“Không làʍ ȶìиɦ nữa, chúng ta tâm sự đã.”
Ngụy Ngự Thành tránh khỏi người cô, anh ngồi ra mép giường thong thả mặc quần áo vào.
Khi duỗi tay vào ống tay áo, cơ bắp sau lưng ùn ùn kéo đến, nhưng chưa cho Lâm Sơ Nguyệt chấm ʍút̼ được gì thì anh đã bủn xỉn xỏ nốt tay áo còn lại.
Bảo không làm là không làm luôn, khả năng tự chủ đỉnh quá thể.
Cô buồn bực, sao tự dưng tình thế lại thay đổi xoành xoạch thế này.
Giờ bị nắm thóp tại trận, chứng cứ rõ ràng, nhưng cô cũng không muốn cãi nhau nên khai ra hết: “Đấy là khách hàng hợp tác với Hạ Sơ để mở trung tâm tiếng Anh, dự án cũng lớn, em có xem qua nội dung thì thấy tầm nhìn xa phết.
Hầu hết đều do Hạ Hạ trao đổi với anh ấy nhưng dạo này cậu ấy bận viết báo cáo lắm, còn muốn đánh giá văn phòng nữa nên lắm việc lắm.
Thành ra giờ toàn em đi trao đổi công việc với Bùi Ngạn ấy chứ.”
Ngụy Ngự Thành không thích nghe cô khen mấy gã khác nên buông lời sâu xa: “Em chỉ cần nói trọng điểm ở đây là người ta đang tán em.”
Lâm Sơ Nguyệt im thin thít, ngầm thừa nhận.
Anh nheo mắt: “Nguyệt quý ở văn phòng, hoa ăn thịt người treo trên chuông gió.”
Cô phì cười, giơ hai tay đầu hàng: “Em sai rồi.” Đặng, cô thì thầm: “Em cũng xinh mà phải không, thế nên có người tán thì nó bình thường quá còn gì.
Nếu mà chẳng ai cua thì chủ tịch lại chả mất mặt quá?”
Anh hiểu rồi, lại đang gài bẫy đấy.
Cô thấy mặt anh trầm xuống thì ngoắc tay anh: “Em bảo với người ta em có bạn trai rồi.
Hoa còn chả nhận đây này, cái bó ở văn phòng là Hạ Hạ nhận chứ em không biết gì hết.”
Yết hầu lăn nhẹ trong cổ họng, anh “Ừ” với cô, chẳng biết được cảm xúc thật sự là gì.
Nhưng cô cũng thành thật: “Cơ mà chuyện gì ra chuyện nấy, em đã nói rõ ràng rồi, người ta không chịu buông thì đó là việc của người ta thôi.
Vả lại em với Hạ Hạ còn đang hợp tác với người ta, không để quan hệ hai bên lại thêm căng thẳng được.
Đến khi bản thảo đầu tiên được phát hành, đợi bọn họ gửi feedback thì dự án cũng gần xong rồi.”
Trông Ngụy Ngự Thành như đang nghe nhưng lại cũng có vẻ anh toàn bỏ ngoài tai.
Lâm Sơ Nguyệt quơ ngón tay trước mặt anh: “Anh trúng độc à?”
Anh quay mặt sang, bình tĩnh nói: “Là cái người ngồi chung xe với em ở sân bay đợt trước.”
“Đúng, chính xác luôn.” Dứt lời, cô tự dưng ngẩn ra, hét toáng lên: “Em biết ngay mà! Trực giác của em có sai bao giờ!”
Hôm ấy cô cứ cảm giác có xe đi sau mình, đang định nhìn biển số nhưng bị tài xế giục quá nên đành vội vội vàng vàng lên xe.
“Porsche đen đúng không?”
“Ừ.”
Cô ngồi bật dậy, ôm chầm lấy anh từ phía sau.
Cô áp mặt lên lưng anh, nụ cười đong đầy khóe mắt rồi lan vào tận tâm can: “Sao anh lại ghét thế hả Ngụy Ngụy ơi.
Ghét ơi là ghét ý.”
Đã nũng nịu đến nước này rồi, cô nghĩ chắc hẳn núi băng cũng phải tan đi thôi.
Thế mà Ngụy Ngự Thành chả thèm đả động gì, cực kì thủ tiết đẩy cô ra, giọng trầm trầm: “Đừng sờ linh tinh, trong nhà có người.”
Lâm Sơ Nguyệt: “…”
Súng đã lên nòng mà cũng phải cất đi.
Đêm nay anh không làʍ ȶìиɦ thật.
*
Kể chuyện này cho Hạ Sơ nghe, cô nàng ra ngay cái vẻ đoan chính: “Cậu đừng có mà vứt bỏ chị em, cậu cũng có sai đâu, được người ta tán thì sao, phải để anh ấy khủng hoảng mới đúng chứ.
Tớ chả ưa cái kiểu đàn ông tùy tiện như thế.
Quen cái thói đi.|
Lâm Sơ Nguyệt nằm vật ra giường, vẻ mặt bất lực: “Anh ấy không cãi nhau, không nói nặng lời gì luôn.”
“Ủa?”
“Anh ấy chẳng giống ai, phải làm sao giờ, lúc mà nhìn tớ, cái ánh mắt còn tủi thân kinh khủng, làm tớ ước gì được xồ ra ôm chặt anh ấy vào lòng xong hát à á ơi luôn.” Cô cảm khái: “Hạ Hạ, tớ không lừa cậu đâu, thật đấy, tớ cứ có cảm giác tớ là đứa con gái tệ bạc ý.”
Hạ Sơ: “Stop! Mưu mô chết đi được! Chắc chắn anh ta cố tình đấy!”
Lâm Sơ Nguyệt lơ ma lơ mơ gật đầu: “Cũng phải.”
“Tôi cũng chả trông mong gì vào cô cả, từ cái ngày đầu tôi quen cô thì tôi đã biết cô là cái loại chó háo sắc 100% rồi.
Cả người Ngụy Ngự Thành chỗ nào cũng đúng gu cô rồi còn gì nữa.
Mà đấy, Bùi Ngạn thì cứ như vậy đã, đừng có ngáng chân tôi, tiền được rót vào tài khoản đã rồi cô muốn làm gì thì làm.” Hạ Sơ cúi người nhéo tai cô: “Nghe rõ chưa!”
Cô ngoan ngoãn gật đầu: “Em biết rồi, thưa nữ vương.”
Thực ra dù Hạ Sơ không nói thì cô cũng không định chuyện bé xé ra to làm gì.
Cô đã nói rõ với Bùi Ngạn là mình đã có bạn trai, không hổ thẹn với lòng.
Với cả, cô cũng không thể hành động theo cảm tính chỉ vì một người đàn ông xong trở mặt với người mình hợp tác được.
May mà mấy hôm nay Bùi Ngạn không đến gặp cô.
Cũng phải biết khó mà rút lui thôi.
Tiết hạ đang trải qua những ngày nóng nhất, nhiệt độ vô cùng khắc nghiệt, cây cối hai bên đường Minh Châu bị cháy nắng, héo tàn hết cả đi, nhìn qua thấy gầy gò thấp bé hơn rất nhiều.
Xe bon bon trên đường tản ra hơi nóng, khi xe chạy nhanh còn tạo ra ảo ảnh thị giác, trông xe như thể đang lơ lửng trên mặt đất.
Chung Diễn lái xe cả đoạn đường mà còn chẳng cảm nhận được xe có bật điều hòa, vừa xuống xe đã đi thêm hai, ba mươi mét nữa, nóng đến mức muốn chửi trời chửi đất.
Lâm Dư Tinh đứng đợi dưới tầng một, khi Chung Diễn đến, cậu vẫn còn đang ngẩn người.
“Hóa đá ở đây đấy à, không nhúc nhích gì cả.” Chung Diễn tự dưng lên tiếng khiến cậu giật bắn mình.
“Bỏ mẹ, không đến mức đấy chứ.” Chung Diễn hốt hoảng vì thấy mặt Lâm Dư Tinh trắng bệch ra.
Mãi sau quen dần thì mới hồng hào lại.
Chính mắt thường còn nhìn thấy rõ ràng nên cậu không dám manh động gì, cũng chẳng dám nói to.
May mà Lâm Dư Tinh không sao, cậu cũng đã quen rồi: “Anh Tiểu Diễn, anh đến rồi.”
“Chưa bao giờ thấy chú ngẩn ngơ thế này đấy, có tâm sự gì à?”
“Thế thì nó chỉ chứng tỏ được là anh không quan tâm em thôi.” Lâm Dư Tinh chẹp miệng.
Chung Diễn ra vẻ lạnh lùng: “Phải biết đủ chứ.”
Lâm Dư Tinh mở tủ lạnh lấy cho cậu chai Fanta, cậu mở nắp bằng đúng một ngón rồi tu ừng ực hết nửa chai: “Phê quá.”
Lâm Dư Tinh ngồi ghế mây, cúi đầu không biết đang trầm ngâm điều gì.
“Ở trường đã làm xong thủ tục rồi, chắc anh sẽ quay về trường sớm thôi, mặc dù cũng ở Minh Châu nhưng chắc chắn sau này không tiện ra ngoài bảo vệ chú như trước được rồi.
Nên chú phải cẩn thận đấy nhá, rảnh thì đến học xong ăn cơm canteen Đại học A.” Năm ấy Chung Diễn thi đại học, điểm chỉ đủ đỗ hệ chuẩn của Đại học A.
Nhưng vì tâm lý suy sụp nên không đi học.
Ngụy Ngự Thành nhờ vả quan hệ thì mới bảo lưu được thành tích, làm đơn xin nghỉ học theo đúng thủ tục.
Để có thể trở lại được mái trường, trong thâm tâm cậu vô cùng biết ơn Lâm Sơ Nguyệt và Lâm Dư Tinh.
Nói kiểu cách thì là đang trị liệu và dạy bảo người ta về cuộc đời.
Phải trải qua những gian nan vất vả nhưng hai chị em không hề bỏ cuộc mà vẫn luôn sống rực rỡ như mặt trời nhỏ.
Mặc dù so sánh thế này có hơi phũ phàng nhưng khi bạn cảm thấy mình đã mất hết tất cả thì cứ quan sát thêm đi, suy nghĩ thêm đi, rồi bạn sẽ thấy cuộc đời hẵng còn vô vàn những đớn đau.
Để từ đó bạn sẽ hiểu rằng, có lẽ bạn sẽ không thể hóa giải được những phúc lợi mà cuộc sống ban tặng và những số phận của cõi đời, nhưng bạn sẽ phải học được cách hoàn thiện bản thân mình.
Mãi mà Lâm Dư Tinh vẫn chẳng đáp lời.
Chung Diễn ợ lên: “Lại ngẩn tò te rồi đấy, chú làm sao thế?”
Mặt Lâm Dư Tinh mộng mị, từ từ đáp: “Anh Tiểu Diễn, anh lặp lại đi, em không nghe rõ.”
“Phục chú rồi đấy.
Đừng có làm phiền anh, anh ngủ cái đã.” Chung Diễn coi đây là nhà mình, nằm chềnh ềnh ra sofa xong lăn ra ngủ ngay tức khắc.
Lâm Dư Tinh ngồi một lúc rồi mới đứng dậy lấy chăn đắp cho anh.
Sau đó bám vào tay vịn cầu thang, đi lên tầng hai ghép lego.
*
Sáng thứ sáu, Hạ Sơ nói với Lâm Sơ Nguyệt: “Bùi Ngạn mời bọn mình ăn cơm tối, tiện thể hoàn thiện nốt những khâu cuối cùng.”
Cô không nghĩ ngợi gì đã đồng ý ngay.
Ai ngờ giữa trưa đã xảy ra chuyện.
Xe của bố Hạ Sơ bị người ta đuổi theo, ông Hạ đã đỗ xe đâu vào đấy, vừa tháo dây an toàn ra thì bị đâm sầm vào xe, đầu đập xuống vô lăng, bất tỉnh.
Bác bị ngất gần 30 giây thì tỉnh lại, đến bệnh viện khám tổng quát thì bị chấn động não ở mức độ nhẹ chứ không có gì nghiêm trọng.
Hạ Sơ hoảng loạn, nhất quyết phải về xem bố thế nào thì mới yên tâm được.
Thành ra, một mình Lâm Sơ Nguyệt phải gánh vác chuyện ăn cơm với Bùi Ngạn.
Cô chẳng có suy nghĩ táy máy gì, cũng không lưỡng lự mà thản nhiên nói với Ngụy Ngự Thành: “Tối nay em ăn cơm với Bùi Ngạn, bàn chuyện làm ăn thôi.” Với cả cô cũng kể anh nghe sơ qua tình huống bất ngờ của Hạ Sơ.
Câu đầu tiên anh nói là: “Bác có sao không?”
“Bác bị chấn động não mức độ nhẹ, chắc không sao đâu.”
“Lát nữa để Lý Tư Văn cử nhân viên qua thăm, xem có gì giúp được thì giúp bác một tay.” Anh nhấn mạnh: “Anh phải quan tâm chứ, đây là bạn thân nhất của em mà.”
… Lời nói không thấy có vấn đề gì nhưng mà cứ sai sai ở đâu.
Cô câm nín không nói thành lời: “Cũng được.”
“Bọn em ăn ở đâu?” Giọng anh bâng quơ, đổi chủ đề hết sức tự nhiên.
“Tam Xuân Trang.”
Giỏi đấy, quán lẩu hẳn hoi.
Giọng anh vẫn không khác gì: “Em đang ở văn phòng à? Trùng hợp thật, anh đang làm việc ở đây, để anh đi đón, tiện thể mang đồ cho em.”
Thời gian cũng khớp nhau.
Sáu giờ ăn thì Ngụy Ngự Thành đến lúc năm giờ, Lâm Sơ Nguyệt vừa lên xe đã than nóng.
Tài xế tự giác giảm nhiệt độ điều hòa rồi lái xe vững vàng.
Trò chuyện đôi ba câu, tay trong tay như mọi ngày.
Mấy lần cô đã định hỏi anh có suy nghĩ gì về bữa ăn này không? Nhưng khi bình tĩnh lại thì thấy câu hỏi trắng trợn quá.
Có suy nghĩ gì rồi lại cãi nhau.
Mà không nghĩ gì thì thể nào cũng bị anh trêu cho mà xem.
Thành thử, không ai nhắc gì đến chủ đề này trong suốt chặng đường.
Gần đến Tam Xuân Trang, rất khó để đỗ xe trong giờ cao điểm nên Lâm Sơ Nguyệt bảo tài xế dừng xe bên đường, cô đi bộ mấy bước là đến.
Ngụy Ngự Thành hỏi: “Mấy giờ thì xong, để anh đến đón em?”
Cô vô tư, có anh đón thì tốt, đúng lúc cho Bùi Ngạn hết hẳn hi vọng.
“Trước bảy rưỡi.” Cô vừa đặt tay lên nắm cửa: “À phải rồi, anh bảo đưa đồ cho em mà, đồ để ở đâu đấy?”
Ngay khi dứt lời, bóng đen đã trùm kín cô.
Ngụy Ngự Thành mau chóng nghiêng người qua, một tay ôm gáy cô, ngón giữa còn tì nặng lên, bao bọc cô trong lòng mình.
Hôm nay anh tham dự hội thảo nghiên cứu do chính quyền thành phố tổ chức, đây là dịp trang trọng nên form áo sơ mi của anh cứng hẳn lên, cọ vào mặt Lâm Sơ Nguyệt làm cô hơi rát.
Cô ngẩng mặt lên với vẻ khó hiểu: “Sao thế?”
Anh cúi đầu, hôn xuống khóe môi cô rồi nghiêng đầu sang bên, ʍút̼ mạnh vùng cổ mịn màng của cô.
Anh ʍút̼ mạnh, tốn hai giây liền.
Anh thì thầm: “Ở đây, em cầm đồ rồi đấy.”
Cô như được rót mật vào tim, lơ luôn cái cảm giác đau đớn ngắn ngủi vừa qua.
Thấy không còn nhiều thời gian nữa nên vỗ nhẹ lên mặt anh, dịu dàng nói: “Đợi anh đến đón em đấy, bye bye nha yêu.”
Vừa xuống xe, cô đã rảo bước đi.
Ngụy Ngự Thành ngồi trong xe, ung dung bắt tréo chân, ánh mắt đắm đuối dõi theo người con gái bên ngoài cửa sổ.
Cô đi được nửa quãng đường thì anh mới thấy cô sờ tay lên vùng cổ vừa bị anh hôn.
Anh dửng dưng rời mắt, nhắc nhở tài xế: “Lái xe đi.”
*
Tam Xuân Trang nằm trên tầng bốn ở khu trung tâm thương mại.
Phải chờ thang máy lâu nên 10 phút sau, Lâm Sơ Nguyệt mới gặp được Bùi Ngạn.
“Xin lỗi sếp Bùi, tôi đến muộn quá, để anh phải đợi lâu rồi.”
Bùi Ngạn rất lịch sự, ăn mặc cũng đoan trang, tạo cho người ta cảm giác như gió xuân về.
Hoa với quà đã được gửi ở quầy lễ tân, anh vẫn không bỏ cuộc, định đến giữa bữa ăn rồi tìm cơ hội để phục vụ mang tới.
“Không sao đâu, tôi cũng mới đến thôi, cô ngồi đi, cô muốn uống…” Tự dưng anh im bặt, nhìn chằm chằm vào cổ cô.
Lâm Sơ Nguyệt chẳng hiểu chuyện gì: “Sao thế?”
Cô cứ thấy có gì sai sai, nhìn theo ánh mắt anh thì dần dần nhận ra…
Lão cáo già Ngụy Ngự Thành còn tặng cho cô quả “dâu tây” siêu to trên cổ thế này.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Nhà tắm công cộng chả đứng đắn gì cả, không ai muốn chăm sóc cho nữa..