Đường Diệu không bao giờ để mình bị mắng oan, sao anh có thể cho người ta lấy đầu mình đi vô cớ vậy được. Lúc anh còn chưa hiểu vì sao thì Chung Diễn đã nhắn wechat cho anh, cái câu “Anh định tán cô Lâm đúng không?” giúp anh được khai sáng.
Anh không đánh bài nữa, cũng chả thèm uống rượu, cả đêm càng nghĩ càng thấy oan không chịu nổi. Ngày hôm sau, vừa mới sáng tinh mơ anh đã phi luôn đến phòng làm việc của Lâm Sơ Nguyệt, tới còn sớm hơn cả cô.
Lâm Sơ Nguyệt thấy sếp đứng trước phòng mình thì giật thót tim, chỉ tay vào bản thân: “Tôi đến muộn sao?”
Anh nhường đường, ra hiệu cho cô mở cửa trước. Cô làm theo rồi quay người lại, lộ vẻ nghi hoặc: “Sếp Diệu, tôi làm gì sai à?”
Đường Diệu hiểu lòng cô: “Cô rất tốt. Tôi được nghe kể rằng cô đã làm việc thiện nên chuyện công ty tuyên dương cũng do tôi thông báo cho bộ nhân sự để khen thưởng, cô vô cùng xứng đáng.”
“Cảm ơn sếp Diệu, đấy là việc tôi nên làm.” Cô ung dung đáp lại nhưng câu trả lời của anh vẫn không thỏa mãn được lòng hiếu kì của cô.
Anh định nói xong lại thôi, hai người nhìn nhau mấy giây rồi anh mỉm cười: “Không vòng vo nữa, tôi đến để giải thích một chuyện.”
Lâm Sơ Nguyệt mù mờ, song vừa ngẩng mắt lên, chưa kịp đề phòng đã thấy Ngụy Ngự Thành vừa tới công ty, đúng lúc đi ngang qua đây thì anh thả chậm bước chân.
“Hôm qua trên bàn cô có hai túi đồ đúng không? Một túi tôi để Ngô Sướng mang qua còn cái túi khác đựng hộp giữ nhiệt mà bên trong có cháo là Ngụy Ngụy mua cho cô đấy.” Đường Diệu nói: “Tấm lòng của Ngụy Ngụy nên cô đừng nhầm thành tôi.”
“Tôi quan tâm cô không vì mục đích nào cả, do cô là người của cậu ấy thôi. Khó lắm cậu ấy mới giữ được cô nên tôi không dám cướp công làm gì.” Anh nói thẳng chứ không hề ba hoa chích chòe.
Gương mặt Lâm Sơ Nguyệt vẫn không thay đổi, ánh mắt vẫn đăm đăm ra ngoài cửa. Đường Diệu quay đầu lại, đối mặt với Ngụy Ngự Thành.
Sắc mặt Ngụy Ngự Thành đã mất đi vẻ ôn hòa, bàn tay thõng bên chân như muốn siết thành nắm đấm vung một quyển cho hả giận. Sao có thể bán đứng đồng đội của mình như vậy hả, đúng là nam thẳng xứng đáng bị chặt đầu.
Đường Diệu còn không hiểu, đã vậy lại rất đỗi hài lòng với bản thân, thở phào mà nói: “Tôi giải thích rõ rồi, cậu yên tâm.”
Ngụy Ngự Thành không muốn yên tâm chút nào hết, giờ anh chỉ muốn hút máu người ta. Đường Diệu nhìn đồng hồ: “Tôi còn phải họp, tối đánh bài với nhau đi.”
Ngụy Ngự Thành lạnh mặt, mất hết hơi ấm. Sau khi Đường Diệu rời đi, sự lúng túng bắt đầu phát sáng trên đỉnh đầu anh. Bình thường điêu luyện lắm nhưng bây giờ chỉ biết im thin thít không nói được câu nào. Tuy nhiên Lâm Sơ Nguyệt lại thấy sảng khoái, hiếm khi nào chủ tịch phải ở trong trạng thái câm nín như thế này.
Cô cố ý xem nhẹ, ánh mắt anh thậm chí còn không dám nhìn chằm chằm vào cô mà anh đi thẳng về phòng làm việc của mình luôn.
Anh có bờ vai rộng và hông hẹp, bóng lưng anh đúng kiểu “suit killer”, Lâm Sơ Nguyệt tia từ cổ anh xuống đến tận hông, ngắm chừng hai giây rồi mới từ từ dời mắt.
…
Sáng Chu Tố có chạy qua đưa cho cô một hộp bánh crepe xoài: “Bánh này siêu ngon, cô cầm đi, nếu không trưa bận chẳng ăn được gì lại đau dạ dày đấy.”
Lâm Sơ Nguyệt cũng đưa cho cô ấy chai nước ép hoa quả: “Tự tôi ép đấy.”
Chu Tố thử một ngụm: “Úi, chua quá.”
“Nguyên chất luôn, tốt cho sức khỏe.” Cô hỏi: “Hôm nay không bận à?”
“Sếp ra ngoài rồi nên phải làm biếng cái đã.” Chu Tố chống cằm chớp chớp mắt với cô.
“Nhìn tôi làm gì?”
“Quan hệ của cô với chủ tịch tốt thật đấy.” Chu Tố còn dài giọng, bắt đầu tám chuyện lạ kỳ.
Cô vội lên tiếng phủ nhận: “Không quen.”
Đến hàng mi của Chu Tố còn bảo không tin: “Toàn tin đồn về cô với sếp Diệu thôi nhưng theo tôi quan sát được thì chủ tịch mới là người cực kỳ để ý đến cô. Bao nhiêu lần anh ấy cố tình đi sang chỗ cô rồi, thêm chuyện hộp cháo lần trước nữa, tôi nghe được anh ấy bảo Lý Tư Văn mua về cho cô đấy.”
Lâm Sơ Nguyệt xoắn tập tài liệu trong tay lại, ra vẻ gõ đầu cô ấy: “Đầu nhỏ mà nghĩ được lắm thế.”
Chu Tố giả vờ đau đớn: “Cô có tật giật mình nhé!!”
Cô bình tĩnh gật đầu: “Đúng thế, tôi hoảng quá nên không đứng vững được đấy, đúng là giật mình thật.”
Chu Tố hạ giọng thở dài: “Thôi được rồi, tôi về làm việc đây. Tan làm nhớ đi với nhau đấy!”
Cửa vừa đóng, tim Lâm Sơ Nguyệt đã đập thình thịch. Cô gái này sắc sảo quá, cái gì cũng nói cho bằng sạch. Nhưng dưới một góc nhìn khác, cái tâm tư của Ngụy Ngự Thành như thế này thì mai sau ai cũng biết hết cả thôi.
Cô nghĩ đến đây mà thấy nực cười. Phải khen chủ tịch có tâm thật đấy, đúng mực quá cơ.
Buổi chiều đã đến giờ tan làm nhưng Hối Trung lại không một bóng người, Chu Tố cũng không ra ngoài chấm công. Lâm Sơ Nguyệt ngồi đợi một lúc vẫn không thấy người đâu nên gọi điện cho cô ấy.
Điện thoại cứ tút tút mãi thì Chu Tố mới nghe máy nhưng giọng cô ấy lại vô cùng hốt hoảng và căng thẳng: “Nguyệt Nguyệt, hôm nay cô về một mình đi nhé, chỗ tôi đang có chuyện.” Tiếng ồn áo náo loạn dội vào máy.
Lâm Sơ Nguyệt cau mày: “Xảy ra chuyện gì thế?”
Chu Tố vội vàng đáp: “Có người định nhảy lầu.”
Điện thoại vừa tắt, Lâm Sơ Nguyệt bước nhanh ra ngoài cửa sổ, đứng ở chỗ cô không thấy được gì hết nhưng cô có thể cảm giác được người người đang đổ về phía bên phải. Cô rất lo cho Chu Tố nên không nghĩ ngợi nhiều mà chạy đi.
Hối Trung có ba tòa ABC nối với nhau theo hình chữ “工”. Trong đó, tòa A là khu văn phòng, tòa B và C là trung tâm mua sắm cao cấp và cho thuê mặt bằng. Đây là tòa nhà mang tính bước ngoặt của thị trường tài chính ở thành phố Minh Châu với mật độ người đông nghịt, không gì có thể sánh được với sự xa hoa ở nơi đây.
Tòa C có thiết kế sân thượng cao chừng sáu tầng lầu, một người đàn ông trung niên trong bộ quần áo rách rưới ngồi bên rìa, tuyên bố trắng trợn rằng tập đoàn Hối Trung vô nhân tính, ép con người ta tới đường cùng.
Chuyện xảy ra bất ngờ không kịp đề phòng, ông ta lại chọn đúng giờ tan tầm, thời điểm dòng người đông đúc nên dễ bị chú ý nhất.
Lâm Sơ Nguyệt tìm được Chu Tố, cô ấy đang sứt đầu mẻ trán.
“Tình huống như nào thế?” Cô đỡ vai Chu Tố, cô ấy có chỗ dựa nên cũng bình tĩnh hơn.
“Tháng trước công nhân tạm thời ở công ty nghỉ làm hơn nửa tháng, bây giờ lại tố cáo bị Hối Trung đuổi việc chỉ vì mình nghỉ ốm.” Chu Tố gắng giữ bình tĩnh nhưng vẫn bị hoàn cảnh quay như chong chóng.
Lâm Sơ Nguyệt hỏi: “Có báo cảnh sát không?”
Chu Tố gật đầu: “Nhưng cũng cần thời gian mới đi đến nơi được, hơn nữa ông ấy đang bị hoảng loạn, bọn tôi không thể giao tiếp với ông ấy được.”
Đúng lúc đó, nhân viên ở bộ phận nhân sự chạy đến: “Trương Chí Phúc, bốn mươi hai tuổi, là thợ sơn tường trong dự án cải tạo ngoại thất của công ty vào tháng trước nhưng ông ta được thuê ở công ty ngoài chứ không hề có quan hệ lao động với Hối Trung.”
Giấy trắng mực đen, tất cả đều được ghi lại rõ ràng trên tài liệu. Lâm Sơ Nguyệt xích tới gần để xem qua, nắm được trọng điểm trong tức khắc, ánh mắt cô dừng lại ở ba chữ “Huyện Nam Thanh.”
Một nhân viên khác chạy tới: “Chủ tịch đang trên đường về, thư ký Lý nói bọn họ sẽ đến ngay lập tức.”
Người đàn ông kích động đang gào thét trong không trung khiến người đi đường chói tai vô cùng. Đã có người đi lên khuyên nhủ nhưng ông ta lại càng bị tổn thương hơn, thậm chí còn kề dao lên cổ mình.
Quần chúng quây đến xem hét ầm lên, hệt một quả bóng bay sắp nổ tung. Lâm Sơ Nguyệt nhắc nhở Chu Tố: “Đừng để ai lên nữa, lời nói không thích hợp càng phản tác dụng!” Nói rồi cô chạy thẳng lên tầng.
Thang máy đến tầng sáu, có một cầu thang bằng sắt để đi lên sân. Lâm Sơ Nguyệt không hề do dự, cô cởi guốc rồi xách trong tay, đi chân trần lên sân.
Người đàn ông lạnh lùng bảo: “Cô đừng ra đây! Cô mà ra là tôi nhảy xuống!”
Gió thổi rì rào quanh tòa nhà, nhiệt độ cũng đã giảm khi trời sẩm tối tựa như một lưỡi dao nhúng vào nước muối rồi lia qua mặt người. Khuôn mặt cô không hề biến sắc, ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông một cách thản nhiên: “Được, bác nhảy đi.”
Ông ta trợn tròn mắt, hơi thở dồn dập: “Cô đừng kích tôi!!”
Cô tiến lên hai bước: “Tôi không kích bác, tôi chỉ đang tính toán với bác thôi. Đây là tầng sáu, bên dưới đã có đệm cứu người rồi. Giờ bác nhảy xuống, nếu may thì bác chỉ bị thương ngoài da, nhưng bác mà xui thì gãy xương luôn đấy. Bác cứ nghĩ đi, rồi tập đoàn Hối Trung bồi thường tiền thuốc men cho bác được bao nhiêu?
“Tôi không cần tiền, tôi chỉ cần đòi lại công lý!” Ông ta khàn cả giọng.
Cô nhìn ông: “Công lý không nằm trong lòng bác mà nằm ở bằng chứng. Từ góc độ pháp lý, bác không hề liên quan đến công ty. Nếu bác nhảy thật thì trên tin tức ngày mai chỉ toàn bài thanh minh của Hối Trung, chuyện cứ thế rồi chìm xuống thôi. Tôi đoán có hai lý do để bác ngụy biện như thế. Thứ nhất, bác không có tiền chữa bệnh. Thứ hai, bác bị người ta dụ dỗ.”
Mặt ông ta tái nhợt hẳn đi, tóc tung bay trong gió, ông ta tức đến mức hai mắt đỏ ngầu: “Cô nói láo!”
Lâm Sơ Nguyệt quan sát từng chút từng chút thay đổi trong cảm xúc của ông ta, khí thế hừng hực mới đầu hiển nhiên đã mềm nhũn cả đi, tiếng thở hổn hển đã tiết lộ rằng tim ông ta đang đập thình thịch.
Cô lại tiến lên hai bước, cực kỳ điềm tĩnh nói: “Bác là người ở huyện Nam Thanh, bác biết Trần Cương.”
Ông ta hoảng hốt: “Tôi không biết!”
Cô đột nhiên mềm giọng: “Tôi hiểu bác.”
Cảm xúc của ông ta dữ dội trở lại: “Cô không hiểu!! Các người không hiểu gì hết!!”
“Tôi hiểu.” Cô đáp: “Bởi vì tôi cũng có người em trai đang bị bệnh.”
Môi ông ta nứt nẻ, run lên trong vô thức, ánh mắt hung hăng vừa rồi phút chốc đã trở nên mờ mịt.
“Em trai tôi bị tim bẩm sinh, đến bệnh viện không biết bao nhiêu lần, tờ giấy mà tôi phải ký tên vào nhiều nhất ấy là đơn thông báo bệnh nguy hiểm.” Cô lại tiến gần thêm mấy bước, thấy ông ta lại căng thẳng thì đứng yên rồi ngồi xuống tại chỗ.
“Tôi hiểu rằng thanh kiếm của bác đang nghiêng ngả nhưng bác biết không, cái gã Trần Cương đó đã quấy rối ȶìиɦ ɖu͙ƈ nhân viên nữ của Hối Trung. Bác cũng có con đúng không? Cô gái bị gã quấy rối ȶìиɦ ɖu͙ƈ chắc phải trạc tuổi con bác.”
Đôi mắt ông ánh lên vẻ do dự, khuôn mặt cũng dại ra.
Cô nói tiếp: “Người ta nói hành thiện tích đức không phải vì mình, vì người thân thì cũng phải biết phân biệt đúng sai. Tuy bác bị lợi dụng nhưng bác lại nối giáo cho giặc, bác có nghĩ đến hậu quả chứ? Nhảy xuống, chết hay thành người tàn tật thì gã Trần sẽ chịu trách nhiệm sao? Hơn nữa, bác có biết thế lực của tập đoàn Hối Trung mạnh như thế nào không? Bọn họ có bộ phận pháp lý tốt nhất cả nước, họ chẳng những không bị mất tiền mà còn kiện bác vì tội tống tiền được đấy.”
Yết hầu ông ta lăn lên lăn xuống, ông nói bằng giọng khô không khốc: “Tôi, tôi không biết.”
“Vậy giờ bác biết rồi đó.”
Bỗng nhiên, ông bưng mặt nghẹn ngào: “Tôi cần tiền, tôi cần tiền chữa bệnh!”
Gió lạnh lướt qua làn da, thổi thẳng vào mắt lẫn cổ họng cô, cào xé nội tạng khiến cô đau nhói. Cô đương định nói thì có một thanh âm cất lên sau lưng cô: “Bác xuống đi, Hối Trung sẵn lòng tài trợ cho bác chữa bệnh.”
Cô sững người, chợt quay đầu lại. Ngụy Ngự Thành đứng phía sau cô, bộ vest trên người anh nom thẳng như một cây thông suôn.
Ông ta lập tức cảnh giác: “Anh dựa đâu mà nói được như thế?”
Anh tích chữ như vàng: “Tôi họ Ngụy, chủ tịch tập đoàn Hối Trung.”
Một câu nói như chiếc búa đập tan mọi tạp âm xung quanh. Người đàn ông ngẩn ra rồi ngồi sụp xuống đất ôm đầu khóc rưng rức. Xe cảnh sát và cứu hỏa đã đến, rất đông người xông lên tầng thượng. Ngụy Ngự Thành đã ra hiệu, tạm thời không truy cứu trách nhiệm.
Lâm Sơ Nguyệt chợt nhận ra chân cô đã tê đến mức không thể cử động được. Cô hơi cong eo rồi cúi đầu xuống, thở hổn hà hổn hển. Đột nhiên, tay cô trống không. Cô ngẩng lên nhìn, anh đã đứng bên cạnh cô, tay cầm guốc hộ cô.
“Đưa tay cho anh.” Giọng anh trầm xuống.
Cô im lặng trong thoáng chốc rồi làm theo anh. Cô tự biết thân biết phận, chân èo oặt lấy đâu ra sức, tội gì phải làm giá vào lúc này, giờ trông cô có vẻ cố tình hơn nhiều. Ngón tay vừa mới víu vào cánh tay anh, Ngụy Ngự Thành đã siết chặt lại, nhấc cô lên dễ như không.
Cô không cậy mạnh được vì sức cô giờ phải ỷ lại vào anh. Cơ thể không còn thấy rét như vừa rồi bởi anh đã nghiêng người, che chắn gió lạnh cho cô.
Đám đông túm tụm đã tản đi, chỉ còn nhân viên Hối Trung nôn nóng sốt ruột. Khi bước xuống cầu thang sắt chật hẹp, người đàn ông định tự tử lúc trước “giằng co” lâu quá, hơn thế còn đang có bệnh trong người nên giờ ông lảo đảo, ngã về phía sau, ông vội nắm vào thứ gì đó để giữ thăng bằng theo quán tính nên đã kéo mạnh Lâm Sơ Nguyệt đang ở sau lưng ông lại.
“A!!!!” Tiếng la hét của mọi người xung quanh vang lên!
Khoảnh khắc cô bị lăn xuống cầu thang, Ngụy Ngự Thành vội ôm cô lại, khuỷu tay anh giữ cô thật chặt để rồi cả hai ngã xuống cùng nhau. Cầu thang lại dốc, đành ra hai người như quả cầu tuyết lao như tên bắn không thể vãn hồi.
“Ruỳnh!” một tiếng, lưng anh bị đập vào vách tường còn cô được anh ôm trong lòng nên dù có đau nhưng vẫn được anh bảo vệ, cản hết lực cho mình.
“Chủ tịch!”
“Trời ơi, mau gọi xe cấp cứu đi!!”
Một nhóm người vây lại, Lý Tư Văn là người căng thẳng nhất. Ngụy Ngự Thành đau đến mức mặt mày cau lại, không ai dám chạm vào.
Tiếng xe cấp cứu, tiếng còi từ xe cảnh sát, tất cả tạo ra một cảnh tượng hỗn loạn, Lý Tư Văn đi sau cùng, anh bước từ từ vòng về cạnh Lâm Sơ Nguyệt, nói một cách nghiêm túc: “Cô Lâm, cảm ơn cô. Chủ tịch cần có người bên cạnh nên tôi để Chu Tố dẫn cô đi bệnh viện, có vấn đề gì hãy cứ gọi cho tôi.”
Sau khi kiểm tra tổng quát, Lâm Sơ Nguyệt không có vấn đề gì ngoài việc bàn tay bị trầy da. Chu Tố giúp cô hoàn tất mọi việc thì cũng đã đến chín giờ tối. Chu Tố cầm một túi thuốc, hỏi han bác sĩ mãi thì mới yên tâm.
“Cô nhất định phải uống thuốc đúng giờ để kháng viêm, ngày mai cần thay gạc thì tôi dẫn cô đi.” Chu Tố hẵng còn sợ hãi: “Nguyệt Nguyệt, cô dũng cảm thật đấy.”
Trong khi ấy, Lâm Sơ Nguyệt lại rất bình tĩnh, sợi tóc rối rũ xuống gò má như một bông hoa súng lười biếng. Cô mỉm cười: “Không sao đâu, búng tay thôi ý mà.”
Chu Tố ngưỡng mộ: “Cô đỉnh quá đi mất.”
“Hồi đại học, tôi đi làm dự án với thầy nên ở trong Cục Điều tra Hình sự một thời gian dài.” Cô nghĩ ngợi một chút rồi nói tiếp: “Cũng không hẳn là đi thực tập mà tôi chỉ theo chân để học lỏm thôi nhưng cũng được hưởng lợi nhiều lắm.”
Chu Tố phản ứng kịp thời: “Chuyên gia đàm phán à?”
Cô cười lắc đầu: “Tôi không học chuyên ngành đó.”
Chu Tố ca ngợi cô hết lời, cô chỉ yên lặng lắng nghe với vẻ mặt hiền hòa. Sau đó cô bắt xe về nhà, những tia sáng trong đêm lay động như đang đan một tấm lụa rồi chúng xuyên qua ô cửa sổ để nhảy nhót trên các thanh điều khiển trong ô tô.
Cô cứ chạm vào điện thoại mãi, ngón tay cô lưỡng lự, lặp đi lặp lại hành động như vậy, cuối cùng lại ấn tắt.
Chiếc xe dừng lại, cô đã về đến nhà.
“Được rồi, cô nghỉ sớm đi, ngày mai gặp.”
Lòng cô đang có ngọn lửa bập bùng thiêu đốt cái uể oải trong đêm. Bây giờ ngọn lửa ấy đã xông đến cổ họng, đốt cháy tất cả những chần chừ trong cô thành tro bụi. Rốt cuộc thì cô cũng đã hỏi được thành lời: “Chủ tịch thế nào rồi?”
“Không ổn lắm.” Chu Tố: “Anh ấy bị gãy tay trái.”
Đốm lửa vừa tàn lại bị gió thổi bùng lên, cao đến tận ba mét, không thể dập tắt được. Sau khi vào nhà, ngay cả Lâm Dư Tinh còn thấy cô đang khó chịu: “Chị, chị khỏe không?”
Cô không kể cho em trai nghe mấy chuyện ban chiều, còn cố tình giấu tay trái trong ống tay áo. Cô mỉm cười: “Chị không sao, đang nghĩ chuyện công việc ấy mà.”
Lâm Dư Tinh tin thật, quơ quơ quyển sách trong tay với chị: “Lần trước em mượn sách của cậu Ngụy, em đọc xong rồi nên mai chị trả sách cho cậu giúp em được không?”
Im lặng rồi lại lặng im, cuối cùng, cô cất lời: “Anh ấy cho em mượn áo nữa, mang đi trả cùng luôn.”
Ngày hôm sau, mưa đã dần tạnh, khi trời nhá nhem tối hãy còn ánh sáng ngả về đằng Tây. Phòng có cửa ngăn rồi nhưng vẫn nghe ra được cái giọng oang oang gọi “Cô Lâm” của nhóc Chung Diễn, Ngụy Ngự Thành gấp tài liệu, trái tim anh lại “bảy nổi ba chìm”.
“Cậu em bị gãy tay trái nên hai hôm nay ở nhà nghỉ ngơi, không sao đâu, không có gì nghiêm trọng hết, một ngày bác sĩ tới nhà tận hai lần.” Tiếng Chung Diễn loáng thoáng rơi vào tai Ngụy Ngự Thành: “… À em nhớ rồi, đây là cuốn lần trước cậu em cho Tiểu Tinh mượn. Được, tí nữa em nói với cậu. Ơ, cô Lâm, chị về luôn à?”
Anh hơi cau mày, không kiềm được phải lên tiếng: “Chung Diễn.”
Lâm Sơ Nguyệt ở dưới tầng bỗng ngẩn người.
Chung Diễn ngạc nhiên hỏi: “Cậu không ngủ à, cô Lâm, vậy em không thay mặt cậu nữa.”
Cô cũng không đẩy đưa nhiều, cô tới đây cũng để bày tỏ lòng biết ơn chân thành của mình. Cô cầm áo và sách lên tầng, vừa dừng chân thì cửa phòng đã mở. Ngụy Ngự Thành mặc chiếc áo khoác màu đen, không xỏ tay vào tay áo, vạt áo rộng đủ để che đi cánh tay bị thương. Không nhìn kĩ thì vẫn thấy được vẻ đẹp trai tao nhã quý phái của anh.
Lâm Sơ Nguyệt đan hai tay vào nhau, sách vào áo trơ trọi trong không trung, dưới ánh mắt soi mói sâu xa của anh, đáng lẽ phải nói lời quan tâm thì giờ chỉ còn lại câu từ khách sáo: “Tôi tới trả đồ.”
Ánh mắt anh trầm xuống rồi nhẹ nhàng dời đi, không có hành động gì khác. Vẻ lạnh nhạt thờ ơ của anh làm cô đờ đẫn không biết phải làm sao.
Cô khiến anh cảm thấy thất vọng, đau lòng khôn xiết, anh khẽ hỏi: “Chỉ tới để trả sách?”
Cô nhìn cánh tay trái đang phải nẹp của anh mà mềm lòng, nói thật cho anh nghe: “Đến thăm anh.”
Tĩnh lặng thoáng qua, anh bước vào phòng làm việc, cô cũng im im đi theo sau. Cô chỉ đi đúng ba bước, định đặt sách và áo xuống thì ra về.
Có một chiếc ghế gỗ ở cạnh cửa, đồ còn chưa rời tay thì tiếng “ken két” vang lên, Ngụy Ngự Thành đã đóng cửa lại.
Lâm Sơ Nguyệt quay đầu, không hoảng hốt cho lắm.
Anh hỏi: “Hôm qua ngã có đau không?”
Cô đáp: “Không nghiêm trọng bằng anh.”
Anh cười: “Đang cảm ơn anh hay quan tâm anh đây?”
Cô ngẫm nghĩ rồi nói khẽ: “Cảm ơn anh.”
Anh sát đến bên cô: “Cảm ơn thế nào?”
Áp lực cộng thêm ý đồ rành rành ra đấy nên câu hỏi của anh dù có ngắn ngọn nhưng vẫn vô cùng sắc bén, buộc người ta phải nói thẳng. Cô quá hiểu mánh khóe của anh, song cô cũng không bỏ trốn mà rất đỗi thản nhiên nhìn chằm chằm vào anh, lấy nhu thắng cương (*).
(*) Lấy nhu thắng cương là câu nói mà Lão Tử viết lại lời dạy trong “Đạo đức kinh” truyền cho hậu thế như sau: “Trên đời này không gì mềm yếu hơn nước, thế mà lại công phá được tất cả những gì cứng rắn. Chẳng gì hơn được nước, chẳng gì thay thế được nước. Lấy mềm thắng cứng, lấy nhu thắng cương, thiên hạ ai cũng biết thế, mà mấy ai làm được”.
“Chủ tịch lại muốn tôi phải chịu trách nhiệm sao?” Cô ra vẻ vô tội, lại còn nhấn mạnh vào chữ “lại”.
Anh men theo lời cô để gài bẫy: “Thế cuối cùng cũng đồng ý chịu trách nhiệm với anh rồi à?”
Cô nghẹn lời, ánh mắt anh nồng nàn sâu thẳm, mang theo quyết tâm chiến thắng mơ hồ. Cô quay đầu sang chỗ khác, cực kỳ thẳng thắn: “Cần gì cứ phải canh cánh trong lòng chuyện năm xưa vậy, trông chủ tịch đâu giống người thiên về tình cảm.”
Ngụy Ngự Thành “thân không dính một phiến lá” (*), tâm trạng anh vẫn rất ổn định: “Em luôn tốn thời gian để kể lể rằng tình một đêm bẩn thỉu thấp hèn đến thế nào à?”
(*) Nguyên văn trong câu 万花丛中过, 片叶不沾身 – “Vạn hoa từng trung quá, phiến diệp bất triêm thân” nghĩa là “Đi qua vạn bụi hoa, thân không dính một phiến lá”. Xuất phát từ vở “Mẫu Đơn Đình” của nhà soạn kịch nổi tiếng thời Minh- Thang Hiển Tổ. Chuyện xưa kể lại Đỗ Lệ Nương mơ thấy một thư sinh tay cầm cành liễu muốn nàng đề thơ, sau thư sinh kia ôm nàng đến bên bờ đình Mẫu Đơn, cùng hưởng lạc thú mây mưa. Hiện tại những lời này dùng nhiều để ví von một chàng trai có dây dưa với nhiều cô gái, hắn phong lưu, phóng túng, nhưng cuối cùng cũng không thuộc về bất cứ ai, cũng sẽ không để lại hy vọng cùng ảo tưởng cho bất kỳ cô gái nào. Tuy nhiên trong truyện có thể hiểu nhẹ nhàng hơn rằng Ngụy Ngự Thành đào hoa nhưng không yêu ai cả.
Ba chữ “tình một đêm” khiến tai cô đỏ bừng.
“Em và Triệu Khanh Vũ quen nhau lâu rồi kết quả ra sao?”
Một câu nói thật lòng chối tai, một chân tướng nghiệt ngã, anh vừa tấn công vừa phòng thủ, ngay từ khi bắt đầu, anh đã không cho cô đường lui rồi.
Tâm trí cô ong ong, cô đã thất bại hoàn toàn trong trận đánh này. Ánh sáng dịu dàng tản khắp văn phòng, hương thơm của gỗ hòa cùng mùi hương tỏa ra từ mực viết bất ngờ xộc vào mũi cô. Mỗi giây yên lặng lại càng chứng minh rằng cô đã yếu thế hơn anh.
Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Lâm Sơ Nguyệt, cô hỏi anh: “Trước kia chúng ta từng gặp nhau đúng không?”
Khóe môi Ngụy Ngự Thành cong cong: “Người anh còn chỗ nào mà em chưa gặp à?”
Cô không có ý như vậy, trận địa thất thủ nên cô không lựa lời mà nói nữa: “Anh định để Chung Diễn nghĩ thế nào đây?”
Chủ ý của cô là muốn nhắc anh phải quan tâm đến cảm xúc của Chung Diễn.
Căn phòng thinh lặng trong thoáng chốc.
Thâm tâm anh hiểu rõ lời cô nói nhưng vẫn cố tình xuyên tạc…
“Sao nào, thằng nhóc cũng thích em à?”
Suy nghĩ của cô bị rơi vào bế tắc, bỗng chốc không nói nên lời.
“Được quá.” Anh nhướng mày, trong giọng nói còn mang theo ý cười: “Kích thích đấy.”