Lâm Sơ Nguyệt hiểu ra, gò má cô đỏ bừng lên như bị ngọn lửa thiêu rụi. Đồng thời cô cũng hiểu được đây là cái bẫy mà anh đã gây dựng từ lâu. Cô không dám trả lời bất cứ tin nhắn nào của anh, ở trước mặt Ngụy Ngự Thành, dường như lúc nào anh cũng có thể bắt bẻ được từng câu chữ cô thốt lên rồi sau đó sẽ dùng chiêu đập chiêu, chờ thời cơ mà tung đòn.
Từ lúc ban đầu hẵng còn lơ đãng đến bây giờ nỗi sợ đã xuất hiện âm ỉ lảng vảng trong cô. Trực giác của cô rất nhạy, Ngụy Ngự Thành đã thế này thì chắc hẳn anh không định kết thúc dễ dàng vậy đâu.
Điện thoại bỗng rung lên khiến cô giật mình, suýt nữa thì rơi di động xuống đất.
Hạ Sơ: “Sao rồi”
Lâm Sơ Nguyệt thở phào, bỗng tìm ra chốn cho mình được xả: “Chưa ra làm sao cả, cậu bày cách như dở hơi.”
Hạ Sơ: “Người ta lừa tiền cậu à?!”
Lâm Sơ Nguyệt ngừng gõ phím, một suy nghĩ bỗng trào dâng trong tâm trí cô. Ngụy Ngự Thành không hề muốn lừa tiền cô mà anh chỉ muốn lừa cô thôi.
Suy nghĩ này vừa hiện ra đã bị cô bác bỏ. Tuy nhiên sợ hãi càng lúc càng căng trào hóa thành bãi đất trống không người ghé thăm. Thậm chí cô còn cân nhắc đến chuyện từ bỏ tham vấn cho Chung Diễn.
Ngày nào Chung Diễn cũng đến nhà cô như cơm bữa còn avatar wechat của Ngụy Ngự Thành đã bị đẩy xuống tít dưới. Một tuần thấp thỏm đã qua đi, Chung Diễn vô tình nói ra một câu: “Cậu em đi công tác nước ngoài rồi, tháng này không về đâu.”
Bấy giờ tảng đá đang cheo leo trong tim cô mới được thả xuống.
“Chị thấy cậu em thế nào?” Cậu chợt hỏi.
Cô bỗng cảnh giác: “Sao nào?”
“Cậu em đẹp trai lắm đúng không? Vào hàng đỉnh của chóp trong số đàn ông hiện giờ đấy, năng lực xuất sắc, chiều cao lại rất chuẩn, 1m85 luôn, người qua đường đi qua còn phải ngoái lại nhìn. Chị thấy em nói có đúng không?”
Cô không đáp lời cậu: “Muốn khen người ta thì cứ nói thẳng.”
Chung Diễn khì khì, trong khi đó Lâm Dư Tinh đã nắm được ý chính: “Cậu Ngụy còn chưa kết hôn à?”
“Để tôi nói nhỏ cho mà nghe.” Chung Diễn ngậm bút, ật lên ật xuống: “Chú đoán xem vì sao?”
Lâm Sơ Nguyệt tự dưng trả lời hộ em trai: “Có phải ai cũng muốn kết hôn đâu.”
Chung Diễn: “Ô vãi! Cậu em cũng từng nói y đúc luôn!! Hai người cùng một giuộc rồi!”
Cô sững sờ, vội vàng chối bay chối biến: “Ai cùng một giuộc với cậu em, cũng có phải là chị không muốn kết hôn đâu.”
Chung Diễn lại càng phấn khích hơn: “Cậu em cũng nói câu này luôn! Lại bảo không cùng một giuộc đi!”
Lâm Sơ Nguyệt: “…”
Lâm Dư Tinh thắc mắc: “Vì sao cậu anh lại không muốn kết hôn?”
Chung Diễn đánh mắt sang: “Thế sao chị chú không muốn kết hôn?”
“So được với nhau à?” Lâm Dư Tinh phản biện vô cùng hợp lý: “Cậu anh với chị em có xấp xỉ nhau đâu.”
Chung Diễn gãi đầu: “Ờ nhỉ, cậu anh cũng 36 rồi.”
…
Cùng thời điểm đó, ở bên Mỹ đang là tám giờ sáng. Ngụy Ngự Thành bỗng thấy lạnh sống lưng, anh vừa định ra ngoài đã phải quay lại phòng thay đồ cầm theo chiếc áo khoác. Chuyến công tác lần này không có Lý Tư Văn đi cùng, ngoài những người phụ trách chuyên môn ra thì công ty còn cử thêm một phiên dịch viên.
Việc kiểm tra tiến độ xây dựng nhà máy Mễ Đức Na đã hoàn thành trước kế hoạch nên Ngụy Ngự Thành cho các đồng nghiệp nghỉ một ngày, ngoài ra anh còn chuẩn bị cả du thuyền làm phần thưởng cho mọi người. Phúc lợi của Hối Trung nổi tiếng khắp ngành, chế độ ưu đãi khuyến khích nhân viên vô cùng hiệu quả, giữ chân được con dân đi làm.
Ngụy Ngự Thành vào thang máy lên tầng mười ăn sáng, vừa ngồi xuống bàn thì có giọng nữ lanh lảnh vang lên: “Chủ tịch.”
Cô thư ký nở nụ cười ngọt ngào, mọi thứ trên người đều được chọn lựa kỹ càng từ phong cách trang điểm đến trang phục.
Anh gật đầu: “Không đi với mọi người à?”
Cô thư ký bĩu môi, lúc cau mày lúc mỉm cười rất hợp tình hợp lý: “Em ngủ muộn quá nên không đi được rồi.”
Anh không nhìn cô ta mà đánh mắt ra chỗ khác, chỉ “Ừ” lấy lệ.
Cô ta bạo dạn hơn: “Chủ tịch, em có thể ngồi ở đây không?”
Anh không thèm ngẩng đầu: “Cô cứ tự nhiên.”
Khác với bộ vest công sở thường ngày, hôm nay anh rất nhàn nhã, chiếc áo khoác màu xám nhạt càng tôn sự đẹp trai của anh lên gấp bội khiến cô thư ký loạn nhịp, chỉ dám nhìn anh trong âm thầm.
Anh ăn rất ít, chưa gì đã đặt đĩa xuống. Cô thư ký cũng cầm khăn giấy lên lau miệng theo: “Công việc vất vả như vậy mà chủ tịch không nghỉ ngơi à?”
Đúng lúc đó wechat có tin nhắn tới, anh áp điện thoại lên tai rồi voice chat đáp lại người ta: “Sẽ đến, thúc giục làm cái gì.”
Vừa gửi xong thì đối phương đã nhắn tin mới. Tay anh còn chưa kịp nghỉ ngơi đã phải ấn vào voice chat mà nghe. Một giọng nam rất êm tai cất lên mang theo sự trào phúng: “Muốn kì kèo đến tối để tôi tìm người đẹp cho cậu phải không?”
Giọng Ngụy Ngự Thành chán hẳn nhưng khóe môi anh cong cong nét cười: “Tôi lại muốn xem người ta đẹp đến mức nào đấy.”
Câu này thẳng thừng quá làm cô thư ký nghe mà mặt đỏ hết cả lên, tim đập thình thịch. Có tin nhắn mới được gửi đến nhưng anh không nghe nữa mà ấn tắt màn hình luôn.
Cô thư ký không muốn bỏ lỡ cơ hội nên vội giả vờ bất ngờ: “Chủ tịch phải đi Boston sao? Trùng hợp quá, em cũng cần đến chỗ đó.”
Dù hành động của anh xuất phát từ việc quan tâm cấp dưới hay bắt nguồn từ bản năng lịch lãm của đàn ông thì cô ta cũng chắc chắn đến 90 phần trăm rằng anh sẽ mời cô đi cùng mình.
Quả thật, ánh mắt anh đã dồn hết vào cô. Chiếc váy sáng màu càng làm nổi bật dáng người nhỏ nhắn của người đẹp, ánh mắt nũng nịu của cô ta không hề che giấu dục vọng và khát khao trong mình.
Ngụy Ngự Thành vẫn nhã nhặn như thường nhưng nụ cười lạnh nhạt đã hiện hữu trên khóe môi anh: “Khách sạn không có dịch vụ taxi à?”
Anh chẳng thèm liếc mắt đến cử chỉ ân cần đó, cũng chả rảnh đâu mà thương hoa tiếc ngọc. Từ New York tới Boston mất ba tiếng lái xe, anh đến để gặp bạn cũ Đường Diệu của mình.
Công nghệ đổi mới Minh Diệu của Đường Diệu vô cùng nổi tiếng trên đất Mỹ. Hai người biết nhau khi đang học ở Ivy League và tình bạn vẫn luôn khăng khít đến tận giờ. Cả hai hẹn gặp ở câu lạc bộ bóng chày mà Đường Diệu mới thu mua, bọn họ đấu với nhau được hai hiệp mà bất phân thắng bại, Đường Diệu chống gậy xuống đất, con người anh hệt như tên của mình, đẹp trai rạng ngời.
“Ngày mai về nước à?”
Ngụy Ngự Thành đáp: “Ban điều hành mời mấy lần rồi, tôi không thể từ chối mãi được.”
“Tối muốn ăn gì để tôi bố trí.”
Anh thả gậy xuống, giọng điệu thản nhiên: “Ăn gần Hatch Shell đi.”
Ban đêm, ánh đèn phả quanh bờ sông, gió sông nhè nhẹ vuốt ve mang theo sự mát lành thấm vào cơ thể. Ngụy Ngự Thành bước ra khỏi phòng rồi đứng trước cửa sổ ngắm khung cảnh xung quanh. Nơi đây chẳng hề thay đổi nhưng hình như có nét gì đó đã đổi thay.
Đường Diệu hoài niệm: “Hơn hai năm trước cậu cũng tới đây đúng không?”
Anh chỉ cười đáp lại chứ không mở miệng.
Đường Diệu hứng thú dạt dào: “Cái mặt cậu thế này là nhặt được tiền ở đây à?”
Anh quay lưng lại gẩy tàn thuốc rồi khẽ nói: “Nhặt được một người.”
…
Tiết trời đã mát hơn vào đầu thu nhưng cái oi nồng vẫn còn dư âm, chưa hề biến mất. Thời tiết tuần này ở Minh Châu khá tệ, ẩm ướt nhớp nháp, lúc nóng lúc lạnh. Chín giờ sáng, Lâm Sơ Nguyệt nhìn đồng hồ mấy lần nhưng Chung Diễn vẫn chưa đến.
Lâm Dư Tinh nói: “Chắc anh ấy bị tắc đường.”
Vừa nói xong thì Chung Diễn đã gọi tới, giọng đáng thương gì đâu: “Em sốt rồi.”
Lâm Sơ Nguyệt cau mày: “Nặng lắm không? Uống thuốc chưa?”
Giọng Chung Diễn khàn khàn như cây con úa tàn: “Cô Lâm ơi, em đau đầu quá không ngủ được, cô đến đọc văn cho em đi.”
Người phách lối vào những lúc yếu mềm lại tạo ra cảm giác trái ngược vô cùng rõ rệt khiến người ta phải mềm lòng. Tuy nhiên cô vẫn không quên chính sự: “Chị đến nhà cũng được nhưng khi em khỏe lại thì phải đi tình nguyện ở nhà tình thương với chị.”
Chung Diễn phản pháo: “Chị đang uy hϊế͙p͙ em.”
Cô không phủ nhận: “Sao nào, có đồng ý không?”
Cậu ho khục khặc: “Đồng ý.”
Cô chợt cười: “Còn nữa, chị sẽ dẫn cả Tiểu Tinh đến, chị không yên tâm để thằng bé ở nhà một mình.”
Bắt xe đến Minh Châu Uyển mới thấy Chung Diễn ốm nặng thật. Cậu sốt 39 độ mãi không giảm, một đống thuốc bày la liệt trên bàn. Thế mà cậu cũng không quên phong thái ông chủ của mình, cậu gọi Lâm Dư Tinh ra đập hộp bộ lego mới.
Lâm Sơ Nguyệt không nói gì nhưng trong thâm tâm cô đang mừng thầm, cậu chủ nhỏ giờ đã biết quan tâm tới cảm xúc của người khác.
Lâm Dư Tinh nhìn chị, cô gật đầu bảo: “Em đi đi.” Nói rồi cô tắt điều hòa xong mở cửa sổ ra cho thoáng phòng, Chung Diễn nằm nghiêng người trên giường, cơn ốm đã cho cậu trở về bản chất của thiếu niên thường ngày.
Hôm nay lại đọc All Things Bright And Beautiful. Cậu hỏi cô: “Đọc xong thì chị định đọc cho em nghe cái gì?”
Cô nhìn cậu: “Con trai có một trăm kiểu đạo đức giả.”
Chung Diễn ra vẻ tức hộc máu. Cô mỉm cười, dựa mình vào ghế sofa đọc sách. Trong phòng, Chung Diễn ở bên trái đang “khoe mẽ” sự ốm yếu của mình, Lâm Dư Tinh phía tay phải đương yên lặng chơi lego. Lâm Sơ Nguyệt đặt mình ở giữa, gương mặt chăm chú đọc sách cùng giọng nói mê người. Ánh đèn vàng tỏa ra tia sáng ấm áp giúp cho không khí hóa dịu dàng, ánh sáng không quá chói lòa, tựa vầng hào quang nhỏ bé tản ra từ pháo hoa trong bóng tối.
Ngụy Ngự Thành nhẹ nhàng mở cửa, đập vào mắt anh là cảnh tượng như vậy. Chặng đường vất vả hẵng còn đè nặng trên vai, mới đầu anh không thấy mệt lắm song vào giờ khắc này, việc lệch múi giờ đã bám víu quanh người anh.
Tất cả mọi người, kể cả Lâm Sơ Nguyệt đều đắm chìm vào bầu không khí này. Mãi đến khi sofa lún xuống cô mới giật mình quay đầu lại, hai mắt chạm nhau, chẳng trốn nổi vào đâu.
Chung Diễn nằm trên giường đã ngủ rồi, Ngụy Ngự Thành suỵt với cô rồi tựa vào sofa, nửa nằm nửa ngồi cho cơ thể được thư giãn. Đôi chân dài khép lại, phần thắt lưng được thả lỏng, sơ mi cũng được nới ra hai cúc.
Hiếm khi nào anh cho mọi người thấy được điệu bộ này của mình, anh nhắm mắt, không hề quấy rầy xung quanh. Lâm Sơ Nguyệt cụp mắt, tiếp tục đọc sang chương tiếp theo. Đằm mình trong thanh âm nơi cô, anh đã nhắm mắt ngủ thϊế͙p͙ đi.
Cô ngó sang Chung Diễn trước rồi mới quay đầu, quan sát người đàn ông bên cạnh mình trong vô thức. Từng đường nét của anh không chê vào đâu được, nét nào nét nấy cũng toát lên khí chất ưu tú. Đẹp nhất trên khuôn mặt anh phải kể đến mũi, kết hợp với hàng mày và nhân trung, dù ngắm từ góc độ nào cũng thấy đẹp trai ngời ngời.
Hai năm trước chỉ mê mải hãm sâu vào dục vọng nên dường như cô đã không ngắm kỹ gương mặt này. Cô nghiêng đầu, đổi một góc nhìn thoải mái hơn nhưng Ngụy Ngự Thành lại đột nhiên mở mắt, gom hết vẻ thất thần của cô vào đôi mắt mình.
Lâm Sơ Nguyệt hốt hoảng, bị người ta bắt quả tang mình đang làm chuyện sai trái khiến cô vội vàng quay phắt đi, giả vờ nhìn sang chỗ khác. Cơn mê man buồn ngủ hãy còn vương lại trong đáy mắt nên vẻ mặt anh cũng không thay đổi nhiều.
Cô thấy may vì hình như anh không để ý tới nhưng cô đã đánh giá thấp cái nhạy bén trời cho của người thợ săn rồi. Giọng anh khàn khàn như đang dụ hoặc, đánh úp vào suy nghĩ của cô: “Cho nên không thấy thiệt thòi nữa đúng không?”
Anh còn cố tình nói to làm Chung Diễn tỉnh giấc, Lâm Dư Tinh cũng nhìn qua: “Dạ? Không thiệt thòi cái gì ạ?” Anh đánh mắt sang cô, may mà đèn không quá sáng nên đã che được gò má đỏ bừng của cô.
“Ghép được hết chưa?” Anh bước đến bên Lâm Dư Tinh rồi khom người nhìn thành quả của cậu: “Long March được phóng vào năm 1990 tại Trung tâm phóng vệ tinh Tây Xương, có phải cháu chưa lắp cánh quạt đúng không?” Anh khảy tay vào linh kiện: “Còn cái này bị lắp ngược này.”
Lâm Dư Tinh thích thú: “Cậu biết nhiều quá ạ.”
Anh “Ừ” với cậu: “Sợi nano carbon trên khung tên lửa là của Hối Trung cung cấp.”
Tập đoàn Hối Trung là một trong những công ty đầu tiên ở Trung Quốc nghiên cứu về vật liệu nano, sau nhiều thập niên phát triển đã có thể vận dụng thuần thục nghiên cứu vào sản phẩm ở các lĩnh vực khác nhau. Im lặng trong thoáng chốc rồi Ngụy Ngự Thành hỏi tiếp: “Cháu thích mấy cái này à?”
Lâm Dư Tinh gật đầu, xấu hổ rờ mặt: “Nhưng cũng chỉ biết sơ sơ thôi ạ.”
“Đến đây.” Anh đẩy nhẹ tay lên vai cậu, dẫn cậu vào phòng làm việc của mình.
Chung Diễn nằm trên giường thì thầm: “Cậu dịu dàng với em chị quá, em còn chả được đối xử như thế.” Lâm Sơ Nguyệt không trả lời cậu, cảm xúc của cô giờ đây đang được bao phủ bởi một lớp cát dày đặc.
Gần một tiếng sau Lâm Dư Tinh mới đi ra. Cậu và Ngụy Ngự Thành nói chuyện với nhau không hết lời song cậu vẫn chưa hoàn toàn thỏa mãn. Trên tay cậu còn ôm một quyển sách là tài liệu liên quan đến vật lý.
Cậu rất thông minh, hiểu sâu biết rộng, có khả năng suy luận và tư duy logic sâu sắc. Ngụy Ngự Thành nhìn ra được cậu là một hạt giống đầy tiềm năng.
“Đọc xong quyển đó thì đến chỗ cậu lấy thêm.”
Trên đường về nhà, cậu hào hứng tột độ: “Cậu Ngụy đỉnh quá, giành được nhiều giải thưởng lắm, cả giấy chứng nhận lẫn mấy danh hiệu cao ngất ngưởng luôn!”
“Chị, chị biết không, sản phẩm của công ty cậu còn hợp tác với cục hàng không quốc gia đấy, cậu có nhiều phòng thí nghiệm lắm!”
Giọng Lâm Sơ Nguyệt hời hợt: “À, đỉnh vậy cơ à.”
Lâm Dư Tinh rất lanh lợi nên vội vàng im bặt miệng.
Chưa gì cậu đã đọc xong quyển sách Ngụy Ngự Thành cho cậu mượn. Chung Diễn vẫn chưa khỏe hẳn nên mấy hôm nay Lâm Sơ Nguyệt toàn đến nhà họ Ngụy. Đương nhiên Lâm Dư Tinh sẽ nhờ cô đi trả sách rồi mượn sách mới cho mình rồi. Chính vì vậy mà không thể tránh khỏi việc phải tiếp xúc với Ngụy Ngự Thành. Mà nhắc đến thì cũng lạ, chủ tịch bận bịu suốt, ngày ngày phân thân cho công việc, ít khi về nhà bỗng dưng gần đây lại về rất đúng giờ.
Trả sách cũ, mượn sách mới. Lần nào anh cũng ngồi trong phòng làm việc đợi cô gõ cửa. Một hai lần còn không sao, nhưng nhiều lần thế này sẽ khiến người ta mất tự nhiên. Đã vậy cô còn nhận ra rằng anh toàn cho Lâm Dư Tinh mượn sách theo tập, quyển nào quyển nấy cũng mỏng dính đọc vèo phát là xong.
Cuối cùng thì không nhịn được nữa, cô lên tiếng: “Anh có thể cho Tiểu Tinh mượn cả bộ sách được không, thằng bé đọc nhanh, tôi sẽ bảo nó giữ sách cẩn thận rồi trả cho anh sớm.”
Ngụy Ngự Thành để tay lên kệ sách: “Không được.”
Anh trả lời dứt khoát như thế nên cô chẳng còn gì để nói. Cô duỗi tay ra cầm sách nhưng dù kéo mạnh tay thì vẫn không lấy được sách về. Anh giữ chặt cuốn sách, cất giọng điềm nhiên: “Đến một lần mà đã mượn hết cả bộ thì anh gặp em bằng cách nào được đây.”
Hết chương 15.