Tư vị bị dục hỏa đốt người quả thật rất không dễ chịu, Cát Tường nhớ kĩ ở phụ cận hình như có một cái hồ rất sâu, khi còn nhỏ chạy rông khắp nơi đã từng vô tình đến đó mấy lần, đàm thủy kia trong trí nhớ vốn lạnh thấu xương, đúng là phương tiện tốt nhất để giải quyết một thân táo nhiệt này, nước tắm bọt tắm gì đó quên luôn đi, không cần.
Men theo đường nhỏ đã lâu không đi đến gần như quên đi mất, quẹo vào rừng cây ven đường, càng đi vào trong cây cối càng dày cỏ càng cao, hơn nửa canh giờ sau, đường đi đã hoàn toàn biến mất, bên tai cũng có thể mơ hồ nghe được tiếng nước chảy ào ào.
Đẩy bụi cỏ ra, vừa chứng kiến thấy từng làn nước gợn dưới ánh trăng ngân thì đồng thời bên tai cũng vang lên tiếng ám khí xé gió mà tới.
Thân là đệ tử Đường môn, công phu này nọ có thể không có, nhưng bản lĩnh dùng ám khí tuyệt đối không thể không tinh thông. Ỷ vào chính mình không sợ độc vật, cổ tay xoay chuyển một vòng ngay lập tức bắt được ám khí. Cúi đầu nhìn, ám khí băng băng lạnh lẽo, kì thật cũng chỉ là một chiếc lá mà thôi.
Lợi hại! Âm thầm líu lưỡi, thủ pháp phóng ám khí tuyệt đối rất tinh diệu – ít ra mặc dù thua thủ pháp của Đường môn, nhưng thanh âm phá không của chiếc lá này khiến cho ‘người trong nghề’ như Cát Tường nghe mà cũng cảm thấy đáng sợ cực kì. Phi hoa trích diệp, lấy tính mạng một người như lấy đồ trong túi, trong hồ nước cạnh bên lại đang có mặt một nhân vật đáng sợ, hắn không ra giao tiếp sao được?
Vì thế, giương mắt tìm kiếm, cũng vì thế…Kinh diễm!
Dưới ánh trăng, mặt nước ngân quang óng ánh, trong hồ sâu, mỹ nhân như ngọc.
Trường bào như mực khoác hờ trên thân thể tiêm trường (cao – nhỏ người), nhưng vẫn che không hết đôi chân ngọc thon dài, đôi con ngươi lấp lánh như viễn sơn lãnh tuyết, chớp động thứ ánh sáng cao ngạo không ai có thể chạm đến, có điều giờ phút này vẫn đang dùng để trừng hắn. Ngũ quan tinh xảo như quỷ phủ thần công, tuyệt diệu nhất chính là bên đôi môi đỏ mọng của y có một nốt mỹ nhân chí đỏ sẫm, phối với vẻ phong tình vạn chủng đầy băng hàn của y thì hoàn hảo vô cùng.
Cát Tường đương nhiên biết y là một nam nhân. Cho dù là cô nương phát dục không tốt lắm cũng sẽ không có bộ ngực trần “phẳng như gọt” thế kia. Nhưng mà chính bộ ngực tuyết trắng như bạch ngọc, đôi chân thon dài, đôi mắt và đôi môi đầy phòng bị kia trong vô thức lại tản mát ra một thứ tư vị tình sắc, khiến cho ngọn lửa vốn vẫn bị áp chế nơi tiểu phúc của hắn thoáng chốc đã xông thẳng lên đỉnh đầu rồi.
Cát Tường chỉ cảm thấy mũi nóng đến khó chịu, trong chớp mắt một cổ nhiệt lưu đã phun vèo ra từ khoang mũi, nhanh đến mức hắn chỉ kịp giơ tay bịt đi một chút.
Không cần ngó xuống cũng biết chất lỏng ấm áp dính dính trong tay là thứ gì. Cát Tường lén cười khan trong lòng, đúng là mất mặt không chịu được, vậy mà lại vì nửa thân trên trần trụi của một người mà chảy máu mũi. Mặc dù cái này cũng là hệ quả của xuân dược, nhưng chuyện này nếu truyền ra ngoài, hắn không bị người ta cười nhạo đến chết mới là lạ.
Một bên thầm gượng cười, một bên rút ra khăn tay trong lòng, thủ tiêu sạch sẽ máu mũi vừa phun xong, sau đó hắn đứng dậy đi về phía hồ sâu kia.
“Ngươi…đứng lại!” Quả nhiên nghe được thanh âm của mỹ nhân, tựa như trong tưởng tượng – lạnh như băng nhưng lại trong trẻo thanh khiết vô cùng, không hề mang theo chút tạp chất nào. Thanh âm khi mỗi hạt châu lớn nhỏ rơi trên bàn ngọc cũng không thể hơn được giọng nói này.
“Tôn giá là người phương nào?” Đứng thì thật sự đứng lại, đồng thời lên tiếng hỏi.
“Ngươi là ai?”
“Ta là đệ tử Đường môn, khu vực lân cận nơi này chính là lãnh địa của Đường môn, ngươi ở đây làm gì?”
“Ta biết đây là lãnh địa của Đường môn, ta bất quá chỉ là tẩy trần thư giãn thôi.” Trong thanh âm của thiếu niên mang theo chút ý chống đối.
“Dựa vào công phu vừa rồi của ngươi khi ra tay, hẳn không phải chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt. Ngươi tên là gì, vốn thuộc môn phái nào?”
“Ngươi nhìn không ra sao? Đường môn đệ tử bất quá cũng chỉ thường thôi.” Một bên khóe môi nhếch lên, hiện ra vẻ tươi cười có thể xem là khinh bỉ.
Muốn thử người sao? – Khinh bỉ của mỹ nhân quả thật là không dễ chịu nha. Cát Tường ha hả cười, cũng không nổi nóng. Đổi lại là người khác thì có thể sẽ không biết, nhưng mà thật không khéo, hắn lại là Đường Cát Tường, chính là cái kẻ đối với độc dược cùng ám khí cũng si mê điên cuồng Đường Cát Tường, trong thiên hạ thủ pháp ám khí mà hắn không nhận ra được thật sự không có bao nhiêu. Mới vừa rồi không nói rõ chỉ là vì bị dọa cho kinh ngạc nên không kịp suy tư thôi.
Cát Tường cười, chậm rãi nói: “Lúc mới rồi thủ pháp của ngươi a, nhìn thoáng qua đã biết chính là “Ngưu mao tế vũ” của phái Không Động, nhưng lại mang theo ba phần mờ ám, vốn là “lãnh tiễn” đi (tên bắn lén hại người). Ngươi là nhân vật bậc mấy trong ma giáo? Sứ giả? Hộ pháp? Hay là trưởng lão?”
“Nghe khẩu khí thì thấy ngươi đối với bổn giáo tương đối quen thuộc. Xem ra ngươi cũng không phải hạng vô dụng tầm thường. Ngươi rốt cuộc là ai?”
“Đường Cát Tường, tên ta là Đường Cát Tường.” Cười tủm tỉm, không chút vòng vo.
“Nguyên lai là ngươi.” Không biết vì sao, thiếu niên cũng nở nụ cười. “Nguyên lai là ngươi.”
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ai cũng không thể tin rằng chỉ một nụ cười cũng có thể khiến người ta thay đổi không ngờ. Tựa như gió xuân thổi qua, tiếu xuân như đóa hoa hòa tan đi lớp băng trên dung nhan tuyệt mỹ, đóa hoa này nhìn như nhu nhược nhưng lại mang theo vẻ kiên nghị khiến người khó mà tưởng được, hoàn toàn phát ra vẻ đẹp phi thường. Trong phút chốc đó, khoang mũi Cát Tường lại nóng lên.
“Ta là Ngọc Như Ý.” Ở bên kia truyền đến thanh âm thanh khiết.
“Ta là ma giáo Ngọc Như Ý.”
Trên thực tế Cát Tường đã hết nghe nổi lời của đối phương rồi.
Hắn chỉ cảm thấy toàn thân trên dưới đang bị một phát đại hỏa nướng sạch sẽ, lực hấp dẫn từ thanh lương đàm thủy ngay đằng kia hoàn toàn thua xa thân thể bạch ngọc tại ngay trước mắt này. Thậm chí ngay cả một giọt nước đang men theo đường cong trên thân thể y lăn xuống đất cũng khiến cho hắn ghen ghét xen lẫn hâm mộ đến mức hai mắt sung huyết hết cả rồi.
Vì vậy, đột ngột thì không phòng bị kịp, hắn liều mạng thốt ra một câu: “Xin hỏi ngươi có thê tử chưa?”
“Ách…không có.” Ngọc Như Ý kinh ngạc, không rõ tại sao hắn lại hỏi như vậy, y chỉ kịp trả lời theo bản năng.
“Vậy…tình nhân thì sao?”
“Ân…không có.” Rõ ràng là vấn đề rất mạo muội, Ngọc Như Ý ngược lại vẫn trả lời, phảng phất như bị đầu độc vậy.
“…Ý trung nhân?”
“Cũng không có.” Đáp xong rồi mới phát giác chính mình cư nhiên lại thành thật trả lời liên tiếp mấy vấn đề riêng tư của bản thân, không khỏi hơi phát giận: “Liên quan gì ngươi chứ?”
“Vấn đề cuối đây, ta thích ngươi, có thể chứ?”
“Hả…Cái gì?” Trợn mắt há mồm, không biết nên phản ứng như thế nào. Hậu quả của việc ‘đứng hình’ trong nháy mắt chính là tạo cơ hội cho Cát Tường tranh thủ.
“Xin lỗi, nhưng mà ta thật sự nhịn không được rồi.” Vừa thì thào nói một câu, Cát Tường liền nhún mũi chân trên mặt đất một cái, cả người liền như một con bướm thật lớn xẹt qua mặt nước, đánh về phía Ngọc Như Ý…