Chu Thất trường mi nhướng cao: “Ta lúc nào mà không vướng vào phiền toái? Ở vào vị trí của ta, đây vốn là điều hiển nhiên rồi.”
“Nhưng mà lần này tựa hồ có điểm bất đồng.”
“Bất đồng thế nào?”
“Trên đoạn đường từ Đường môn đến kinh thành, ta ‘được’ ám toán rất nhiều lần. Đều là cao thủ, hơn nữa cũng không phải người giang hồ, mục đích chỉ là ngăn cản ta vào kinh thành ‘trợ giúp’ ngươi. Ta đang nghĩ, đối thủ hiện tại của ngươi có thế lực không thể xem thường đâu.”
“Ha, ngươi đây là đang lo lắng cho ta đấy à?” Bày ra vẻ mặt ‘rất khinh người’, rất thiếu đứng đắn.
“Không phải, ta chỉ đang nhắc ngươi, muốn gây rối thì cứ việc, nhưng mà đừng có làm liên lụy người khác có được không a?”
“Ngươi có tư cách nói thế sao? Bản lãnh gây rối của ngươi so với ta còn cao hơn nhiều. Nói đi, đột ngột chạy đến kinh thành làm gì? Có phải hay không có liên quan đến tin đồn đang râm ran trong giang hồ kia?”
“Cái gì tin đồn?” Ngẩn người mới nhớ ra, Cát Tường cười: “Không phải, ta đến vốn là vì nhiệm vụ đặc biệt.”
“Chuyện gì?” Có thể khiến cho Đường tam thiếu gia ngàn dặm xa xôi từ Tứ Xuyên chạy đến kinh thành?
“Trong phủ của ngươi, có phải hay không có người tên gọi Tiểu Tuyết?”
Đôi mắt của Chu Thất rất nhanh ngưng kết một tầng đề phòng mờ nhạt, càng phát ra vẻ lãnh khốc vô tình. Y nói: “Ngươi hỏi điều này làm gì?”
Cát Tường cũng thuộc đẳng cấp chua ngoa cay độc, sao lại nhìn không ra ý tứ của Chu Thất? Hắn khoát tay: “Không cần đề phòng ta như phòng ăn cướp như vậy. Ta cũng đâu có ác ý.”
“Sẽ không phải là Tuyết Thiên Tầng hay người-nào-đó gọi ngươi đến chứ?”
“Người-nào-đó mà ngươi nói sẽ không phải là cữu cữu Hàn Thí Vũ của ta đấy chứ? Nếu nói vậy, ta chỉ có thể đáp, ta đích thị được y mời đến.”
“Y gọi ngươi đến làm gì?”
“Giúp Tiểu Tuyết giải độc. Biểu ca của ta chẳng phải mang một loại độc tố tên Bạch phát tam thiên trượng trong người sao? Cữu cữu bảo ta đến giải độc dứt điểm.”
“Ngươi vì cái-kẻ-nào-đó đến đây để làm thuyết khách phải không?”
Nghệch đầu đánh giá Chu Thất, Cát Tường mê hoặc nói: “Chu Thất, ta cảm giác thấy tính tình của ngươi trở nên có chút giống bà mụ của ta a. Ta chưa từng thấy ngươi bảo vệ ai như vậy, Tiểu Tuyết…đối với ngươi rất đặc biệt sao?”
Sát ngôn quan sắc, nhìn ra được trên mặt Chu Thất xuất hiện vẻ thở dài hiếm có.
“Tiểu Tuyết…Y là người của ta, là người duy nhất ta muốn có. Ta tuyệt đối không cho phép y rời khỏi ta.”
“Ngươi…yêu y rồi?”
“Nói nhảm!” Khinh thường liếc cho Cát Tường một cái. Nếu không thương thì sẽ không muốn nữa sao? Chu Thất y, không có thứ tình cảm rộng lớn đến mức đó. (Ý là thương ko thương gì cũng muốn giữ hết hả? O__o)
“Vậy y thì sao? Tâm tình của Tiểu Tuyết thế nào? Hẳn là không xấu đi?”
“Không biết.”
“Ách?”
“Tiểu Tuyết y, vốn là một người rất trầm mặc, tâm sự của y giấu rất thâm, rất khó đoán biết tình cảm của y.”
“Cái này…không phải là thật chứ? Trên đời này cũng có người mà Chu Thất không nhìn thấu được sao?” Cát Tường không tin đâu. “Ngươi nghĩ muốn gạt ai vậy?”
Quả nhiên, bên môi Chu Thất nhếch lên thành một nụ cười. “Lừa gạt ngươi thì đã sao? Ta việc gì phải cho ngươi nghe lời thật lòng? Tâm tình của y, ta rõ ràng có thể hiểu được.”
Xem bộ dáng, Chu Thất có vẻ nắm chắc rồi, Cát Tường cũng không thèm quan tâm nữa, trực tiếp hỏi luôn: “Ngươi đã là chủ nhân của Tiểu Tuyết, có thể cho ta gặp y không? Ta nghĩ muốn xem sơ qua tình huống của y như thế nào.”
“Bây giờ sao? Bây giờ không được.”
“Tại sao?”
“Tiểu Tuyết đã ngủ. Không nên làm phiền y.”
“Ngươi như thế nào biết y đã ngủ? Sắc trời còn sớm…” Trong đầu linh quang chợt lóe, bỗng nhiên hiểu ra, “Mới vừa rồi bạch y nhân ở bên cạnh ngươi kia, sẽ không phải là y chứ?”
“Chính là y.”
“A, đáng tiếc. Ảo não thở dài. “Sớm biết là y, ta đã nhanh chóng tiến vào đây hảo hảo ngắm nhìn cho rõ.”
“Tại sao?” Chu Thất khó hiểu.
“Nghe nói Tiểu Tuyết kế thừa tuyệt thế dung nhan của cữu mụ ta, ta rất muốn mở mang kiến thức.”
“Ngươi a, háo sắc!” Chu Thất đảo mắt xem thường, bất quá nghĩ một hồi, lại nhớ đến điều gì đó mà không nhịn được hắc hắc nở nụ cười: “Có muốn gặp y sớm một chút để y có được ‘ấn tượng khó phai’ về ngươi không?”
“Ngươi lại nghĩ ra trò gì vậy?” Chu Thất rất ít khi cười thành dạng này. Nhưng mỗi lần y trưng ra vẻ mặt này, bình thường sau đó đều có người gặp nạn.
“Giúp ta một việc, sau đó ta mời ngươi.”
“Có gì gấp vậy?”
“Đưa lỗ tai qua đây.”
Tò mò nổi lên rồi, lỗ tai đưa qua thật, sau đó nghe được kế hoạch của Chu Thất.
Cau mày nhìn Chu Thất, Cát Tường nói: “Kế hoạch này…có phải hơi bị ác độc không vậy?”
“Ai bảo y chưa bao giờ chịu đối diện với thật tâm của chính mình? Ta đợi đến mức nhịn hết nổi rồi. Đây gọi là ‘trọng bệnh hoàn yếu mãnh dược y’*
*bệnh nặng cần thuốc mạnh trị
“Cái này…ngươi cam đoan sẽ không thương tổn y? Phải biết một điều, vạn nhất làm tổn thương tâm can bảo bối của cữu cữu thì ta sẽ bị giẫm bẹp đấy.”
“Ta cam đoan. Hơn nữa ngươi cũng có thể hảo hảo xem một màn băng oa oa* biến sắc rất đặc biệt, chẳng phải rất tốt sao.”
*oa oa: búp bê
“Ân…Nể tình huynh đệ chúng ta bấy lâu, quên đi, ta giúp ngươi vậy.”
“Đa tạ.”
“Nhưng mà ta có điều kiện.”
“Cái gì?”
“Ngươi phải bao ta nơi ăn chốn ở, ta muốn vào đây ở.”
“Tại sao?” Cát Tường không phải vô lý nháo nhân, hắn nói như vậy ắt phải có lý do của hắn.
“Xem xem ta có thể thay mặt đưa tới bao nhiêu địch nhân cho ngươi tiêu diệt a. Riêng tối hôm nay, hẳn là một nhóm rất giỏi đấy. Huynh đệ, thấy ta có nghĩa khí không hả.”
“Có lẽ.” Ai biết được. Bất quá bằng hữu tốt khó kiếm, chiêu đãi một chút cũng không sao.
Chu Thất cười đến chí đắc ý mãn, Cát Tường vẻ mặt xem ra rất khổ sở, trong bụng thì lại đang bò ra mà cười.
Bồi Chu Thất diễn một tuồng kịch, bên ngoài nhìn vào thì mục đích là kích thích tình nhân ngoan cố của y, còn mặt khác, làm sao mà không kích thích được người nào đó vẫn còn trốn ở chỗ bí mật nào đó không chịu hiện thân ra gặp hắn a?
Từ khi lưu lại bản vẽ thật đẹp* trên người hắn, Như Ý vẫn không xuất hiện, nhưng mà Cát Tường biết y nhất định vẫn ở bên người hắn, Cát Tường muốn lưu lại chính là muốn mượn cớ bức y ra mặt.
*bản vẽ thật đẹp: nằm trong màn lãng mạn 6+, nội dung cũng 6+, nếu ta nhớ chính xác thì là “Hổn đản ngốc” =))
Tại sao muốn bức y ra mặt? Hỏi ngu vậy, đương nhiên là vì muốn nói chuyện yêu đương rồi. Ai chịu nổi tình nhân của mình đang lúc yêu thương tha thiết lại lâu như vậy không chịu gặp mặt một lần hả? Tình cảm của Như Ý đã sớm biểu lộ hết ra mặt rồi, Cát Tường cũng không phải người mù, như thế nào nhìn không thấy?
Đương nhiên, Như Ý biểu đạt rất ít, bất quá không quan hệ, có tình là tốt rồi, bao nhiêu cũng không trọng yếu, vốn là người mình yêu mà, mình yêu nhiều hơn một chút cũng có sao đâu, dù sao chỉ cần lưỡng tình tương duyệt thì tốt rồi.
Vốn mang ý nghĩ kích động tình nhân của mình, Cát Tường cùng Chu Thất hợp tác, diễn ra một màn Chu Thất ôm Cát Tường vào vương phủ, rất là thân mật. Nhưng mà bọn họ tuyệt đối không nghĩ đến, một màn này để lại hậu quả cơ hồ khiến bọn họ hồn phi phách tán.