạy vào, vây xung quanh mép giường sủa gâu gâu.


Chó mèo ở quê Tri Nhạc gần như đều được nuôi thả, chạy loạn khắp nơi, bình thường sẽ không được cho phép lên giường, đến giờ Tri Nhạc vẫn giữ thói quen này, không để vật nuôi tự tiện trèo lên trên giường, Tiểu Nhạc Tiểu Trình rất nghe lời, không vi phạm quy tắc.


Nhưng hôm nay hai nhóc như cảm giác được cái gì đó, cố gắng bò lên đùi Tri Nhạc.
Tri Nhạc bèn bế chúng lên, khoanh chân ngồi trên giường rồi đặt chúng lên đùi. Hai nhóc cún nghiêng đầu quan sát Tri Nhạc, trong miệng kêu ư ư, sau đó lè lưỡi ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ mu bàn tay Tri Nhạc, giống như đang an ủi trong im lặng vậy.


Tri Nhạc cười rộ lên.
“Nhân lúc còn nóng thì uống hết đi.” Thẩm Trình nhắc nhở.
Tri Nhạc ôm cốc sứ màu trắng, uống cạn trong một hơi rồi thở hắt ra.
“Khá hơn chưa?” Thẩm Trình nhận cốc rỗng, không rời đi ngay mà vẫn đứng bên giường.


Tri Nhạc gật đầu, hai chú cún ngoan ngoãn bò lên đầu gối cậu, nghe hai vị chủ nhân nói chuyện.
“Anh, hôm nay,” Tri Nhạc ngẩng đầu, chăm chú nhìn Thẩm Trình, trong mắt lộ vẻ bất an: “Xin…”
“Tôi đã nói gì?” Thẩm Trình đánh gãy lời Tri Nhạc.


“Không cần nói xin lỗi với tôi,” Thẩm Trình như nhắc nhở, lại như đang nhấn mạnh: “Cậu không cần nói xin lỗi, ở trước mặt tôi, vĩnh viễn không cần.”
Tri Nhạc mím môi, nghe lời nuốt chữ còn dư lại trở về.
“Nếu phải nói xin lỗi thì nên là tôi nói,” Thẩm Trình trầm giọng nói: “Tôi…”


Tri Nhạc vội lắc đầu: “Không, anh trai, không sai, đừng nói xin lỗi.”
Thẩm Trình nhìn vào mắt Tri Nhạc, dừng một lát rồi nói: “Được. Chúng ta đều không nói.”
Tri Nhạc vội vàng gật đầu.
“Cậu không làm sai,” Thẩm Trình nói tiếp: “Chú cún con kia, sẽ biết ơn cậu cả đời.”


Tri Nhạc nhớ tới chú cún kia, trên mặt hiện chút ý cười.
“Hôm nay một mình cậu, cũng làm rất tốt, điều này rất tuyệt,” Thẩm Trình hơi rũ mắt, nhìn chăm chú vào Tri Nhạc: “Nhưng phải nhớ, về sau dù có làm gì thì lúc nào cũng phải mang theo điện thoại, không được để mất liên lạc, rõ chưa?”


Chuyện này cũng khiến Thẩm Trình nghĩ thêm về việc cải tiến phương tiện liên lạc, có lẽ đồng hồ thông minh sẽ hợp với Tri Nhạc hơn, chức năng định vị trên điện thoại cũng phải được nâng cao, tránh cho tình huống mất liên lạc không tìm được người lặp lại.


Đây là việc hắn phải làm, nên nói rõ cho Tri Nhạc, vẫn phải nói, phải nhấn mạnh để cậu hiểu.


Thẩm Trình không trách cứ, không đề cập tới việc lúc ấy không liên lạc được nên hắn đã sinh ra đủ loại cảm xúc, hắn chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nhưng vẫn trịnh trọng nói như vậy, là dặn dò mà cũng là yêu cầu.


Tri Nhạc hiểu, cậu muốn nói xin lỗi, nhưng mà lời Thẩm Trình vừa nói lại như sấm bên tai nên cậu bèn gật đầu như cậu học trò ngoan, nói ‘vâng, em nhớ kỹ rồi’.
Thẩm Trình còn chuyện muốn nói.
“Vì sao cậu vẫn luôn chờ ở chỗ đó?”


Sau khi bình tĩnh lại, Thẩm Trình đã thoáng tự hỏi, thông qua báo cáo, hắn có thể đoán đại khái lộ tuyến của Tri Nhạc, cùng với việc bọn họ trời xui đất khiến thế nào lại bỏ lỡ nhau. Dù Tri Nhạc có do dự đi qua đi lại giữa quảng trường và trung tâm thương mại để cuối cùng cậu vẫn về lại nơi đã hẹn, hay Thẩm Trình tìm kiếm và suy đoán, đều không sai.


Muốn tìm một người giữa biển người mênh mông thật sự có quá nhiều yếu tố không xác định.
Cái Thẩm Trình muốn hỏi là: “Tại sao không đi tránh mưa? Có thể chờ tôi ở chỗ khác cũng được mà.”


Câu trả lời của Tri Nhạc là: “Đã hẹn ở đó, thì chính là chỗ đó.” Tri Nhạc nghĩ một lát rồi nói tiếp: “Chờ tại chỗ, đừng chạy loạn, phải nghe lời. Không nghe lời, sẽ gặp nguy hiểm.”
Thẩm Trình: “Vậy vì sao không nhận sự trợ giúp của họ —— những nhân viên đó?”


Thẩm Trình biết, hiện tại Tri Nhạc đã không còn bài xích người lạ như trước nữa, khi có hắn bên cạnh, cậu thậm chí còn có thể giao lưu một cách khá lưu loát tự nhiên với người khác, khi cậu ở một mình có lẽ sẽ không được tự nhiên như thế, sẽ có chút sợ sệt, nhưng tổng thể thì vẫn có thể phân biệt rõ giữa ý tốt và ý xấu.


Theo lý mà nói thì hẳn Tri Nhạ sẽ không từ chối sự trợ giúp của nhân viên công tác.
“Bọn họ làm gì đó dọa đến cậu sao?” vẻ mặt Thẩm Trình bình tĩnh, giọng điệu nhẹ nhàng.
Tri Nhạc nhìn Thẩm Trình, khẽ há mồm, cúi đầu, một lát sau mới nói: “Ông ta muốn, bắt em đi.”


Tay trái Tri Nhạc sờ cổ tay phải, mím môi.
“Cậu không thích người khác bắt lấy cổ tay cậu đúng không?”
“Vâng.”


“Bọn họ không định bắt cậu đi đâu, là muốn giúp cậu đó.” Thẩm Trình kiên nhẫn giải thích. Hắn cũng không trách cứ Tri Nhạc mà là hắn không hy vọng ý tốt chân chính bị hiểu lầm, để lại bóng ma cho Tri Nhạc. 


Tri Nhạc lắc đầu, không biết như thế là không tin hay không rõ, hay dù thế thì cũng không thích bị người bắt lấy tay mình.
“Trước kia có người muốn bắt cậu đi sao?” Thẩm Trình nhìn Tri Nhạc, hỏi.


Ban đầu Tri Nhạc không nói gì, à một tiếng, sau đó như nhớ ra chuyện gì không thoải mái, mày khẽ nhíu lại, trên mặt lộ chút lo âu, tay trái lo lắng nắm chặt lấy cổ tay phải.
Thẩm Trình lập tức kéo tay Tri Nhạc ra, cổ tay cậu đã đỏ lên.


“Không muốn nói thì đừng nói.” Thẩm Trình vừa hỏi câu này đã thấy hối hận, trong lòng hắn đã ngờ ngợ ra đáp án, tuy không biết lý do cụ thể nhưng chắc chắn không phải hồi ức tốt đẹp gì.
“Ông nội nói, phải quên đi.” Tri Nhạc bất an và mờ mịt, nói: “Em đã quên rồi, không nghĩ ra.”


“Vậy đừng nghĩ nữa.” Thẩm Trình nói: “Xin lỗi, tôi không nên hỏi.”
Tri Nhạc nhẹ nhàng thở ra rồi lắc đầu, ý là không cần xin lỗi.
Bữa tối đã chuẩn bị xong, nhưng Tri Nhạc hơi uể oải, không lên tinh thần nổi, nói không muốn ăn, Thẩm Trình cũng chẳng có tâm trạng ăn uống, cứ thế bỏ bữa.


“Vậy đi ngủ sớm một chút, ngày mai dậy sớm ăn sáng.” Thẩm Trình nói.
“Hôm nay, còn chưa viết nhật ký đâu.” Tri Nhạc như học trò ngoan ngẫu nhiên muốn lười biếng, chột dạ rồi bứt rứt.
“Thỉnh thoảng không viết một hôm cũng không sao.” Thẩm Trình nói.


Tri Nhạc viết nhật ký màu lam hay hồng, thường ngày Thẩm Trình cũng không quan tâm lắm, nhưng hôm nay hắn biết, nếu Tri Nhạc viết thì chắc chắn sẽ viết quyển màu lam, tự nhiên Thẩm Trình rất hy vọng chuyện này không bị ghi lại.


Có sự “bảo kê” của Thẩm Trình, Tri Nhạc rất thoải mái yên tâm trộm lười biếng một hôm không viết. 
Thẩm Trình nói ngủ đi, hắn sắp đi thì lại bị Tri Nhạc kéo góc áo. 
“Đêm nay anh, ngủ cùng em đi.”
Thẩm Trình lập tức nói: “Không.”


Tri Nhạc không buông tay: “Đêm nay, muốn có người ở cùng.”
Thẩm Trình chỉ Tiểu Nhạc Tiểu Trình.
“Chúng nó, không thể.”
Thẩm Trình nhướng mày.
“Buổi tối,” Tri Nhạc vắt óc suy nghĩ, nói: “Có lẽ, em sẽ bị ốm.”


Thẩm Trình bình tĩnh nói: “Cậu sẽ không bị ốm đâu. Nếu ốm thật thì đã có bác sĩ rồi.”
“Thì, trước kia, những lúc này, ông nội đều sẽ ở cùng em.”
“Tôi không phải ông nội của cậu.”
“Anh là anh trai.” Tri Nhạc nghĩ nghĩ, “Còn là đối tượng nữa.” 


Lần này Thẩm Trình không tranh cãi về tính chính xác của từ mà cậu dùng, có lẽ hắn lười cãi lại, chỉ là trong mắt hắn có chút bất đắc dĩ, có đôi khi người ngốc trở nên lanh lợi, lập luận logic rõ ràng, lời nói chuẩn xác, còn có chút ăn vạ, khiến người ta không thể chống đỡ.


“Cuối cùng thì cậu ngốc thật hay giả ngốc vậy.” Thẩm Trình không có ý mỉa mai, hắn thực sự có chút nghi ngờ.
Tri Nhạc trả lời vừa hiển nhiên lại vừa vô tội: ‘Ngốc thật mà. Còn chưa, hết ngốc đâu.”


Thẩm Trình có nhiều phương pháp mang tính khoa học để quản lý hàng trăm hàng ngàn nhân viên, còn có thể thành thạo ứng phó các loại xã giao giao lưu, nhưng hết thảy những phương pháp này đều vô dụng với Tri Nhạc.


Tri Nhạc ngồi khoanh chân trên giường, mái tóc hơi ẩm mềm mại rũ trước trán, cậu ngẩng đầu, trong mắt Thẩm Trình đôi mắt đen láy kia không khác gì hai chú cún trong lòng cậu.
Trước đôi mắt ấy, nào là nguyên tắc với kiên trì của Thẩm Trình đều không có cách nào có thể tiếp tục cứng rắn duy trì.