Cát Tường Như Ý

Chương 12

Lúc Như Ý tỉnh táo lại, chỉ cảm thấy thần thanh khí sảng, đã thật lâu không có cảm giác thư  sướng như vậy rồi.

Miễn cưỡng duỗi thắt lưng lười biếng, mở mắt ra mới phát hiện mặt trời đã nghiêng về tây, ánh dương đỏ chói xuyên thấu qua khung cửa sổ chiếu vào phòng, mang đến một cỗ khí tức dày đặc.

Phòng này…không phải của mình. Sau khi kinh ngạc mới chợt nhớ tới chuyện trước đó, vội vàng cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên chứng kiến người vẫn đang hôn mê ở cạnh bên.

Hảo…bi thảm!

Thân thể trắng ngần trải đầy vết bầm xanh, nơi hạ thân loang lổ từng khoảng trắng đục chưa kịp khô, ngoài ra còn dính nhiễm cả một mảng máu đỏ sậm.

Vết máu kéo dài đến tận bên dưới lưng, thấm vào sàng đan một khoảng lớn, để lại dấu vết khiến kẻ khác nhìn vào phải giật mình. (A hem, nhớ tới Maiden Rose, chương 2 hay 3 gì đó)


Như Ý y vốn là kẻ lòng dạ độc ác, chứng kiến tình cảnh như vậy cũng không khỏi có chút thảng thốt.

Cát Tường trong cơn hôn mê, sắc mặt trắng bệch, đôi chân mày nhíu thật sâu, hàm răng gắt gao cắn lấy môi dưới, thân thể thỉnh thoảng lại khẽ co quắp, tựa hồ như phải chịu thống khổ rất lớn. Nơi đuôi mắt phượng thật dài vẫn còn lưu lại chút lệ ngân ướt át.

Cảm giác rất…đau đớn và đáng thương – Như Ý không thể không thừa nhận, hắn như thế này, suy yếu đến vô lực phòng bị, tựa như thảm hoa bại liễu bị vũ lực tàn phá…thậm chí còn hấp dẫn ánh mắt của y hơn cả dáng vẻ cợt nhã tươi cười lúc thường của hắn, đồng thời cũng khiến cho lòng người không tự chủ được…sinh đau.

Trong ngực chợt thoáng qua một cảm giác không biết tên, không khỏi vươn ngón tay, chậm rãi vuốt dọc theo ngũ quan xinh đẹp của hắn.

Trên đời có được bao nhiêu nam nhân, có thể thẳng thắn hùng hồn không chút cố kỵ tuyên bố tình cảm của chính mình, cũng có bao nhiêu nam nhân vì câu dẫn người khác mà hạ mình múa lên một khúc đẹp như vậy. Trong nhận thức của Như Ý, ngay cả hắc đạo vốn không kiêng nể thứ gì gọi là luân thường đạo lý cũng sẽ không làm như vậy, càng không kể đến cái gì hào kiệt bạch đạo thâm căn cổ hủ cố chấp. Nhưng mà, người trước mắt đây vốn bị bạch đạo chọn là một trong những tân đại cao thủ tiêu biểu trong giang hồ, vẫn rất tự nhiên làm ra những chuyện này, mà càng khiến cho người khác không thể đối diện chính là, tất cả những gì hắn làm đều là vì mình. Trong khi đối với người khác – nam nhân cùng nữ nhân thèm thuồng mỹ lệ của mình, âm sắc của hắn vậy mà chưa bao giờ thay đổi.


Bây giờ biết làm thế nào với hắn đây? Im lặng mà than thở. Đôi mắt lạnh lùng để lộ dao động cùng mâu thuẫn trong tâm tình, hoàn toàn không phát hiện bản thân vẫn mãi ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ của người kia, giống như…muốn khắc sâu dung nhan của hắn vào trong tim mình.

Thời gian cứ như vậy mà lẳng lặng trôi qua. Không biết qua bao lâu, một chuỗi tiếng bước chân truyền đến khiến Như Ý bừng tỉnh. Thân thể vẫn im lìm bị chấn động, y vội vã trượt xuống giường, nhặt lên y phục tán loạn trên đất che lấy thân mình, sau đó quay đầu liếc nhìn Cát Tường vẫn ngủ say, do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn vươn tay lau đi lệ ngân nơi khóe mắt, sau đó nhanh chóng thu hồi ngón tay, nhẹ nhàng đẩy cửa sổ xoay người nhảy lên, rồi cũng như lúc xuất hiện, lặng yên không tiếng động rời đi.

Như Ý không phát giác, ngay khi y xoay người, một đôi mắt thanh minh vẫn chăm chú nhìn y, trong mắt tràn đầy tình ý dạt dào đủ để nung chảy cả sắt thép.

Tiếng đập cửa phá vỡ không gian yên tĩnh trong nội thất. Giọng của Đường Nhị từ bên ngoài vọng vào: “Lão Tam, làm gì đó? Nương gọi ngươi đi dùng cơm chiều đấy.”


“Nói với nương ta mệt trong người, muốn ngủ. Các ngươi ăn trước đi.” Cất giọng lên mới phát hiện thanh âm của mình trải qua một hồi tê hảm khát cầu* đã trở nên khàn khàn, đành phải giả vờ đè thấp giọng một chút, tìm một lý do để vắng mặt, nếu không với tình trạng của hắn bây giờ làm sao có thể gặp người được?

“Ờ, không ra không chừa thức ăn cho ngươi đâu.” Vừa nói xong thì Đường Nhị rời đi. Trong Đường Môn mọi người đều biết, Cát Tường tiểu tử này có cả rổ tật xấu. Đôi khi tình nguyện nằm lì trên giường ngủ cũng không chịu ăn cơm. Hắn nhỏ người cũng là do tật xấu này mà ra. Mấy năm nay Cát Tường đã chịu khó chỉnh sửa nếp sống khá nhiều, người cũng cao thêm, vóc dáng càng lúc càng đẹp, chỉ là tật xấu này đôi lúc cũng phát tác.

Thành viên trong nhà bây giờ cũng không quản hắn nữa. Đại nam nhân rồi, đói bụng tự biết tìm thức ăn. Trù phòng của Đường Môn lớn như vậy, cơm nóng canh nóng có thể không còn nhưng chắc chắn cũng thừa bánh bao lạnh, không thì lấy rau bỏ bụng.

Nghe tiếng chân Đường Nhị rời đi, Cát Tường định ngồi dậy, hảo hảo duỗi thắt lưng rồi đi sơ tẩy. Nhưng chỉ vừa dùng chút lực là phần eo đã bủn rủn hoàn toàn, đau đớn truyền thẳng đến đại não, khiến cho Cát Tường không chút chuẩn bị tư tưởng nhe răng trợn mắt rống lên “Ui da ~” một tiếng, không tự chủ được lại ngã xuống giường lần nữa.

Thật sự là…đau dã man!

Như Ý xuống tay quả thật không chút lưu tình. Cát Tường cá y tuyệt đối có mang theo tư tưởng trả thù khi ôm mình. Vậy nên lúc hôn mút hay trừu sáp đều cực kỳ cuồng bạo, bởi vậy cũng gây ra cho thân thể của hắn tổn thương nặng nhất từ trước đến giờ.


Thân thể của nam nhân vốn không sinh ra để tiếp nhận chuyện này. Cho dù trước đó đã được khuyết trương kĩ càng cũng không dễ dàng tiếp nhận, huống chi Như Ý căn bản vứt luôn mấy màn tiền diễn, cứ thế trực tiếp đi vào, mạnh mẽ xé rách nơi đó. Bất quá phần lớn máu tươi tuôn ra cũng ít nhiều giúp cho việc bôi trơn, hơn nữa tiến vào thân thể hắn vốn là người mà bản thân yêu nhất, tâm tình ít nhiều gì cũng trở nên dễ chịu một chút.

Thậm chí còn có thể trong thời gian dài “vận động” tự bắt được một ít bí quyết, giúp cho bản thân giữa cơn đau nhức vẫn tìm được chút ít khoái cảm. (nghe thấy tội:”P)

Chỉ là sau khi mọi việc qua đi cũng ý thức được thảm trạng của bản thân còn nghiêm trọng hơn trong tưởng tượng. Cho dù đã chuẩn bị tâm lý, chính mình cũng không dám xem kỹ tình trạng nơi hạ thân.

Không được oán giận, tình huống của mình bây giờ so với thảm trạng của Như Ý sau khi bị mình cưỡng bức khi đó chẳng khác gì nhau cả. Mỗi người một lần, rất công bằng. Dù sao cả hai đều là “giai tân”, lần đầu tiên có thể làm đến mức này cũng là không tệ lắm. Tay mơ mà, ước chi nhiều. Bất quá vì cuộc sống hạnh phúc sau này, cần phải hảo hảo phối hợp với nhau luyện tập thêm nhiều chút. Được đó, cứ thế đi, sau này tìm thêm cơ hội cùng Như Ý trui rèn học hỏi. Như vậy mới có thể tăng thêm tình cảm phải không?

Nghĩ đến hưng phấn muốn vỗ tay, cơ thịt vừa chuyển động liền kéo theo toàn thân trên dưới đau xót, đau đến mức ứa nước mắt.

Ví dụ điển hình của “vui quá hóa buồn” đây mà. Cát Tường cười khổ, giãy giãy dụa dụa, lấy tốc độ đáng xấu hổ của con rùa chậm rãi lăn lê bò lết xuống giường, lấy áo ngủ khoác vào rồi lại lăn lê bò lết vào dục phòng.