Thật lâu thật lâu sau đó, mãi đến khi tiêu hao hết thể lực, hai người bọn họ rốt cuộc mới phát tiết hết dục vọng còn sót lại rồi song song ngã ra đất điên cuồng thở dốc, không còn chút sức nào để nhúc nhích.
Trăng đã nghiêng về hướng tây. Ánh trăng so với buổi ban đầu đã mờ đi rất nhiều. Sau khi Cát Tường thật vất vả bình ổn được tình trạng thở như trâu của mình, mới phát hiện mình vẫn còn đang đè lên thân thể khiến kẻ khác phải điên cuồng kia, mà chủ nhân của nó thì đã lâm vào trạng thái nửa hôn mê từ lúc nào. Chỉ có bộ ngực tràn đầy dấu hôn cùng vết gặm cắn xanh xanh tím tím là còn khe khẽ phập phồng.
Ách…Cát Tường cười khan, đối mặt với quang cảnh do một tay mình tạo nên, không thể không thừa nhận bản thân đã xuống tay hơi quá đáng. Mặc dù đây là lần đầu tiên hắn ôm một nam nhân, kinh nghiệm không đủ thuần phục lại còn trúng phải xuân dược dẫn đến việc không thể khống chế chính mình, nhưng mà để đến mức như bây giờ, hắn cũng trốn không thoát trách nhiệm.
Đương nhiên rồi, Cát Tường thật ra rất sẵn lòng hăng hái “chịu trách nhiệm” này. Nam nhân mà, đem người ta ăn sạch sẽ rồi hất tay bỏ đi, vậy thật không phải hành động đáng tự hào gì, còn chưa kể đến việc người bị hắn “yêu thương” đến giờ vẫn còn bất tỉnh lại chính là đối tượng mà hắn thích nhất. Dám làm không dám nhận sao? Không phải tác phong của Đường Cát Tường hắn à.
Có điều là người ta cũng phải nguyện ý cho hắn chịu trách nhiệm mới được chứ. Phải biết rằng cái người mà hắn vừa ăn tươi này cũng không phải a miêu a cẩu tùy tiện vơ ở bên đường (mà dù là a miêu a cẩu hắn cũng muốn phụ trách), lại càng không phải là nữ hài tử xem danh tiết như mạng sống. Y không chỉ là một nam nhân, mà còn là nam nhân có thế lực nhất và đáng sợ nhất trong chốn giang hồ, mặc dù trước đó phản ứng giật mình ngơ ngác của y đã tạo cơ hội cho một hồi bá vương của hắn, nhưng mà trên thực tế, danh hào “Ma công tử” hoàn toàn không phải hư danh.
Chữ Ngọc trong Ngọc Như Ý đại biểu cho huyết thống ma giáo đã truyền qua nhiều thế hệ hiện đang chảy trong người y. Bản thân y năm bảy tuổi đã trở thành ma giáo thái tử, mười hai tuổi ngồi lên bảo tọa dành cho giáo chủ ma giáo vốn đã để trống hơn hai mươi năm, tuyệt đối không phải chỉ dựa vào vẻ mỹ lệ lạ thường của y. Mười bốn tuổi phá vỡ thế lực trưởng lão trong giáo muốn tạo phản, mười sáu tuổi đánh tan vây công của hội bạch đạo liên minh Mạc Tu, trong hai chiến dịch này y đều đứng ở đầu chiến tuyến, không cần phải nói y có bao nhiêu sĩ tốt sẵn sàng xung phong đi trước, thế nhưng y lại dùng chính công kích của mình để biểu lộ cho bộ hạ cũng như những kẻ ở bên ngoài thấy được khả năng chiến đấu đáng sợ của mình. Chính hai trận chiến này đã định ra cơ sở cho sự thống trị của y, không ai – ít nhất là trong giai đoạn đó, dám tái nghịch lại uy nghiêm của y. Y thành công đem ma giáo nguyên bản đang có chút tán loạn thống nhất về một mối. Có thể nói, nhân sinh của y cho đến tận bây giờ vẫn không ngừng bị vây trong đấu tranh cùng tàn sát.
Sự độc ác trong thủ đoạn cùng võ công cao cường của y luôn được lưu truyền trong ma giáo với sự tự hào. Mà chính y với bản tính thiếu niên ngang ngạnh vô lý cố chấp lại bí ẩn, cũng là một danh hào nổi tiếng trong chốn giang hồ. Đánh giá của thế nhân dành cho y vốn là “Ngạo mạn” cùng “Thần bí”.
Một nam nhân khó giải quyết như vậy, nếu không phải do hình ảnh nửa thân trần quá tươi đẹp của y cùng dục hỏa sôi trào trong cơ thể mình cùng lúc tác quái, đánh chết Cát Tường hắn cũng không dám tùy tiện ra tay. Bằng không chờ cho võ công đáng sợ của y thật sự phát tác, chính mình một thân dục hỏa đốt người quả thật khó mà chống đỡ được. Bất quá vạn hạnh chính là y vô duyên vô cớ ngây ngốc đã cho mình cơ hội ngàn năm một thuở để từ từ thưởng thức trọn vẹn mỹ thực tiêu hồn, hơn nữa sau khi tình sự qua đi vẫn còn lưu lại được mạng nhỏ để ôm y, chiêm ngưỡng tư thái xinh đẹp của y sau cơn mây mưa.
(Ủa, cũng biết sợ hả?:)))
Bây giờ y hôn mê cũng do bản thân làm bừa, nhưng đợi đến lúc y tỉnh lại thì coi bộ không yên chuyện được đâu. Có cách nào có thể khiến y chịu xem xét chấp nhận sự thật mà nguyện ý để mình phụ trách không nhỉ? Vấn đề này cần hảo hảo nghĩ lại a.
Ế! Có!
Khẽ nhướng lông mày, tươi cười dần nở trên khuôn mặt. Vừa vặn hắn đang mang theo bên mình một thứ, vốn là dược cực tốt vừa được mẫu thân phối xong trước đó vài ngày, đặc biệt dành riêng cho biểu tỷ khi xuất giá dùng để tuyệt đường lui của phu quân. Hiệu quả cũng không phải đáng sợ gì cho cam, cùng lắm chỉ là lấy máu của chính mình hòa cùng hỗn hợp dược vật, được dùng như thuốc màu để vẽ tranh trên người nửa kia của mình với thời gian lưu màu lâu hơn nhiều mà thôi. Đây là thiện ý dành cho vị biểu tỷ hay ghen dùng để lưu ấn kí trên người lão công của nàng đấy mà. Cát Tường thấy cái này vui vui, thế là nhân tiện lấy đi một ít cất bên người, sau đó cải tiến thêm một chút để dành cho mấy trò đùa quái ác. Không ngờ bây giờ đã có dịp cho nó phát huy công dụng rồi.
Một tay ôm lấy người còn đang hôn mê ngủ say (hắn thật không nỡ buông tay nha), một tay vất vả lục lọi trong đống quần áo rơi vãi trên mặt đất, chật vật lắm mới lấy ra được một cái bình bạch ngọc nho nhỏ, Cát Tường để Ngọc Như Ý ngã vào nằm trong lòng hắn trong khi song thủ bận rộn làm việc. Hắn cắn ngón tay để máu tươi nhỏ giọt xuống bột phấn màu đỏ giữa lòng bàn tay, đợi đến khi nó trở nên sền sệt thì cẩn thận lựa chọn một cành cỏ dựng thẳng và dẻo dai rồi hăng hái bừng bừng tại trên đầu vai của Ngọc Như Ý vẽ phác lên bức tranh một cách thật cẩn thận tỉ mỉ.
Cát Tường vốn có đôi tay khéo léo, bức tranh cũng rất đẹp. Sau một lúc lâu, hắn ngắm nhìn Như Ý Đồ đỏ tươi trên bờ vai trắng mịn kia, hắc hắc nở nụ cười. Ấn tử tươi sáng này chính là dấu hiệu của hắn a, bây giờ Ngọc Như Ý có muốn chối bỏ cũng không được rồi.
Ngọc Như Ý bị nhiệt độ ấm áp dưới thân cùng cảm xúc trơn mịn mát mẻ đột ngột đánh thức.
Nơi vành tai áp vào vẫn truyền đến thanh âm “thình thịch” theo quy luật, cảm giác rất ôn nhu, rất yên ổn, rất an tâm, rất khiến người khác muốn chìm vào giấc ngủ.
Nhưng sự tiếp xúc nơi làn da nhắc cho Ngọc Như Ý nhớ, bản thân y không phải đang ngủ trên giường của mình, một thân công phu lại càng nói cho y biết thứ bao quanh người y lúc này hoàn toàn xa lạ, mà giữa xa lạ thường sẽ ẩn giấu sát khí.
Y trợn mắt nhảy dựng lên, phần eo cũng vì vậy mà truyền đến cảm giác đau đớn bủn rủn cùng vô lực không thể chống đỡ. Y không tự chủ được phải ngã trở xuống.
Một đôi tay nóng hổi nhanh chóng duỗi ra đem y kéo trở về chỗ cũ một lần nữa. Đồng thời ở bên tai vang lên tiếng cười của nam nhân: “Tỉnh rồi sao? Đừng vội di chuyển, nghỉ ngơi một chút đi.”
Nghe thanh âm chính là của Đường Cát Tường vừa gặp trước đó, hắn đã làm gì? Băn khoăn tự hỏi vừa mới nảy nên đã bị cảm giác tiếp xúc thân mật nơi da thịt đọa cho hoảng sợ, trí nhớ trước khi hôn mê đồng loạt tái hiện trong đầu, sự đau đớn xé rách nơi hạ thân truyền đến khiến y đã rõ ràng mọi chuyện. Trong nháy mắt khuôn mặt y trắng bệch không còn chút máu, trên tay dùng sức đẩy kẻ vẫn đang ôm mình ra, cổ tay chuyển một vòng bóp lấy yết hầu đối phương, đôi đồng tử biến sắc hung hăng trừng lên nam nhân đang gần trong gang tấc: “Ngươi nói lời cuối đi.”
Cát Tường mặt không chút biến sắc, chỉ đơn giản nhìn vào mắt Ngọc Như Ý. Dưới ánh trăng mờ ảo, đôi đồng tử như hắc ngọc sáng ngời càng trở nên óng ánh trong suốt, tựa như hai khối cực phẩm bảo thạch, khiến cho người ta không thể dời tầm mắt đi nơi khác. Chỉ sở hữu riêng một đôi mắt này thì đã có thể được xem là mỹ nhân, nói gì đến dung mạo cùng thân thể hoàn mỹ tuyệt vời vốn không có cái nào không phải là kiệt tác được lão Thiên cưng chiều ban cho. Mới vừa rồi giữa lúc tình cảm mãnh liệt, bản thân đã dùng môi cùng đôi tay tôn sùng mỗi một nơi trên thân thể của y, đã biết rõ y không chỉ xinh đẹp mà còn là mỹ vị thiên hạ. Giờ phút này cho dù đôi tay đang phát ra sát khí ngùn ngụt muốn bóp chết mạng nhỏ của mình, thì vẫn như cũ toát ra mị lực khiến mình phải kinh tâm động phách.
Không khỏi mỉm cười, đối với y nói một câu: “Xin lỗi, nhưng mà ta thích ngươi!”